Toàn Trí Độc Giả

Chương 190

"...Ugh"

[Xương của tôi như bị nghiền nát và da thì đông cứng lại, giống như da của một con vật đã chết.]

Tôi lắng nghe những lời của Bức tường thứ tư khi tôi từ từ tỉnh dậy. Giọng nói đáng ghét của Bức tường thứ tư lại được chào đón vào lúc này.

[Tôi vẫn còn sống, Kim Dokja nghĩ như vậy.]

Tôi nghe thấy Bức tường thứ tư nên kế hoạch có vẻ đã thành công. Mà thực ra thì, tôi không thể nói đó là một thành công.

Đây là sự thật. "Số phận" mà họ cho tôi là cái chết của "Hóa thân Kim Dokja". Vậy thì đương nhiên là "chòm sao" Kim Dokja sẽ không chết.

Nếu tôi biến mất dễ dàng như vậy, tôi đã không xây dựng những câu chuyện của mình và trở thành một chòm sao. Vấn đề là tôi đã mất cơ thể và sự tồn tại như một "chòm sao"...

"...Mình đang ở đâu đây?"

Khu vực xung quanh tràn ngập các tòa nhà và đường xá đổ nát. Một khung cảnh rất đỗi quen thuộc.

"Nó...?"

Không lâu sau khi lên tiếng, tôi nhận ra tình huống của mình. Tôi nhìn lên không trung. Bầu trời đêm vốn luôn tràn ngập ánh sáng của vô số chòm sao, giờ là một khoảng không trống rỗng.

Tôi ngạc nhiên vì chính những lời nói sâu sắc của mình. Tôi nhìn bầu trời đêm và cười ngây ngô. "Haha..."

Thông thường, rất nhiều tin nhắn gián tiếp từ các chòm sao sẽ xuất hiện vào lúc này.

Ví dụ, Hiền giả vĩ đại và công bằng của Thiên đàng thích thú khi tôi tự nói chuyện với bản thân, hay Hắc hỏa Vực long... hay như Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng thích tôi vì một lý do nào đó. Chuyện thông thường như được mọi người hưởng ứng giờ đã không còn, không còn ai đáp lại lời độc thoại của tôi.

Không có Công lý Hói đánh bóng đầu của mình, Di lặc Một mắt, người sẽ ném băng bịt mắt của chính mình nếu anh ta cảm thấy buồn chán hay Quý bà say giấc của Thổ cẩm trở nên trơ trẽn.

Không còn những tin nhắn của các chòm sao, chỉ còn lại một sự cô đơn khủng khϊếp đến nực cười.

[Kim Dokja nghĩ: Mình thực sự cô đơn.]

[Bạn hiện đã bị trục xuất khỏi kịch bản.]

Tôi từ từ nhìn xung quanh. Bị trục xuất khỏi kịch bản, nghĩa là sẽ phải đi đến khu vực "bên ngoài kịch bản".

[Bạn hiện đang ở khu vực bên ngoài kịch bản.]

Bên ngoài khu vực kịch bản mà tôi đang đứng hiện tại là một nơi rất quen thuộc với tôi.

[Seoul.]

Nơi này là quảng trường Gwanghwamun của Seoul. Nơi mà Cuộc chiến của các vị vua đã diễn ra và tôi đã phá nát Ngai vàng tuyệt đối.

Thực tế là Seoul đã trở thành một khu vực nằm ngoài kịch bản....

Các thành viên trong nhóm... thật may, họ đã thoát ra ngoài mà không hề hấn gì.

Tôi nhìn vào nơi tọa lạc của mái vòm Seoul trước đây và cảm thấy choáng ngợp. Nơi từng được bao phủ bởi một lớp màng mờ ảo giờ đã được bao phủ bởi một lớp rào chắn dày đặc.

Bây giờ kịch bản "Seoul" đã hoàn toàn kết thúc. Họ đang chuyển sang các kịch bản mới mà không có tôi và tạo nên những câu chuyện mới. Từ đó, họ sẽ tiếp tục sống.

