■■ của tôi là gì? Tôi cũng đoán Nhà sản xuất hàng loạt sẽ hỏi câu hỏi này. "Ngài có tò mò không?"
[Có ai ở đây mà không tò mò chứ?]
Nhà sản xuất hàng loạt cười nhẹ và một số chòm sao hắng giọng. Bầu không khí trở nên bất thường và những thành viên khác không biết về tình hình bắt đầu chú ý đến tôi.
“Tại sao mọi người đột nhiên…?”
"Suỵt."
Lee Hyunsung cố gắng xen vào nhưng bị Jung Heewon ngăn lại.
Tôi chậm rãi nhìn quanh tất cả những người ở đây. Đột nhiên, tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều nhìn tôi.
■■…
Có nhiều cái tên khác nhau cho nó trong Con đường sinh tồn. Ví dụ như Vua Dokkaebi đã từng nói:
[Kết thúc của mọi câu chuyện và bắt đầu.]
Tuy nhiên, đây là những gì Yoo Jonghyuk đã nói:
["Star Stream chết tiệt."]
Lee Hyunsung sẽ mô tả nó là 'toàn bộ khu vực' trong khi Yoo Sangah sẽ nói đó là 'thiết kế cũ'. Nó sẽ là 'tốt nghiệp' đối với Lee Jihye. Đáng ngạc nhiên là tất cả những cách giải thích này của ■■ đều không hề sai.
Nhà sản xuất hàng loạt hỏi, [Tất cả những người đã đạt được Chứng chỉ cuối cùng đều nhận được một cái tên khác của 'kết thúc', cậu có biết không?]
"Đó là điều tự nhiên vì tất cả các câu chuyện của ngài đều khác nhau."
Ngay từ đầu, không có một danh từ riêng nào có thể định nghĩa ■■ một cách thích hợp. Thực tế là bộ lọc đã được giải quyết có nghĩa là tôi có thể 'đọc' nó. Có lẽ những chòm sao đón nhận một kịch bản đầy ẩn ý như tôi cũng đang ở thế tương tự.
[Kịch bản ẩn - ‘Một câu chuyện duy nhất’
Thể loại: Ẩn
Độ khó: ???
Điều kiện: Hoàn thành một câu chuyện để đạt được ■■.
Thời gian giới hạn: -
Phần thưởng: ???
Thất bại: ???
-Hiện tại, bạn đã hoàn thành phần ‘đầu tiên’.
-Xem mô tả kịch bản bổ sung để biết thêm chi tiết.]
Kịch bản ẩn ‘Một câu chuyện duy nhất’. Kịch bản này được đưa ra cho tất cả những người đã đạt được Chứng chỉ cuối cùng. Trong dải ngân hà của Dòng chảy vì sao xa xôi, chúng tôi đã trải qua nhiều câu chuyện và hoàn thành một câu chuyện ‘hoàn hảo’ duy nhất.
Những câu chuyện huyền thoại, những câu chuyện thần thoại và thậm chí cả câu chuyện khổng lồ mà tôi nhận được chỉ là một cuộc hành trình hướng tới ‘câu chuyện duy nhất’. Nhà sản xuất hàng loạt đứng trước tôi và Persephone ở đằng kia cũng nhận được kịch bản này. Tất nhiên, nơi cuối cùng họ đặt chân đến khác với tôi.
[Daa!]
Biyoo đã chặn kênh của sảnh tiệc mà không cần tôi phải nói. Có lẽ bản năng của Biyoo nhận ra rằng câu chuyện được kể từ giờ trở đi là rất quan trọng. Những lời phản đối của các chòm sao tràn qua không khí và Nhà sản xuất hàng loạt nói với một giọng điệu nặng nề.
[■■ của ta là 'khô cạn'.]
Tôi hơi bất ngờ vì không nghĩ ông ấy lại nói nó ra dễ dàng như vậy. Sau đó, Persephone đang nhảy múa cũng cất tiếng. [Ta là 'cái chết'.]
Khô cạn và cái chết. Cả hai đều là những từ tượng trưng cho sự kết thúc của một cái gì đó. Đó là một kết thúc nghịch lý cho Nhà sản xuất hàng loạt, người thích làm một cái gì đó và cho Persephone, người cai quản thế giới của người chết.
