Toàn Trí Độc Giả

Chương 291

Một ngày nào đó trong quá khứ, Han Sooyoung từng nói:

"Lần đầu tiên tôi thử tạo một avatar… Tôi đã cho đi quá nhiều ký ức của mình và nó vượt quá tầm kiểm soát."

(🌼Note: từ bây giờ mình sẽ dịch kỹ năng "hóa thân" của Han Sooyoung thành "avatar" để tránh nhầm lẫn với hóa thân của chòm sao nhé.)

"…Thật thú vị. Anh đã nghe điều đó ở đâu vậy?"

[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ rất tò mò về bạn.]

[Độ hiểu biết của bạn về hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã tăng lên.]

Avatar của Han Sooyoung đang nhìn tôi với vẻ thích thú. Đôi mắt của cô ấy sống động đến mức tôi không thể không nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự là một avatar hay không. Tuy nhiên, Han Sooyoung thực sự sẽ không bình tĩnh như vậy.

“Tôi quen với cơ thể chính của cô. Cô ấy có một cái miệng lỏng lẻo.”

"Hmm… đó là một trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ trẻ con nhưng tôi sẽ bỏ qua lần này. Anh sai rồi, tôi không phải avatar của Han Sooyoung mà chính là Han Sooyoung thực sự."

"Gì?"

Đôi môi đang cười này chắc chắn là của Han Sooyoung.

"Tôi có những ký ức mà cô ấy không có."

“Ký ức? Ký ức nào?”

“Không giống như cô ấy, tôi khá kín miệng.”

Tôi nắm chặt chuôi kiếm ở thắt lưng.

"Tôi nghe nói rằng những avatar vẫn sẽ sống ngay cả khi đầu của họ bị cắt bỏ."

Tôi không đến đây để lãng phí thời gian. Vẹn tín trong tay tôi kêu lên dữ dội.

[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự Cứu Rỗi’ đang nhìn hóa thân ‘Han Sooyoung.’]

Cả dãy phòng rung chuyển do ‘trạng thái’ mà tôi phát hành. Tôi nghe thấy tiếng động lớn từ bên dưới nhưng Han Sooyoung không hề lo lắng.

"…Quỷ Vương, anh mạnh hơn tôi nghĩ."

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra tại sao cô ấy lại bình tĩnh như vậy. Một mạng lưới xác suất trải rộng toàn bộ căn phòng. Trạng thái mà tôi phát hành đột nhiên giảm mạnh.

[Đây là Khu vực Bất khả xâm phạm.]

[Bạn bị cấm chiến đấu trong khu vực này trong vài giờ tới.]

Một khu vực bất khả xâm phạm…

"Anh đã thực hiện một thỏa thuận với dokkaebi?"

"Nó là cần thiết đối với một người có thể kiểm soát Yoo Jonghyuk."

Tôi quyết định không nghĩ về cô ấy như một ‘avatar’ đơn thuần nữa. Có thể như cô ấy nói, đây mới là Han Sooyoung thật.

Sau đó, một thông báo hệ thống được nghe thấy.

[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã kích hoạt 'Đôi mắt của sự thật'!]

Đôi mắt của sự thật. Đó là kỹ năng ‘phát hiện thuộc tính’ có thể so sánh với Mắt quỷ vĩ đại của Anna Croft. Trong thời gian ngắn này, Han Sooyoung đã cố gắng đọc thông tin của tôi.

[Kỹ năng độc quyền ‘Bức tường thứ tư’ được kích hoạt!]

['Bức tường thứ tư' đã phá vỡ hoàn toàn 'Đôi mắt của Sự thật'!]

Tia lửa bay lên và Han Sooyoung vội hủy bỏ kỹ năng. "Anh có một kỹ năng tuyệt vời đấy."

Han Sooyoung không tham lam. Cô ấy không cố gắng phá vỡ Bức tường thứ tư như Yoo Jonghyuk và cũng không hoảng sợ như Anna Croft. Sự điềm tĩnh này không phải là Han Sooyoung mà tôi biết.

Han Sooyoung cười như thể nó rất vui, “Anh có thể chặt đầu tôi sau. Chúng ta cùng chơi một trò chơi chứ? Anh có biết Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh không?”

