Toàn Trí Độc Giả

Chương 289

"Gϊếŧ hắn đi, Song Long Kiếm."

Theo lời của Lee Jihye, ma lực bùng nổ từ hai thanh kiếm. Có thứ gì đó giống như một con rồng xanh bay tới xé toạc cổ tôi.

Song Long Kiếm. Thanh kiếm mạnh nhất trên Bán đảo Triều Tiên và là thánh tích của Công tước Trung thành và Chiến tranh. Tôi nhìn vào quỹ đạo của Kendo rồi sử dụng Con đường của gió và Điện khí hóa.

“Eh, chú trở nên nhỏ hơn sao? Hóa thân này đến từ đâu vậy?”

Đô đốc Lee Jihye. Cô đã sống sót đến kịch bản thứ 95 và là một trong 100 người mạnh nhất của Con đường sinh tồn.

Tuy nhiên, đây là một câu chuyện khi cô ấy còn ‘sống’. Nếu tôi nhớ không lầm thì trong tiểu thuyết gốc, Lee Jihye của vòng 1863 đã chết từ lâu. Vậy Lee Jihye trước mắt tôi là ai?

Tôi bay ở độ cao mà Song Long Kiếm không thể chạm tới và hét lên, “Lee Jihye, dừng lại! Tôi không phải kẻ thù!”

“Cái gì, chú biết tôi? Đúng là tôi có chút nổi tiếng.” Cô ấy lẩm bẩm những lời vô liêm sỉ và làm dáng.

Tôi biết kỹ năng này là gì.

Gϊếŧ chết tức thì. Một kỹ năng tuyệt vời trong Con đường sinh tồn và cũng là một kỹ năng đáng sợ có thể gϊếŧ chết bất kỳ đối thủ nào chỉ bằng một đòn.

"Chú thực sự nghĩ rằng tôi không thể chém một con bọ nhỏ như chú sao?"

Tôi nhìn vào mắt Lee Jihye và nổi da gà. Sau đó, Lee Jihye biến mất trong tích tắc. Một thanh kiếm vô hình nhắm vào cổ tôi và tôi theo bản năng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tôi hét lên, "Yoo Jonghyuk!"

Một cái bóng to lớn chắn trước tôi và tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên.

Yoo Jonghyuk đỡ thanh kiếm bên cạnh tôi và Lee Jihye vung Song long kiếm vào Yoo Jonghyuk.

Có một vết xước nhỏ trên lưỡi kiếm của Phá Thiên Kiếm. Gϊếŧ chết tức thì là một kỹ năng mạnh mẽ. Giá mà đối thủ không phải là Yoo Jonghyuk.

Trong vòng 1863, Yoo Jonghyuk giống với một cỗ máy gϊếŧ người hơn bất kỳ ai khác. Quyết định của anh ta là không thể thay đổi. Một khi anh ta đã quyết định gϊếŧ chết ai đó, anh ta chắc chắn sẽ gϊếŧ họ.

Yoo Jonghyuk đã vượt qua ngưỡng cửa siêu việt và vung kiếm. Lee Jihye bị khoảng cách về sức mạnh đẩy ngã xuống đất. Yoo Jonghyuk, người nắm thế thượng phong lao về phía Lee Jihye.

"Yoo Jonghyuk! Dừng lại!" Tôi hét lên khi có tiếng gầm lớn.

Tôi thấy Lee Jihye đang chìm trong khói bụi và Yoo Jonghyuk nhắm vào cô ấy. Yoo Jonghyuk vẫn không dừng lại trước lời nói của tôi. Xung quanh anh ta có tia lửa xác suất. Chứng trầm cảm hồi quy đã được giải phóng.

“Những kỷ niệm đẹp! Những kỷ niệm vui vẻ!”

Yoo Jonghyuk dừng lại.

"Đừng gϊếŧ cô ấy! Anh không thể gϊếŧ cô ấy!"

