Toàn Trí Độc Giả

Chương 193

Khăn bông mềm mịn trên da.

Jung Heewon không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không được tận hưởng một thứ xa xỉ như thế này. Mọi thứ thật yên bình. Cô không cần phải sợ bị quái vật tấn công trong đêm hay đề phòng có người cố gắng lấy trộm đồ của cô.

Tuy vậy, Jung Heewon cũng biết rõ rằng sự yên bình này sẽ không kéo dài mãi.

"Jung Heewon-ssi! Xin hãy mở cửa!"

"Hãy cho chúng tôi cơ hội phỏng vấn cô!"

Trong một tuần này, phóng viên cứ rình rập trước nhà cô. Cô có thể nhìn thấy những tia sáng lóe lên qua rèm cửa. Trước những ống kính vô cảm của máy quay, Jung Heewon cảm thấy một cảm giác deja vu mạnh mẽ.

"...Không phải chỉ có những chòm sao mới là những người theo dõi."

[Chòm sao "Hắc hỏa Vực long" đang cười khúc khích.]

[Chòm sao "Kẻ mưu phản bí mật" đồng ý với suy nghĩ của bạn.]

Jung Heewon có cảm giác mới lạ đối với những ánh nhìn dõi theo cô. Trước khi kịch bản bắt đầu, hình thức khác nhau nhưng chúng có những thứ tương tự.

Những ánh nhìn mãn nhãn và cuộc đấu tranh sinh tồn. Theo nghĩa này, kịch bản có thể xảy ra trước khi "kịch bản" bắt đầu. Và không ai biết đó là một "kịch bản."

Qua cửa sổ, cô nhìn thấy khu vực thành phố bị phá vỡ và mái vòm Seoul đã bị phong tỏa. Đã một tuần kể từ khi họ rời mái vòm Seoul nhưng Jung Heewon chưa thể tin rằng cô đã ra khỏi mái vòm.

"Heewon unnie! Chị vừa dậy sao?"

"À, ừ, Jihye."

Jung Heewon mỉm cười bất lực khi Lee Jihye xông vào cửa.

Đã một tuần sau lần trốn thoát khỏi Seoul. Nhiều thứ đã xảy ra trong thời gian này.

Jung Heewon và cả nhóm đã được chính phủ lâm thời ở khu vực Gyeonggi hỗ trợ nhà cửa và được mời đến viện để trả lời một số câu hỏi. Những câu hỏi hiển nhiên.

Điều gì đã xảy ra bên trong mái vòm Seoul?

Những tin đồn trên Internet có thật không?

Có bao nhiêu người giống họ và họ nghĩ sao về việc này?

Các chòm sao và kịch bản là gì?

Lúc đầu, Jung Heewon trả lời trung thực các câu hỏi với tư cách là người đại diện. Sau đó, theo thời gian, mọi thứ bắt đầu trở nên khó chịu.

Cô tự hỏi mục đích của việc làm này là gì?

Chính phủ Hàn Quốc đã biến mất. Chính phủ lâm thời gồm một số thành viên quốc hội và hội đồng thành phố may mắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ vẫn tin chắc rằng hệ thống "nhà nước" sẽ có ý nghĩa khi đối mặt với các kịch bản trong tương lai. Đối với những người vẫn còn mắc kẹt với tư tưởng cũ mặc dù đã bước sang thời đại mới, Jung Heewon có vài điều muốn nói với họ.

"Cởϊ qυầи áo và cà vạt của các người ra."

"Huh?"

"Những bộ trang phục bóng bẩy đó sẽ gây rắc rối cho các người khi chạy trốn đấy."

Jung Heewon liếc nhìn Lee Jihye. Trong mọi việc thì đồng đội là những người duy nhất cô có thể tin tưởng.

"Còn Yoo Sangah-ssi thì sao?"

"Cô ấy đang ở trong một căn phòng với lũ trẻ."

Vấn đề là họ đang không ổn chút nào hết.

Lee Jihye nói bằng một giọng u ám,

"...Việc mất Dokja ahjussi là một cú sốc lớn."

Thành thật mà nói, mọi thứ cứ bấp bênh kể cả khi anh ấy ở bên họ nhưng chỉ một lần mất anh ấy, mọi người đều bị mất phương hương. Đây là điều mà Kim Dokja để lại cho các thành viên trong nhóm. Mục đích của họ đều là sinh tồn nhưng chính Kim Dokja mới là người quyết định cách sống sót. Bởi thế khi mất đi anh, họ nhất định sẽ bị mất phương hướng và bắt đầu phân tán.