Bây giờ họ đã tiết lộ cái của họ, tôi không còn cách nào để rút lui. “Mọi người, xin hãy thề bằng chính cái tên của mình, rằng sẽ không bao giờ tiết lộ về những gì mọi người đã nghe ở đây.”
Các chòm sao liếc nhìn nhau.
[Tất nhiên…]
[Hửm, cái gì thế này? Tại sao chúng ta lại nói về điều đó…]
[■■ của ngươi tuyệt vời như thế nào mà ngươi lại cảm thấy áp lực như vậy?]
Tôi không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười. Sau đó, một cơn sóng bắt đầu giữa các chòm sao.
[Đừng nói với ta...]
Những suy nghĩ trong đầu các chòm sao dường như có thể nhìn thấy. Tôi nhìn vào biểu hiện của họ và suy nghĩ.
Phải, hãy nghĩ về nó. Hãy lo lắng và nghi ngờ. Bằng cách đó, tôi sẽ có được hình ảnh mà tôi mong muốn.
Khi sự kích động của các chòm sao say rượu lên đến đỉnh điểm, tôi từ từ mở miệng.
_________
Han Sooyoung đi xuống phố. Chúng là đống đổ nát của Seoul. Không có người sống sót trên đường phố và cô ấy đang đi bộ một mình. Tất cả các loại ảo tưởng lướt qua đầu cô.
Tại sao cô ấy lại ở đây? Rõ ràng là cô ấy đã chiến đấu với các chòm sao bằng cách sử dụng con rồng đen. Không, đúng hơn là Seoul đã bị phong tỏa. Vậy tại sao…
-Rồng đen?
Hắc hỏa Vực long không trả lời.
-Này, có ai ở đó không?
Han Sooyoung lang thang giữa những tòa nhà đổ nát và hét lên. Xác quái vật treo lơ lửng giữa những tòa nhà quen thuộc của Gwanghwamun. Han Sooyoung rùng mình mỗi khi đi qua giữa những xác chết bốc mùi khó chịu. Mỗi người trong số họ là một con quái vật mà cô không thể đối mặt ngay bây giờ. Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Không có ai trả lời câu hỏi của cô. Không, cô ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu không có câu trả lời. Nếu có một sinh vật sống ở đây, đó sẽ là con quái vật đáng sợ đã gϊếŧ những con quái vật này.
Nếu đây là một giấc mơ, xin hãy tỉnh dậy…
Sau đó, một bóng người có thể được nhìn thấy ở phía xa. Đó là một hình dáng quen thuộc mặc một chiếc áo khoác trắng. Lòng cô đầy cảm xúc phức tạp.
-Kim Dokja!
Khoảnh khắc người kia nhìn lại. Có tiếng da thịt bị xuyên thủng và một con dao đột ngột xuyên qua áo. Chiếc áo khoác trắng bị nhuộm đỏ.
Han Sooyoung hét lên khi tỉnh dậy sau giấc ngủ.
“Haa, haa…”
Cô chớp mắt vài lần và cảm giác thực tế của cô từ từ quay trở lại.
"Gì vậy…?"
Cô ấy không thể không nói chuyện với chính mình. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
[Chòm sao ‘Hắc hỏa Vực long’ hài lòng với cuộc độc thoại của bạn.]
[Chòm sao ‘Hắc hỏa Vực long’ tin rằng bây giờ bạn đã thực sự trở thành người kế nhiệm của anh ấy…]
"Câm miệng."
Con rồng đen đang nói chuyện nhảm nhí nên đây có vẻ là thật. Han Sooyoung chống tay lên thái dương. Tại sao người đó lại ở trong giấc mơ của cô?
Han Sooyoung thường sẽ vượt qua giấc mơ nhưng đó là một thế giới mà sự mê tín đã trở thành hiện thực. Vì vậy, giấc mơ này không thể bị bỏ qua. Ngay sau đó, cô nhận thấy có băng quấn quanh cánh tay.
"Chết tiệt, nó vẫn chưa được giải quyết."
“Đừng nới lỏng nó, cô vẫn đang bị thương.”
Cô ngạc nhiên nhìn lại và thấy một người phụ nữ đang đứng đó.
“…Mẹ của Kim Dokja?”
"Cô là người duy nhất vẫn gọi ta như vậy đấy." Lee Sookyung lấy khăn lau lưng và trán của Han Sooyoung.
Han Sooyoung hỏi, "Tại sao bác không đến Thế giới Quỷ?"
