Toàn Trí Độc Giả

Chương 327

"Lee Sookyung."

Yoo Jonghyuk đứng ở đó. Tiếp theo là hình ảnh cổ của những người trở về bị xuyên thủng. Những thi thể vô hồn đổ ập xuống đất.

“…Ta không mong nhận được sự giúp đỡ từ cậu.”

Yoo Jonghyuk chạy với vẻ mặt vô cảm và cõng Lee Sookyung trên lưng. Lee Sookyung không nói gì nhưng cô có thể biết anh ấy đang đi đâu. Có lẽ anh đang tìm nhân viên y tế của khu liên hợp công nghiệp.

"Cảm ơn cậu."

Những lời nói tràn ra và Yoo Jonghyuk đáp lại một cách thờ ơ, “Đừng nói những điều không có trong trái tim của bác. Tôi biết bác không thích tôi.”

“Tất nhiên, ta không thích cậu. Ta ghét cậu. Cậu là người đã đảm nhận vai trò của ta.”

"Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì."

Trong đầu Lee Sookyung, thời gian đang trôi chậm. Cô ấy nghe nói rằng nó sẽ di chuyển nhanh chóng… vậy thì tại sao? Có phải vì nó khó khăn không?

“…Ta đã biết cậu từ rất lâu rồi. Đứa trẻ đó thường nói về cậu. Thằng bé đến thăm người mẹ ở trong tù chỉ để nói điều này.”

"Lần này, anh ấy đã thách thức 12 vị thần của Olympus."

Gương mặt trẻ thơ của Kim Dokja khi nói chuyện vui vẻ. Nhiều suy nghĩ hiện lên trên khuôn mặt đứa trẻ ấy.

Yoo Jonghyuk nói như thể anh ấy cảm nhận được nhịp tim của Lee Sookyung đang chậm lại, "Lee Sookyung, hãy cố giữ tỉnh táo."

Lee Sookyung gần như không duy trì được ý thức mờ mịt của mình. Cô ấy tiếp tục buồn ngủ trên lưng Yoo Jonghyuk. "Dù gì thì, ít nhất một lần... ta cũng muốn cảm ơn cậu."

"Bác đang nói những điều mà tôi không thể hiểu được."

Tấm lưng đang cõng cô lúc này thực sự đã chở che cho con trai cô. Kim Dokja trung học cơ sở và Kim Dokja trung học phổ thông. Anh ấy là chỗ dựa. Anh cưu mang đứa con mà cô không thể nuôi nấng. Anh ấy bắt đứa trẻ phải sống.

"Con nghĩ rằng con muốn được như anh ấy."

Tuy nhiên, cô là người muốn trở thành chủ nhân của tấm lưng đó hơn ai hết.

"Vậy… Yoo Jonghyuk sẽ làm gì tiếp theo? Mẹ có tò mò không?"

Những lời của con trai bà tiếp tục trong suốt chuyến thăm chỉ kéo dài 10 phút.

"Có, mẹ tò mò."

Hai người nói và lắng nghe với một bức tường ngăn cách. Một câu chuyện với cuộc phiêu lưu và cuộc sống. Câu chuyện về một người không liên quan đến cô ấy và con trai cô ấy, nhưng người đó đã sống rất kiên cường. Nó giống như nói chuyện xuyên qua một bức tường.

Hai người nói về Con đường sinh tồn trong những ngày đó. Câu chuyện hư cấu là vật sở hữu duy nhất của họ. Giờ đây, câu chuyện đó đã trở thành hiện thực và đang cưu mang cô.

Lee Sookyung thì thầm bằng một giọng nhẹ nhàng, “Cuối cùng thì ta cũng đã sống cuộc đời của mình…”

"Đừng nói với tôi."

Lưng của Yoo Jonghyuk ướt đẫm máu. Nước da của Lee Sookyung dần mờ đi. Vẫn có những tia xác suất xung quanh cô ấy. Trong da thịt bị tổn thương của cô, những câu chuyện cô tích lũy được đang bốc hơi. Để che giấu điều đó, Lee Sookyung cố tình hỏi về những điều cô đã biết, "Cha mẹ cậu đang ở đâu?"

"Tôi được cho biết họ đã chết trong một vụ tai nạn."

"Cậu có vẻ không buồn."

"Tôi không thể đau buồn vì những thứ tôi không thể nhớ được."

Lee Sookyung biết. Anh ấy không nhớ vì nó không có trong tiểu thuyết gốc. Mọi thứ về Yoo Jonghyuk chỉ là sự sắp đặt của nhân vật. Ngay từ đầu, cha mẹ của Yoo Jonghyuk không hề tồn tại.

Lee Sookyung do dự một lúc, “Phải, con người là như thế này. Cậu có nghĩ rằng ta có thể nhớ tất cả tuổi thơ của mình không?”