"Em ước em có cuốn sách hướng dẫn mà chú Lính đã đề cập."

"Em đã nghe tin gì từ Hyunsung-ssi chưa?"

"...Ngày đầu tiên chú ấy đã bị gọi nhập ngũ và giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Lee Hyunsung vốn là một quân nhân và việc anh được gọi nhập ngũ là điều đương nhiên. Lee Jihye rêи ɾỉ.

"Chú ấy thực sự rất ngu ngốc... Nếu là em thì em sẽ không đi đâu. Với thế giới hiện nay thì quân đội có ích gì chứ?"

Jung Heewon đồng ý với lời nói của Lee Jihye nhưng cô không muốn mắng Lee Hyunsung. Mọi người đều có những cách khác nhau để đối mặt với mất mát. Những đứa trẻ ở trong phòng trong khi Lee Hyunsung trở lại quân đội.

Nếu nó chỉ là...

[Kịch bản sẽ bắt đầu sau ba ngày.]

Jung Heewon nuốt nước bọt khi cô nhìn thấy tin nhắn lơ lửng trong không khí. Ba ngày sau, địa ngục sẽ lại bắt đầu.

Vấn đề phức tạp hơn là các kịch bản trong tương lai có thể sẽ hoàn toàn khác với những gì họ đã trải qua.

[Giờ đây, bạn có thể đáp ứng lời kêu gọi của các nhà tài trợ và nhận các bản dùng thử cá nhân mà họ đã đặt ra.]

[Thử nghiệm cá nhân được coi là kịch bản ẩn và có thể được thay thế kịch bản chính nếu nó trùng lặp với một số kịch bản chính.]

[Thay thế kịch bản chỉ khả dụng cho đến khi kịch bản chính thứ 25 bắt đầu.]

Họ đã thông qua kịch bản thứ mười và mở "phiên tòa cá nhân." Jung Heewon vẫn chưa biết chúng là gì.

Lee Jihye nói với vẻ an ủi. "Chị đừng lo lắng quá. Sư phụ nói giờ nó không phải là vấn đề lớn."

"Còn Yoo Jonghyuk-ssi thì sao?"

"Em không biết thầy ấy đã đi đâu sau sự cố của Kim Dokja-ahjussi. Thầy ấy khác với Sư phụ mà em biết..."

Chắc chắn rồi, phản ứng của Yoo Jonghyuk trước cái chết của Kim Dokja rất khó hiểu.

Yoo Jonghyuk ở trong phòng như người mất hồn một lúc trước khi đột ngột biến mất, và nói rằng anh ấy sẽ trở lại sau ba ngày.

"Han Sooyoung-ssi thì sao?"

"Chị ấy đã đến nói chuyện với các quan chức chính phủ sáng nay. Chị ấy nói đã đến lúc phải thu lấy thành quả từ những hạt giống đã được gieo..."

"Chính phủ? Cô ấy có thể mong đợi điều gì ở họ?"

Rồi một điều gì đó muộn màng hiện ra trong đầu cô.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, hãy đi theo Han Sooyoung một cách vô điều kiện."

Đó là những lời mà Kim Dokja đã để lại cho cô. Tại sao họ phải đi theo Han Sooyoung? Tuy thế, nó chắc chắn phải có lý do vì Kim Dokja đã nói điều này.

Jung Heewon đứng dậy và Lee Jihye ngạc nhiên hỏi, "Chị định ra ngoài sao?"

"Ừ. Chị không thể tiếp tục ở lại đây. Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng."

"Vậy em sẽ đi với chị."

Họ đều không phải kiểu người do dự sau khi đã quyết định điều gì đó. Lee Jihye và Jung Heewon đi thẳng ra khỏi nhà. Họ mở cửa và tiếng chớp nháy hướng về phía họ.

"Jung Heewon-ssi! Tôi là phóng viên của Georyo Ilbo! Chỉ một câu thôi, làm ơn!"

Họ không phải là những người sống sót duy nhất.

Gần 1.000 người đã trở về từ mái vòm Seoul. Một số người trong số họ liên lạc với người sống sót và nói về những ngày tháng khủng khϊếp mà họ đã sống.

Các phóng viên vẫn tiếp tục tìm đồng đội cô dù đã biết đủ chuyện cho họ. Lý do rất đơn giản. Trong số 1.000 người sống sót, Jung Heewon và những người nổi tiếng khác là trung tâm của kịch bản.

"Jung Heewon-ssi! Điều gì đã xảy ra bên trong đó?"