"Ta phải trưng ra bộ dạng như thế nào khi đến đó?"
"Kim Dokja sẽ rất thích."
"Thằng nhóc sẽ thích hơn nếu đó là cô."
“…Bác không hiểu rõ về con trai mình.”
Han Sooyoung chu môi ra. Lee Sookyung cười nhẹ và thay cái gối ướt bằng cái mới. Han Sooyoung ngửi chiếc gối mới và nói,
"Có vẻ như nó đã được giải quyết tốt."
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
"Tai họa lớn của Kim Dokja."
Nhìn thấy trạng thái xuất thần của con rồng đen, mọi thứ ở phía Thế giới Quỷ có vẻ ổn. Thiệt hại trên Bán đảo Triều Tiên không lớn như dự kiến. Đã có một đòn giáng xuống khu vực nhưng người dân đã được sơ tán an toàn…
Giấc mơ đã khiến cô gặp rắc rối nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ…
"Nó vẫn chưa kết thúc."
"…Hả?"
Lee Sookyung mang đến một cái đĩa mà không nói gì và chỉ vào Vận may tốt hay xấu, Tai họa hay Hạnh phúc đang nổi trên đó. Han Sooyoung đọc các ký tự trồi lên mặt nước. Cô không thể tin được. Vì vậy, cô đã yêu cầu Lee Sookyung lặp lại lời bói toán nhiều lần. Tất cả đều giống nhau. Han Sooyoung nhìn xuống cánh tay bị quấn băng và nói, "Hãy liên lạc với Kim Dokja."
________
Buổi tiệc kết thúc, tôi ngồi một mình trong văn phòng. Thông thường, đây sẽ là thời điểm thích hợp để đọc Con đường sinh tồn trong khi thư giãn với một tách socola nóng. Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể làm được.
Tôi nhìn chằm chằm vào một mảnh vỡ khổng lồ nằm trên bàn. Nó từ toa xe cuối cùng mà tôi và Surya đã chiến đấu. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng tái tạo lại ký ức của mình về thời gian đó.
Đoàn tàu của Surya ngắn hơn nhiều so với đoàn tàu thần thoại. Ngoài ra, toa xe cuối cùng bị thủng một lỗ ở phía sau. Như thể một phần của đoàn tàu đã bị xé toạc.
Nói cách khác, không gian đó không phải là toa xe cuối cùng. Tôi mở mắt ra và kiểm tra lại những vết nứt trên mảnh vỡ. Có thứ gì đó đủ mạnh để kéo một phần đoàn tàu của Surya mà các thành viên trong nhóm và sư phụ của tôi hầu như không bị thương.
…Nó cũng là ‘điều đó.’
'Cốc cốc cốc-'
Tôi nhìn lên và thấy Yoo Sangah đang đứng cửa. “Xin lỗi, Dokja-ssi, tôi đang làm phiền anh sao?”
"Không, tôi đã gọi cho cô mà."
Tôi khẩn trương sắp xếp bàn và chào Yoo Sangah. Yoo Sangah nhìn xung quanh với vẻ mặt hơi run rẩy rồi cẩn thận ngồi xuống phía bên kia bàn nơi tôi đang ngồi.
"Cô có muốn uống trà không?"
"Không, tôi ổn."
“Vậy nước thì sao…?”
"Được."
Chúng tôi im lặng đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ. Tôi đã gọi cho cô ấy nhưng tôi không thể dễ dàng đưa ra chủ đề. Yoo Sangah chắc hẳn cũng có nhiều câu hỏi cho tôi. Tôi nói với cô ấy, "Cứ hỏi đi."
“Thực ra, tôi đã nghĩ về Dokja-ssi khá lâu rồi.” Giọng điệu của cô ấy như thể cô ấy đã luôn chờ đợi. “Tại sao anh biết tương lai mà người khác không biết? Tại sao anh có thể bình tĩnh trong những tình huống như vậy và luôn tìm ra câu trả lời mà người khác không nghĩ ra?”
"Vậy cô có phát hiện điều gì không?"
"Tôi dường như biết một số điều trong khi những người khác cảm thấy không đúng."
Có lẽ Yoo Sangah đã nghiên cứu tôi. Cũng giống như khi cô ấy học tiếng Tây Ban Nha với ứng dụng, Yoo Sangah cũng học mọi người. Như mọi khi, cô ấy đạt được kết quả có ý nghĩa trước bất kỳ ai khác.