“…Có phải là mất trí nhớ không?”

“Mọi người đều bị mất trí nhớ. Từng chút một, chúng ta sẽ quên đi những kỷ niệm của mình và một ngày nào đó, chúng ta sẽ quên đi tất cả.”

Lee Sookyung biết rằng lời nói của cô ấy sẽ không đến được với Yoo Jonghyuk, một kẻ hồi quy đã sống ba kiếp. Đối với một kẻ bất tử, người sẽ sống trong khoảng thời gian không xác định trong tương lai, lời nói của cô ấy còn nhẹ hơn sức nặng của cát bụi.

Yoo Jonghyuk nói, “Đôi khi tôi nhớ được vài thứ. Tôi nhớ có người đang theo dõi tôi.”

Đây là lần đầu tiên Lee Sookyung nghe câu chuyện này và cô ấy tự hỏi, “…Ai đang theo dõi cậu?”

“Tôi cũng không biết. Có một ánh mắt đã dõi theo tôi từ rất lâu rồi. Từng có lúc tôi thường xuyên cảm nhận được ánh mắt đó.”

Sau khi Yoo Jonghyuk nói xong, Lee Sookyung không nói gì trong một thời gian dài. Cô im lặng thật lâu trước khi Lee Sookyung đặt tay lên đầu Yoo Jonghyuk và nói với một giọng nhẹ nhàng,

"Có thể đó là cha mẹ cậu."

Lee Sookyung nhìn chằm chằm lên bầu trời. Nhiều chòm sao đang theo dõi họ. Da thịt cô ấy đang vỡ ra. Cô cảm thấy những câu chuyện đang dần chảy khỏi cơ thể mình. Tầm nhìn của cô mờ đi khi Lee Sookyung tiếp tục cố gắng quan sát bầu trời. Như thể cô ấy đang cố gắng tìm kiếm một ngôi sao ở đâu đó.

"Lee Sookyung?"

Câu trả lời của Lee Sookyung không còn được nghe thấy nữa.

____________

Có một cơn gió đẫm máu thổi trong công viên giải trí nơi Phá Thiên Kiếm Thánh xuất hiện. Vì đầu của Achilles đã bị thổi bay, một số chòm sao liên tiếp lao tới nhưng đều chịu chung số phận.

Nắm đấm của Phá Thiên Kiếm Thánh được bao phủ bởi màu đỏ. [Các ngươi muốn tạo lại Gigantomachia chỉ với cái này sao?]

Những người tham gia sợ hãi ngập ngừng khi giọng nói của Phá Thiên Kiếm Thánh vang lên.

Han Sooyoung và các thành viên trong nhóm theo dõi Phá Thiên Kiếm Thánh từ pháo đài mà họ đang ẩn náu phía sau. Lee Jihye nói, "Chúng ta không cần giúp đỡ."

"Chúng ta có thể trốn ở đây không?" Lee Gilyoung nói thêm.

Han Sooyoung thì thầm khi nhai kẹo, “Điều này không có ý nghĩa. Một người khổng lồ có thể mạnh đến vậy ở Gigantomachia sao?”

Đó là một thực tế không thể chối cãi rằng những người khổng lồ rất mạnh. Tuy nhiên, đây là Gigantomachia, một kịch bản mà những người khổng lồ bị đánh bại. Trong kịch bản này, những người khổng lồ không thể sử dụng sức mạnh của họ do ảnh hưởng của Chuyển đổi giai đoạn. Hơn nữa, chống lại một anh hùng như Achilles…

[…Ta đã đánh giá thấp người khổng lồ lai này.]

Achilles bị lãng quên, người vừa bị phá hủy đầu, đang thức dậy.

[Chòm sao ‘Nỗi buồn của thành Troy’ đã sử dụng dấu ấn Anh hùng Bất tử!]

Cái đầu bị nghiền nát được phục hồi và máu từ cơ thể anh ta ngừng chảy.

[Achilles sẽ không chết cho đến khi gót chân của Achilles bị cắt.]

Đây là kỹ năng mạnh nhất của anh hùng Achilles. Achilles tái sinh lớn hơn trước. Chiều cao của anh ta đạt hơn ba mét và các hóa thân xung quanh lẩm bẩm. "...Khổng lồ?"

Cơ thể của Achilles trở nên to lớn như một người khổng lồ. Phá Thiên Kiếm Thánh hỏi, [Ngươi có phải là con lai của người khổng lồ không?]

[…]

[Buồn cười làm sao. Một người được thừa hưởng dòng máu của những người khổng lồ lại trở thành nô ɭệ của Olympus?]

[Ta không phải người khổng lồ. Ta là anh hùng của Olympus, Achilles!]