"Tôi nghe nói rằng việc cô từng học kiếm đạo đã giúp ích rất nhiều. Có đúng như vậy không?"

"Có tin đồn rằng cô là ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia..."

Jung Heewon nhìn các phóng viên đang đưa micro về phía mình. Chính phủ đã yêu cầu cô không được nói với giới truyền thông những gì đã xảy ra. Từ trước đến nay, cô cũng luôn kiệm lời vì cảm thấy không dễ để nói ra.

Vậy thì... tại sao? Hôm nay, Jung Heewon cảm thấy muốn nói điều gì đó.

"Các người tò mò về những gì đã xảy ra bên trong đó?"

Jung Heewon buông tay Lee Jihye ra và nhìn tấm băng rôn vẫy bên ngoài.

"Anh hùng của Yangcheon-gu! Mừng sự trở lại an toàn của Thẩm phán hủy diệt Jung Heewon!"

...Anh hùng? Cô sao?

Yangcheon-gu đã biến mất từ

lâu. Tuy nhiên, biểu ngữ này đã được treo và Jung Heewon không thể chịu đựng được nữa.

"Tôi không phải là anh hùng như các vị nghĩ. Tôi không phải là ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia và tôi không giỏi kiếm đạo."

Jung Heewon nói vào micro giống như cô đang tuyên bố với cả thế giới.

"Trước khi cuộc tàn phá này xảy ra, tôi chỉ là một nhân viên pha chế làm việc tại một quán bar rẻ tiền."

Lời nói của cô khiến cánh phóng viên xôn xao. Không ai có thể tin được. Có người chế giễu và người khác có vẻ hơi ghen tị.

Trước những ánh mắt đó, Jung Heewon cảm thấy tự do đến lạ. Cô không còn là "Jung Heewon" ngày xưa nữa. Jung Heewon nhận ra điều đó với tất cả những ánh mắt nhìn cô.

Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi cho cô.

Làm thế nào một người pha chế có thể trở thành một trong những người sống sót cuối cùng?

Làm thế nào cô ấy có thể sống sót và làm thế nào cô ấy có thể trở thành Thẩm phán hủy diệt?

[Chòm sao "Công lý Hói" đang nhìn bạn với đôi mắt buồn.]

[Chòm sao "Di lặc một mắt" được lời của bạn gợi nhớ về ai đó.]

Tin nhắn gián tiếp của các chòm sao đến từ khắp nơi. Jung Heewon há hốc mồm mà không hiểu cảm xúc của cô.

"Các người có biết Kim Dokja không?"

[Chòm sao "Hải chiến Thần" đang gật đầu.]

[Chòm sao "Seo Ae Il Pil" nhớ cái tên ấy.]

[Chòm sao "Người hùng cuối cùng của Hwangsanbeol" tưởng nhớ anh ấy.]

Tiếng của các phóng viên theo sau các chòm sao.

"Kim Dokja?"

"Đó là ai?"

"Hình như tôi đã nghe nó trước đây."

Jung Heewon nghĩ nó thật buồn cười. Họ không biết. Tất nhiên, họ không bao giờ có thể biết được.

Jung Heewon thở nhẹ và nói, "Những người sống sót cuối cùng đã không sống sót dựa vào chính sức mình."

Cô đột nhiên cảm thấy muốn khóc khi nói. Các phóng viên không biết gì và liên tục đặt câu hỏi.

"Cô đang nói gì vậy?"

"Tên "Kim Dokja" không có trong danh sách những người sống sót?"

"Tại sao Kim Dokja-ssi không quay lại với cô?"

"Người đó bây giờ đang ở đâu?"

Anh ấy đang ở đâu? Jung Heewon không biết. Tuy nhiên, nếu cô có một điều ước...

"Người đó..." Jung Heewon nhìn chằm chằm vào Seoul Dome. "Anh ấy sẽ quay trở lại. Chắc chắn."

________

[Vào thời điểm này, Kim Dokja mở mắt trong Ma giới.]

"Haaa!!!"

Tôi hét lên rồi nôn khi vừa mở mắt. Âm thanh của nhịp tim tôi không quen thuộc.

Một vầng hào quang màu vàng xuất hiện xung quanh trái tim tôi và ma lực thô ráp được phát ra. Nó có thể bị nứt vỡ nhưng nó vẫn là trái tim của một con rồng con. Ma lực của vật liệu được cấy ghép đủ để làm tôi choáng váng.