Tôi không biết tại sao Lee Jihye còn sống. Tuy nhiên, có một điều tôi biết, Yoo Jonghyuk không nên gϊếŧ cô ấy. Lee Jihye đứng dậy từ trong bụi và hét lên, “Anh đang làm gì vậy? Thôi nào, Vua tối cao! Lần này tôi sẽ gϊếŧ anh!”

Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Lee Jihye và Yoo Jonghyuk đυ.ng độ. Tôi không thể hiểu được cho dù tôi đã nghĩ về nó như thế nào. Thật kỳ lạ khi Lee Jihye đáng lẽ đã chết lại sống sót, huống chi còn trở thành kẻ thù của Yoo Jonghyuk.

"Chờ đã! Lee Jihye, dừng việc này lại! Chúng tôi không có ý định đánh nhau!"

Lee Jihye không dừng lại. Chuyển động của Yoo Jonghyuk trở nên thụ động vì mệnh lệnh của tôi. Lưỡi kiếm của Lee Jihye cắt qua da và máu chảy ra từ Yoo Jonghyuk. Trong trạng thái trầm cảm hồi quy, anh ta không thể thực hiện các biện pháp phòng vệ.

Tuy nhiên, nếu tôi ra lệnh tấn công thì anh ta sẽ lao vào Lee Jihye như trước… chết tiệt. Tôi vẫn đang duy trì Điện khí hoá, tôi trèo lên vai Yoo Jonghyuk và hét vào mặt Lee Jihye, “Dừng lại, đồ nhãi ranh! Yoo Jonghyuk là sư phụ của cô đấy!”

"Sư phụ? Thứ nhảm nhí gì vậy? Tôi chưa bao giờ có con quái vật này làm sư phụ."

Đôi mắt của Lee Jihye tỏa sáng dữ dội, "Sư phụ của tôi là một người tuyệt vời hơn nhiều."

Một hào quang ngũ sắc tuôn ra từ lưỡi kiếm của Lee Jihye. Theo phản xạ, tôi kích hoạt Quan điểm của Độc giả toàn trí. Không cần biết cuộc tấn công là gì, nếu biết phương hướng thì sẽ dễ dàng tránh được.

[Kích hoạt kỹ năng bị hủy bỏ do thiếu hiểu biết về mục tiêu!]

…Ngay cả khi độ hiểu biết của tôi với Yoo Jonghyuk thấp thì vẫn có gì đó kỳ lạ. Lee Jihye không phải là một con người phức tạp như vậy. Ít nhất, Lee Jihye mà tôi biết…

[Hóa thân ‘Lee Jihye’ đã kích hoạt dấu ấn Bài ca của kiếm Lv. 10!]

Cô ấy sẽ làm điều này sao? Sau đó, tôi có một ý tưởng. Tôi nắm chặt Vẹn tín và sử dụng dấu ấn.

[Dấu ấn ‘Bài ca của kiếm Lv. 5’ đã được kích hoạt!]

Vẻ mặt của Lee Jihye bị sốc khi cô ấy xác nhận hào quang ngũ sắc bốc lên từ lưỡi kiếm của tôi. Cô ấy dường như vẫn chưa nhận ra. Dù gì thì dấu ấn này hoạt động dựa trên một ‘cơ hội.’ Hãy xem ai may mắn hơn.

Lee Jihye là người thực hiện đầu tiên. Những sợi dây lơ lửng trong không khí và dòng chữ viết về Công tước Trung thành và Chiến tranh xuất hiện.

[Ngày thứ 10. Bầu trời quang đãng. Ăn sáng xong, tôi đi làm ở Donghun.]

Bingo. Tôi có thể thấy biểu hiện méo mó của Lee Jihye. Bài ca của kiếm là một kỹ năng được phát triển dựa trên nhật ký của Công tước Trung thành và chiến tranh. Nếu không may mắn thì hiệu ứng sẽ không được kích hoạt.