“Đối với Dokja-ssi, thế giới này có giống như một cuốn tiểu thuyết không?”
"Tại sao cô lại nghĩ vậy?"
"Đó là vì những gì anh đã nói trong bữa tiệc."
…Đúng như mong đợi từ Yoo Sangah. Đó là điều duy nhất tôi có thể nói.
"Tôi đang hướng tới chương cuối cùng."
Đó là câu trả lời của tôi cho ■■ tôi nhận được. Chương cuối cùng. Bạn cần phải lật từng trang để đến được cuối cuốn sách.
Yoo Sangah tiếp tục nói, "Các chòm sao đã rất ngạc nhiên. Có một số người kinh ngạc và một số người bị sốc."
Các chòm sao đã cảm thấy bất ngờ. Đó là một tuyên bố tôi đưa ra với ý định như vậy.
"Sau khi Dokja-ssi rời đi, tôi đã hỏi Nữ hoàng Địa phủ. Tại sao cô ấy lại ngạc nhiên như vậy?"
"Cô ấy đã nói gì?"
"Cô ấy nói Dokja-ssi rất đặc biệt." Yoo Sangah làm ẩm môi bằng nước và tiếp tục, “Tôi nghe nói rằng mỗi sinh vật đều có một dạng ■■ khác nhau. Ngoài ra, hầu hết chúng đều là những từ ngữ rất cá nhân. Có rất nhiều ■■ trên thế giới nhưng tôi nghe nói rằng những từ ngụ ý 'kết thúc' là cực kỳ hiếm."
Bất cứ ai nghe thấy nó đều sẽ hiểu nó có nghĩa là một ‘kết thúc’ hiển nhiên. Đó là một từ có tính linh hoạt cho tất cả chúng sinh.
“Ngoài ra, tất cả những sinh vật nhận được ‘kết thúc’ rõ ràng như vậy đều là những chòm sao vĩ đại như Olympus, Vedas hay Papyrus… những vị thần hàng đầu của tinh vân lớn.”
“…”
"Bây giờ… Dokja-ssi đã trở thành một trong số họ."
Yoo Sangah nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Đôi mắt run rẩy của cô ấy chứa đựng những cảm xúc mà chính cô ấy cũng không thể biết được.
Tôi trả lời, "Đó là một điều tốt."
"…Tốt?"
"Cuối cùng tôi cũng có thể thử một cái gì đó." Tôi cười. Tuy nhiên, Yoo Sangah không cười đáp lại.
“Sau khi thế giới bị hủy diệt, tôi nghĩ Dokja-ssi đã hạnh phúc hơn. Anh đã cười nhiều hơn trước và có vẻ hoạt bát hơn… vì vậy, anh trông rất ổn. Nhân tiện…” Yoo Sangah cúi đầu. "Dokja-ssi, tại sao anh lại nghĩ thế giới này là hư cấu?"
Yoo Sangah không biết tôi. Điều gì là ‘hư cấu’ đối với tôi? Thế giới này có ý nghĩa gì với tôi? Tôi không thể giải thích hay mô tả nó.
“À, tôi xin lỗi Dokja-ssi, tôi đã quá tự phụ… ”
Tuy nhiên, người duy nhất có thể nói với tôi những điều như vậy là Yoo Sangah. Cô ấy là một người để ý những thứ không ai quan tâm đến.
[Kỹ năng độc quyền ‘Danh sách nhân vật’ được kích hoạt!]
Cô ấy là người đồng đội đầu tiên tôi gặp. Có lẽ đó là trước cả khi thế giới này bắt đầu.
[Không thể truy cập thông tin của người này thông qua Danh sách nhân vật.]
Có một cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ từ tin nhắn hiện lên.
[Hiện đang thu thập thông tin về con số tương ứng.]
Khi tôi lần đầu tiên sử dụng Danh sách nhân vật trên Yoo Sangah, tôi đã rất lo lắng vì tôi không thể đọc thông tin của cô ấy. Tại sao bây giờ lại ngược lại?
Tôi khẽ thở dài và nhìn ra cửa sổ. Đó là một bầu trời quang đãng. Đây là một thế giới chưa có gì xảy ra.
"Yoo Sangah-ssi, tôi muốn nhờ cô một việc."
Vì vậy, bây giờ là thời gian duy nhất để chuẩn bị.