Nếu tôi có thể sử dụng nó đúng cách, tôi sẽ không thiếu ma lực để chiến đấu trong một thời gian.

[Thuộc tính "Lamarck Kirin" đã cho phép bạn hấp thụ sức mạnh của câu chuyện bị hỏng.]

Trên thực tế, tiếp thu một câu chuyện bị hỏng là một ý tưởng nguy hiểm. Tôi sẽ không thể làm điều đó nếu không có Lamarck Kirin.

[Lamarck Kirin không được thừa nhận trong số các thuộc tính tiến hóa khác vì nó kém hiệu quả hơn. Tuy nhiên, nó có ít tác dụng phụ nhất và không hấp thụ điểm yếu của câu chuyện.]

Nếu tôi lấy được Darwin"s Demon, một thuộc tính tiến hóa khác, tôi sẽ bị gϊếŧ ngay khi tôi ăn câu chuyện của rồng vàng.

Hiệu quả hấp thụ này đủ tốt bởi sự an toàn của tôi đã được đảm bảo. Tôi không còn nhiều cơ hội sống lại nữa.

[Câu cuuyện "Trái tim vỡ nát của một con rồng vàng nhỏ" đã được mua lại.]

Tên ban đầu của câu chuyện này là "trái tim của một con rồng vàng nhỏ tuổi bị một vị thần bên ngoài xé nát đến chết" Tuy nhiên, tôi không hiểu phần "bị một vị thần bên ngoài xé nát đến chết".

Đây là lợi thế của Lamarck Kirin. Tỉ lệ hấp thụ của truyện thấp nhưng điểm yếu là không thấm vào đâu.

[Cơ thể mới của bạn đang được xây dựng.]

[Việc tạo ra một cơ thể mới sẽ trì hoãn sự sụp đổ sự tồn tại của bạn.]

[Hiệu ứng này là tạm thời và bạn nên nhanh chóng quay lại kịch bản.]

Ma lực tuôn ra từ trái tim mới đập của tôi và tôi có thể thở được một chút. Ít nhất, thảm kịch mất đi chuyện sinh nở của tôi sẽ không xảy ra nữa.

Việc tái tạo cơ thể của tôi sẽ bắt đầu từ bây giờ.

Tôi bắt đầu ăn "cánh tay phải của bậc thầy kiếm thuật tội nghiệp bị đồng đội đâm sau lưng." Thay vì xé nát thịt, gần hơn là nhìn trộm một câu chuyện đã vỡ ngay khi vừa nhìn thấy.

[Câu chuyện "Cánh tay phải của Kiếm sư tội nghiệp" đã được mua lại.]

Tôi không biết đó có phải chỉ là tưởng tượng của mình không nhưng tôi cảm thấy rằng mình có thể sử dụng kiếm tốt hơn một chút.

[Thuộc tính "Lamarck Kirin" đã đạt đến giới hạn bão hòa.]

[Giảm mức bão hòa để hấp thụ các câu chuyện mới.]

Tôi cảm thấy tốt hơn sau khi ăn hai mẩu truyện và ngồi xuống đống rác.

"...Hơi lạnh nhỉ."

Nó đỡ đau hơn trước nhưng cái lạnh vẫn như tiếp tục châm vào da tôi.

Độ bền của cơ thể tôi đã tăng lên nhưng "hình phạt lưu đày" vẫn chưa biến mất. Tôi cảm thấy một sự trống trải và cô đơn từ phần câu chuyện bị thất thoát. Tôi dường như biết lý do tại sao mọi người muốn nghe, xem hoặc đọc đi đọc lại một thứ gì đó.

Sau đó, một hơi ấm bắt đầu chảy qua cơ thể tôi.

[Ai đó đang nói về bạn.]

...Nói về tôi?

[Câu chuyện của bạn đang được tạo trên Hành tinh Trái đất.]

Tôi có thể thấy những gì đã xảy ra. Ai đó đã nhắc đến tôi trên Trái đất.

Ai vậy? Đó không thể là Yoo Jonghyuk. Lee Hyunsung? Jung Heewon? Hay Shin Yoosung?

...Tôi không biết. Dù sao, nó vẫn hài hước. Ai đó đang kể câu chuyện của tôi. Ai đó vẫn còn nhớ...

[Câu chuyện mới "Truyền thuyết Kim Dojega" đã được tạo ra trên Vùng đất Hòa bình.]

...Tôi hy vọng ít nhất họ sẽ đặt đúng tên tôi. Tôi nhìn lên bầu trời đêm nơi những vì sao không thể nhìn thấy.