Sau đó đến lượt tôi.

[Ngày thứ 28. Bầu trời quang đãng. Tôi đã bắn 10 phát năm viên bằng cây cung. Trong năm hiệp, tôi đã bắn trúng tất cả các mục tiêu. Trong hai hiệp, tôi đã bắn trúng bốn mục tiêu và trong ba hiệp, tôi đã bắn trúng ba mục tiêu.]

Một tia lửa phụt ra từ lưỡi kiếm của tôi. Lee Jihye mở to mắt và cô ấy lùi lại.

[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ đang nhìn bạn với vẻ mặt kinh ngạc.]

Lee Jihye dập lửa đang cháy ở cổ áo cô ấy và hét lên, “Chú là ai? Tại sao chú có thể sử dụng dấu ấn của nhà tài trợ của tôi?”

“Chúng ta hãy nói chuyện.”

"Tôi sẽ chặt tay chân của chú và sau đó chú sẽ phải trả lời."

Có lẽ đòn tấn công của tôi đã khiến cô ấy khó chịu vì biểu cảm của Lee Jihye trở nên nghiêm trọng hơn một chút. "Tôi không biết chú có nhà tài trợ nào sau lưng nhưng họ sẽ phải nhận một chấn thương lớn."

Lee Jihye rút ra một thanh kiếm mới. Thật ngạc nhiên, đó là món đồ mà tôi biết. Thanh kiếm chém tứ âm. Trong tất cả các phần mà tôi đã đọc, không có ký ức nào về việc Lee Jihye có thanh kiếm chém tứ âm cả.

“Chòm sao Bắc Đẩu! Hãy cho tôi mượn sức mạnh!" Sau tiếng kêu của Lee Jihye, một số ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.

Bắc Đẩu ban đầu bao gồm bảy chòm sao. Tuy nhiên, đây là kịch bản phía sau nên chỉ có bốn ngôi sao tỏa sáng vì một số chòm sao đã chết. Ánh sáng chói lọi tràn ra từ Kiếm Chém Tứ Âm khi nó tiến hóa thành một thánh tích ngôi sao.

Rõ ràng Lee Jihye đang định làm gì. Kiếm Chém Tứ Âm có sức mạnh khủng khϊếp phá vỡ liên kết giữa nhà tài trợ và hóa thân trong một thời gian ngắn.

Nhân tiện, biểu hiện của Lee Jihye trở nên kỳ lạ. "Chú... không có liên kết nào sao?"

Tất nhiên. Bây giờ tôi đang là một với cơ thể hóa thân của mình.

[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự Cứu Rỗi’ đang nhìn vào hóa thân ‘Lee Jihye’.]

Lee Jihye kinh ngạc lùi lại một bước. Sau đó đến lượt tôi. Tôi rút ra chính thanh kiếm mà Lee Jihye đang cầm.

“L-Làm thế nào? Làm thế quái nào?"

Tôi nhảy ra khỏi vai Yoo Jonghyuk và giữ chặt Kiếm Chém Tứ Âm đang phát ra ánh sáng chói lọi. Khoảnh khắc mà đôi mắt của Lee Jihye bất cẩn mở to, quỹ đạo của Con đường của gió di chuyển trên đầu cô. Có những tia lửa nổ và Lee Jihye hét lên đau đớn.

"Aaaaack!"

Chìm sao của Hải chiến Thần bảo vệ cô vụt sáng. Tôi lùi lại.

[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ đang giận dữ với bạn!]

…Tôi hiểu rồi. Tôi định phá vỡ mối liên kết của Hải chiến Thần với Lee Jihye để vô hiệu hóa Lee Jihye, nhưng không thành công.

Đôi mắt của Lee Jihye trở nên trắng dã. Công tước trung thành và Chiến tranh của kịch bạn thứ 95 sắp hạ xuống trước mắt tôi. Tôi vội vàng kiểm tra nước ở khu vực xung quanh. Mọi thứ sẽ kết thúc nếu Hạm đội Ma được triệu tập ở đây.