Đó là cuộc trao đổi câu hỏi và câu trả lời mà tôi từng thực hiện với Ariadne của Olympus.

"Anh không tò mò điều gì sao? Hãy trao đổi từng điều một."

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, đây rõ ràng là một cơ hội cho tôi. Tôi gật đầu đồng ý, "Được thôi."

“Có một quy tắc: chúng ta có thể nói dối.”

“Vậy thì việc sử dụng trao đổi ba câu hỏi và trả lời có ý nghĩa gì?”

"Nó sẽ rất thú vị."

Đôi mắt của Han Sooyoung chuyển động theo một đường cong mượt mà. Không khó để đọc những gì cô ấy đang nghĩ. Tôi mỉm cười và trả lời, "Được."

Trước câu trả lời của tôi, các tin nhắn hiện lên trong không khí.

[Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh đã bắt đầu.]

[Cả hai bên sẽ trao đổi ba câu hỏi và câu trả lời.]

[Cả hai bên có thể từ chối trả lời một câu hỏi.]

[Cuộc trò chuyện sẽ không kết thúc cho đến khi các câu hỏi và câu trả lời được trao đổi đầy đủ.]

"Tôi sẽ hỏi trước."

[Phiếu câu hỏi đầu tiên đã được sử dụng.]

"Hãy cho tôi biết nội dung của Giao ước Thế giới bên ngoài mà cô đã ký với Kẻ mưu phản Bí mật."

Han Sooyoung hơi rung động trước câu hỏi đầu tiên của tôi.

[Độ hiểu biết của bạn về hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã tăng lên!]

Chìa khóa của cuộc trao đổi này là tạo ra 'câu hỏi cụ thể' mà người kia không thể tránh khỏi. Tôi phải tận dụng tối đa những thông tin mình biết.

Han Sooyoung nói với tôi, "Anh thậm chí còn biết điều này sao? Nó không dễ trả lời đâu."

"Trả lời tôi."

"Vậy có nghĩa là anh cũng đã lập một Giao ước Thế giới Bên ngoài."

Cô nàng nhanh chóng chú ý đến điểm này, chẳng kém gì Han Sooyoung vòng 3. Han Sooyoung tiếp tục nói, “Tôi đã ký một Giao ước Thế giới Bên ngoài với Kẻ mưu phản Bí mật. Nếu anh ta nghe được những gì anh ta muốn, anh ta sẽ giúp tôi hoàn thiện thế giới mà tôi mong muốn.”

[Câu trả lời đầu tiên đã được nhận.]

Đó không phải là một câu trả lời có nhiều thông tin. Điều quan trọng là tính xác thực của nó.

[Kỹ năng độc quyền, ‘Phát hiện nói dối Lv. 6’ được kích hoạt!]

[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã kích hoạt ‘Poker Face Lv. 10’!]

[Poker Face đã vô hiệu hóa tác dụng của Phát hiện nói dối!]

Quả nhiên cô ấy có kỹ năng này. Poker Face có trong số các kỹ năng mà tôi thấy trong Danh sách nhân vật của cô ấy. Vì kỹ năng này, tôi không thể tìm ra sự thật của câu trả lời bằng tính năng Phát hiện nói dối. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không có giải pháp.

[Kỹ năng độc quyền, ‘Quan điểm của Độc giả toàn trí’ được kích hoạt!]

[Độ hiểu biết của bạn về người này đã đủ và giai đoạn hai của Quan điểm của Độc giả toàn trí được kích hoạt!]

Ngay sau khi cô ấy trở thành một nhân vật, tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy chỉ bằng cách đặt câu hỏi. Khoảnh khắc tiếp theo.

….

'Tôi biết mà.'

'Tôi đã nói rồi.'

'Uh, đừng giẫm lên chân tôi!'

'Tại sao cô lại nhìn trộm tôi?'

….

Tôi ngay lập tức nghe thấy hàng trăm giọng nói và thính giác của tôi như muốn vỡ tung. Tôi không có thời gian để thể hiện sự kinh ngạc của mình và vội vàng hủy bỏ kỹ năng.

[Quan điểm của Độc giả toàn trí đã bị tắt!]