Han Sooyoung theo dõi vụ va chạm giữa hai người khổng lồ và đã hiểu tại sao Chuyển đổi Giai đoạn vẫn chưa được kích hoạt. Achilles là một anh hùng của Olympus nhưng anh ta không phải là nguồn gốc của Gigantomachia trong quá khứ. Hơn nữa, hắn còn là một người khổng lồ hỗn huyết giống như Phá Thiên Kiếm Thánh.

Một làn sóng xung kích tạo ra bởi cuộc đυ.ng độ giữa những người khổng lồ đã làm rung chuyển công viên giải trí. Achilles chạm vào lòng bàn tay anh ta như không thể tin được.

[Tại sao một con lai lại có sức mạnh như thế này? Ta chưa bao giờ nghe tên của ngươi. Ngươi có kiểu câu chuyện nào…?!]

Phá Thiên Kiếm Thánh nhìn chằm chằm bầu trời và không lên tiếng.

[Dòng máu của ta được cho là đã được dâng bởi bầu trời.]

Cô ấy là siêu việt. Không giống như những chòm sao khác, cô ấy chỉ có một vài câu chuyện vì cô ấy theo đuổi sức mạnh cao nhất. Chỉ có một con đường mà cô từng đi.

[Câu chuyện ‘Con đường phá thiên’ đã bắt đầu!]

Đó là sức mạnh phá thiên, thứ mang lại cho cô cái tên Phá Thiên Kiếm Thánh. Một tin nhắn gián tiếp được nghe thấy khi những câu chuyện trôi qua đều đặn từ Phá Thiên Kiếm Thánh.

[Sức mạnh đột phá bầu trời được ưa thích bởi ‘Phá Thiên Kiếm Thánh.’]

[Sức mạnh Phá thiên đã mở ra!]

Achilles rất ngạc nhiên trước tin nhắn.

[Một người khổng lồ phá thiên? Đừng nói với ta…!]

Phá Thiên Kiếm Thánh mở miệng.

[Ngươi sẽ có số phận tương tự.]

Có một luồng khí khủng khϊếp chảy ra từ cơ thể của Phá Thiên Kiếm Thánh. Nó xảy ra vào lúc các hóa thân đang chùn bước lùi lại. Một tiếng còi lớn vang lên từ đâu đó.

[Tinh vân ‘Olympus’ đang hoạt động mạnh!]

Ở đằng xa, một con tàu đang lao đến từ biển. Đó là Argo.

[Câu chuyện khổng lồ ‘Tình bạn của các anh hùng’ đã bắt đầu!]

Các hóa thân phát hiện một con tàu khổng lồ đang di chuyển trên mặt nước và hét lên. Đó là bởi vì họ biết ai đang lái con tàu.

"Các anh hùng! Những anh hùng thực sự đang đến!"

"Các chòm sao Gigantomachia!"

Những anh hùng thực sự đã chiến đấu ở Gigantomachia, không giống như Achilles. Cũng có những chòm sao bay trên bầu trời.

Các chòm sao cấp tường thuật của Olympus. Đó là một sức mạnh không thể so sánh với Achilles.

[Star Stream đã thông báo về việc mở ra sân khấu mới.]

Cuối cùng, Sự chuyển đổi Giai đoạn sẽ bắt đầu. Sức mạnh của Phá Thiên Kiếm Thánh bắt đầu tăng. Achilles lấy lại can đảm và cười phá lên với Phá Thiên Kiếm Thánh.

[Hahaha! Người khổng lồ trẻ tuổi. Ngươi không biết tai họa mà ngươi đã mang lại là gì đâu! Ngươi…!]

Tuy nhiên, anh ta không thể nói hết lời. Đó là bởi vì có ai đó đã nhảy ra từ một cánh cổng khác và phá hủy đầu anh ta. Achilles gục xuống đất sau khi đầu anh ta bị nổ hai lần liên tiếp. Người đàn ông vừa hạ gục Achilles không ngần ngại cắt gót chân anh ta.

[Chòm sao ‘Nỗi buồn của thành Troy’ đã chết trong đau đớn.]

Cơ thể khổng lồ của Achilles phân tán. Han Sooyoung bật cười khi thấy chiếc áo khoác trắng bay trong gió. "Chết tiệt, anh nên đến sớm hơn."

Kim Dokja đã trở về từ Địa phủ. Kim Dokja khẽ thở dài và nhìn các thành viên trong nhóm. "Kim Dokja Company, mọi người đã sẵn sàng chưa?"

'Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!'

Có tiếng bước chân nặng nề từ đâu đó. Một tiếng gầm chói tai phát ra từ mặt đất khi vô số ngọn núi xuất hiện trên bầu trời. Những ngọn núi khổng lồ mọc lên và phá hủy công viên giải trí.

Trên rìa của một ngọn núi, Kim Dokja tuyên bố, "Bây giờ, hãy bắt đầu Gigantomachia thực sự nào."