Chi lưu của Cheonggyecheon đang nổi lên trên không. Có những tia lửa khi ảo ảnh của Hạm đội Ma bắt đầu xuất hiện từng cái một.

Khỉ thật. Theo phản xạ, tôi nhìn những chai nhựa sau lưng mình. Chính xác mà nói, đó là nơi những bông hoa được cắm lên. Tôi có nên mượn sức mạnh của các vị tống lãnh thiên thần không? Họ sẽ cho tôi mượn sức mạnh chứ? Lee Jihye trước mặt tôi không phải là "ác".

"Công tước Trung thành và Chiến tranh, làm ơn dừng lại đi."

Sau đó, giọng nói của một người đàn ông nghiêm túc cất lên. Một bàn tay giống con gấu chạm vào vai Lee Jihye.

[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ rất tức giận!]

[Chòm sao 'Bậc thầy thép' đang nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng!]

Đó là một trận chiến giữa các chòm sao. Công tước Trung thành và Chiến tranh rút lui đầu tiên. Ảo ảnh của Hạm đội Ma biến mất và Lee Jihye gục trên mặt đất. Sau đó, một người đàn ông xuất hiện từ phía sau Lee Jihye.

"Cô ở đây." Tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông. Tôi không biết mình phải ngạc nhiên bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.

“Chú đang làm gì vậy, Hyunsung-ahjussi? Hắn ta đứng về phía Yoo Jonghyuk!”

"Ta vẫn chưa biết được."

Dù là kịch bản thứ 25 hay 95, vòng thứ ba hay vòng thứ 1863… Lee Hyunsung vẫn là Lee Hyunsung mà tôi biết.

Tôi gần như không kìm được nước mắt.

“Tôi là Lee Hyunsung, tôi có thể biết tên của anh không?”

“…Tôi là Kim Dokja.”

Lee Hyunsung dường như đã phải chịu đựng rất nhiều và tôi có thể thấy một vết sẹo dày trên trán của anh ấy. Có vô số vết sẹo trên cơ bắp săn chắc như thép của anh.

Tôi cố gắng xoa dịu tâm trí đang rối bời của mình. Giống như Lee Jihye, Lee Hyunsung là một người không thể sống sót tại thời điểm này. Trong vòng 1863, Yoo Jonghyuk đã mất tất cả các đồng đội của mình.

Lee Hyunsung nói, “Dokja-ssi, chúng tôi không có ý định thù địch với anh. Chúng tôi chỉ cần Yoo Jonghyuk ở kia.”

Đó là một nụ cười đẹp nhưng tôi có thể đọc được sự bình tĩnh đằng sau nó mà không gặp nhiều khó khăn. Lee Hyunsung này đã vượt qua 94 kịch bản. Nếu tôi đe dọa anh ấy dù chỉ một chút, Lee Hyunsung sẽ cố gắng loại bỏ tôi một cách triệt để và thâm chí còn hiệu quả hơn Lee Jihye.

Tôi hỏi với giọng bình tĩnh, "Tại sao anh lại cần Yoo Jonghyuk?"

"Anh ấy có chìa khóa để giải quyết kịch bản này."

Tôi biết kịch bản thứ 95 là gì và có thể thấy rằng những lời của Lee Hyunsung là đúng. Nhân tiện, đó không phải là điều duy nhất tôi tò mò.

"Có bao nhiêu người trong nhóm của anh?"

"Huh?"

"Nếu anh đã đi đến kịch bản thứ 95 thì anh hẳn phải có một nhóm."

“Ah, nhóm của tôi là Jihye…”

"Nếu anh định nói dối tôi một lần nữa, tôi sẽ không tin lời anh trong tương lai đâu."

Vẻ mặt của Lee Hyunsung đanh lại. Tôi tiếp tục nói, “Anh có phải là trưởng nhóm không? Là Lee Hyunsung-ssi đúng không?”