Tôi ngây người nhìn Han Sooyoung và cô ấy nở một nụ cười kỳ lạ, “Tôi làm điều này chỉ để đề phòng thôi. Tôi đoán rằng cũng sẽ có một kỹ năng như vậy.”

“…Vừa rồi là gì?”

"Đó là câu hỏi thứ hai của anh sao?"

Theo phản xạ, tôi ngậm miệng lại. Han Sooyoung bật cười, “Chà, tôi sẽ trả lời như một dịch vụ miễn phí. Nó là một ứng dụng của kỹ năng Avatar.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Han Sooyoung đã phân chia tâm trí của mình thành hàng trăm bản sao cách sử dụng Avatar. Tôi nhìn vẻ mặt vui vẻ của Han Sooyoung và cảm thấy tim mình đập nhanh. Tôi chưa bao giờ gặp một đối thủ như vậy trước đây.

Han Sooyoung lên tiếng tiếp theo, "Lần này tôi sẽ hỏi."

[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã sử dụng phiếu câu hỏi đầu tiên.]

"Anh đã bao giờ viết một cuốn tiểu thuyết có tên Con đường sinh tồn chưa?"

Một số câu hỏi ngụ ý thông tin bằng chính câu hỏi. Tôi biết chắc người này nghĩ gì về tôi. Vì vậy, tôi cần phải thể hiện kỹ năng của mình ở đây, "Phải, tôi đã viết nó."

[Hóa thân ‘Han Sooyoung’ đã sử dụng ‘Phát hiện nói dối Lv. 10’.]

[Kỹ năng độc quyền, ‘Poker Face Lv. 5’ được kích hoạt!]

Xin lỗi nhưng tôi cũng có Poker Face. Trước khi đến vòng này, tôi đã mua một loạt các kỹ năng cần thiết ở Túi Dokkaebi.

[Poker Face đã vô hiệu hóa tác dụng của Phát hiện nói dối!]

Môi của Han Sooyoung khẽ cong lên trước tin nhắn, "Anh thực sự rất thú vị đấy."

Người này cũng rất thú vị.

________

“…Đây có thật là Yoo Jonghyuk không?”

Lee Seolhwa hỏi như không thể tin được. Đứng trước mặt cô là Vua máu lạnh tối cao Yoo Jonghyuk. Yoo Jonghyuk đứng thẳng người và nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt vô hồn.

Mọi người đổ xô xung quanh Yoo Jonghyuk. Lee Jihye là người mắng họ đầu tiên, “Mọi người đang nhìn cái gì vậy? Mọi người bị làm sao thế, mọi người thường xuyên nhìn thấy anh ta trên màn hình mà?”

“Thật tuyệt vời… Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta đứng yên như thế này. Cô làm bằng cách nào vậy? Cô đã sử dụng độc sao?”

Ngay cả Han Donghoon ngồi trong phòng điều khiển cũng quan sát Yoo Jonghyuk qua cửa sổ bảng điều khiển. Kim Namwoon lén đến bên cạnh Yoo Jonghyuk và tạo dáng.

'Tách! Tách-!'

Lee Jihye cau mày khi nhìn thấy cảnh này. "Cậu đang làm gì đấy?"

Điện thoại của Kim Namwoon ngạc nhiên văng lên không trung. Sau đó, một bàn tay vươn ra đằng sau và đỡ lấy điện thoại thay cho Kim Namwoon.

"Này, chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau, không có nhiều cơ hội như thế này đâu."

“Cậu không thể để anh ta một mình sao? Tại sao cậu lại chụp ảnh?”

Lee Jihye nắm lấy cổ tay cậu và gầm lên. Sau đó là âm thanh của một bức ảnh được chụp. Bức ảnh cho thấy Yoo Jonghyuk vô cảm, Kim Namwoon cười khúc khích và Lee Jihye tức giận.

“Anh lính đằng kia! Đừng chỉ đứng đó nhìn như vậy! Chúng tôi đang chụp ảnh đấy!”

Lee Hyunsung đứng yên từ xa và Lee Seolhwa đánh vào đầu Kim Namwoon.