Đôi mắt của Lee Hyunsung run lên. Thật vậy, anh ấy là một người không giỏi che giấu cảm xúc của mình, bất kể thời gian trôi qua bao nhiêu.

"Cái đó…"

Đôi mắt mờ mờ đã cho tôi sự tự tin. Lee Hyunsung và Lee Jihye cùng nhóm nhưng họ không phải là trưởng nhóm. 'Vòng thứ 1863' này không phải là vòng thứ 1863 mà tôi biết.

Đầu tôi bình tĩnh lại vì một giả thuyết chắc chắn. Nhìn lại thì nhiều điều đã được giải đáp. Độ hiểu biết của tôi về Yoo Jonghyuk thấp một cách kỳ lạ. Lý do tại sao Lee Jihye và Lee Hyunsung lại sống sót khi đáng lẽ ra họ đã chết.

Ngoài tôi ra còn có người khác, một người nào đó không có trong tiểu thuyết gốc đã hoạt động trong vòng này.

“Nếu anh muốn Yoo Jonghyuk, hãy dẫn tôi đến gặp trưởng nhóm của anh.”

Lee Hyunsung lắc đầu, “Nó khá khó khăn, tôi không biết anh và Yoo Jonghyuk dự định làm gì…”

“Anh không cần phải quá cảnh giác đâu. Như anh có thể thấy, tôi rất yếu đuối còn Yoo Jonghyuk hiện tại vẫn an toàn. Anh ta khá nghe lời tôi.”

"Thật là nhảm shit! Tên khốn đó làm sao mà nghe theo ai được?"

Lee Jihye hiểu khá rõ về Yoo Jonghyuk. Lee Hyunsung cũng đầy hoài nghi.

"Kim Dokja-ssi, anh có phải là đồng đội của Yoo Jonghyuk không?"

…Đồng đội.

"Phải."

“…Tôi không tin. Tôi biết rằng Yoo Jonghyuk không có đồng đội nào.”

“Tôi sẽ cho anh xem bằng chứng. Yoo Jonghyuk.”

Yoo Jonghyuk nhìn tôi.

"Nhặt kiếm lên."

Yoo Jonghyuk nhặt Phá Thiên Kiếm lên.

Lee Jihye kêu lên, “Chỉ có nhiêu đó…!”

"Yoo Jonghyuk, lại đây."

Khi Yoo Jonghyuk đến gần, Lee Jihye sợ hãi trốn sau Lee Hyunsung. “Hyunsung-ahjussi! Hãy cẩn thận! Anh ta sẽ tấn công―”

"Yoo Jonghyuk, ngồi xuống."

Yoo Jonghyuk ngồi xuống.

Lee Jihye và Lee Hyunsung há hốc miệng. Nó thực sự rất tuyệt vời. Yoo Jonghyuk mà họ biết sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này. Tôi cảm thấy hơi tiếc cho anh ta nhưng sẽ ổn thôi vì hôm qua tôi đã bị đánh rất nhiều.

Lee Jihye và Lee Hyunsung trông như thể họ đang xem một buổi diễn xiếc và tôi mỉm cười với họ. “Anh còn muốn thử gì nữa không? Tôi có nên cho anh ta ăn rác luôn không?”

Họ liếc nhìn nhau sau khi nghe tôi nói. Lee Jihye vẫy tay và Lee Hyunsung thở dài.

"…Theo tôi."

_________

Căn cứ của họ không xa. Tuy nhiên, do những ‘sinh vật vô dang’ xuất hiện dọc đường nên mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Mất khoảng hai giờ đồng hồ khi chúng tôi đi lang thang quanh đống đổ nát để tránh những con quái vật.

Ở đằng xa, một tòa nhà dường như là căn cứ của họ xuất hiện.

"Ở đây."

Ở đó, tôi gặp một người mặc áo khoác giống tôi.