“Chẳng phải tôi đã bảo cậu sử dụng kính ngữ với Hyunsung-ssi sao?”

"A, tôi ghét nó. Đừng làm phiền tôi nữa!"

'Tách-!'

"Nhân tiện, tên này có thực sự an toàn không đấy?"

"Tôi có nên thử đâm anh ta một nhát không?"

“Đừng làm gì cả. Cái tên ở trên kia đã ra một mệnh lệnh lạ lùng. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, anh ta sẽ bắt đầu một cuộc thảm sát đấy.”

'Tách-!'

"Mệnh lệnh? Mệnh lệnh gì cơ?"

“Tôi nghĩ anh ta đã nói với Yoo Jonghyuk rằng hãy nổi cơn thịnh nộ nếu anh ta bị tấn công.”

“Hmm, vậy… cái này thì sao?”

Kim Namwoon mỉm cười và đặt tay lên vai Yoo Jonghyuk. Yoo Jonghyuk không phản ứng. "Gì? Cái này ổn sao? Vậy còn cái này?"

Mọi người bật cười khi họ vây quanh Yoo Jonghyuk vô hồn. Có một số người ngạc nhiên và những người khác vui vẻ.

'Tách-!'

Một số bức ảnh được chụp và biểu cảm của Yoo Jonghyuk thay đổi từng chút một. Những cảm xúc yếu ớt hiện lên trong đáy mắt rỗng tuếch. Có lẽ đó là những cảm xúc mà chính Yoo Jonghyuk cũng không thể hiểu được. Đôi mắt anh như trở nên nóng bỏng và trái tim anh ngột ngạt. Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk không có ý thức và không biết cảm giác này là gì.

“Hả, gì vậy? Tôi nghĩ anh ta vừa di chuyển.”

“…Anh nhìn nhầm sao?”

"Hả! Thật không…"

Tất cả những gì anh biết là những lời nói của Kim Dokja.

"Hãy tưởng tượng những kỉ niệm vui vẻ."

[Cảnh báo! Cảnh báo! Tống lãnh thiên thần của ngọn lửa đang đến gần!]

Một cảnh báo vang lên trong không khí và những người vây quanh Yoo Jonghyuk đều vô cùng kinh ngạc. Người đầu tiên hét lên là Kim Namwoon.

"Gì? Mẹ kiếp! Tại sao con chó điên đó lại ở đây?"

"Tệ thật. Chuẩn bị đi! Hyunsung-ahjussi, hãy đi lên và báo cho sư phụ biết!"

Khi cả nhóm tản ra, Yoo Jonghyuk vẫn đứng tại chỗ. Một số người đánh anh ta khi họ đi ngang qua.

"Hãy tưởng tượng những kỉ niệm vui vẻ."

Trong tình thế cấp bách, Yoo Jonghyuk nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trên không trung. Thiên thần rực cháy với ngọn lửa đỏ đang di chuyển. Mỗi khi thanh kiếm đang cháy của thiên thần vung lên, khu vực đổ nát lại chìm trong biển lửa.

Yoo Jonghyuk đau đầu. Trong tâm trí trống rỗng, Yoo Jonghyuk đã nhìn thấy thiên thần.

Kỉ niệm vui vẻ.

Kỳ lạ thay, ký ức đó thật xa lạ và thân thiện. Nó giống như một bức tường dày ở giữa ký ức xa xôi và lạnh lẽo này. Trong ký ức của anh, cô là một con búp bê nhỏ.

[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang cười.]

[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ hy vọng bạn sẽ không hy sinh không cần thiết.]

Đó không phải là ký ức của anh. Đó là một ký ức trên bức tường của ai đó và anh ấy vừa đánh cắp nó. Chúng là những ký ức về một thế giới không tồn tại đối với anh. Đó là hư cấu.

[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ cảm động trước tình đồng đội của bạn.]

Dù vậy, Yoo Jonghyuk vẫn không hiểu tại sao mình lại nhớ rõ câu chuyện hư cấu này đến vậy.

[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ đang dụi má vào bạn.]

Vị thiên thần đang rực cháy trên màn hình. Yoo Jonghyuk lẩm bẩm như một đứa trẻ lần đầu học nói, “…Uriel.”