...Có lẽ đây là kết quả của nó.

[Kim Dokja rất vui nhưng cũng hơi cô đơn.]

Tôi nghĩ về các thành viên của mình một lúc trước khi từ từ quay lại.

[Kim Dokja - chàng trai cô đơn có việc phải làm. Chính vì lẽ đó, anh chọn một cái chết đau khổ.]

_______

[Khi đang đi bộ trên đường phố Seoul, Kim Dokja đắm chìm vào trong ký ức của mình. Bất cứ nơi nào anh ấy đi qua, anh ấy thấy cảnh anh vượt qua các kịch bản cùng các thành viên của mình. Kim Dokja một lần nữa nhận ra rằng anh đã trở thành một phần của Con đường sinh tồn. Rõ ràng là anh ấy đang sống trong câu chuyện này.]

"...Điều này rất cảm động nhưng mày không định dừng lại hả? Mày muốn tiếp tục lẩm bẩm trong bao lâu nữa?"

[Kim Dokja phát cáu vì Bức tường thứ tư tội nghiệp.]

Lúc đầu, cảm giác thật tuyệt khi vẫn còn có người bên cạnh. Tuy thế, tôi không cảm thấy vui nổi khi mà mọi thứ tôi làm đều được giải thích.

[Đã bao lâu trôi qua rồi? Kim Dokja muốn hỏi nhưng không ai trả lời được.]

"Khỉ thật, mày có thể trả lời tao mà."

Tôi mắng nó trước khi quyết định xem xét tình trạng của mình.

[Nhiều câu chuyện của bạn đã bị hỏng.]

[Cơ thể hiện tại của bạn hoàn toàn vỡ vụn.]

Tôi đã sống sót bằng cách sử dụng trạng thái như một chòm sao của mình nhưng tôi đã hoàn toàn mất đi cơ thể vật lý của mình. Nói cách khác, sự tồn tại hiện tại của tôi không phải là "xá© ŧᏂịŧ" mà là tập hợp của một khối những câu chuyện chưa hoàn chỉnh.

[Cơ thể hiện tại của bạn đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm.]

[Không thể tìm thấy phương pháp bảo tồn cơ thể của bạn.]

Một trạng thái khó chịu khi tôi có thể hoàn toàn bị sụp đổ nếu ai đó chạm vào tôi. Nó không phải sự sống.

Tôi quyết định thử mọi thứ tôi có thể.

[Kỹ năng Độc giả toàn trí không khả dụng trong khu vực này.]

...Đúng như dự đoán, nó không hoạt động.

[Bạn không thể giao tiếp với hóa thân của mình.]

Điều này cũng không. Tôi đã đoán trước được nó nhưng tôi thấy thật kỳ quái khi nó thất bại. Cảm giác như tôi đang sống một mình trong một khu vực không thể giao tiếp.

Tất nhiên, tình hình thực tế của tôi còn tồi tệ hơn thế.

[Bạn không thể sử dụng hệ thống kênh.]

Vì tôi đã bị trục xuất khỏi kịch bản, tôi đương nhiên không thể truy cập vào kênh và hợp đồng của tôi với Bihyung đã bị hủy bỏ. Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời không có sao và cảm thấy trống rỗng.

...Bây giờ tôi thực sự cô đơn. Khi tôi nhận ra sự thật này, một cơn ớn lạnh bắt đầu len lỏi.

[Không ai nhìn thấy tôi và tôi cũng không thể nhìn thấy ai.]

Không, tôi không hoàn toàn đơn độc.

[Giữa lúc này, Kim Dokja chợt nhận ra. Anh cảm nhận được cảm giác tồn tại qua đôi mắt của ai đó.]

"Tao không nghĩ những điều triết học như vậy, đồ ngốc. Bên cạnh đó, mày định tiếp tục chuyện này trong bao lâu?"

[Kim Dokja ngu ngốc không biết. Lí do Bức tường thứ tư vĩ đại lại làm công việc khó khăn này.]

...Hửm?

"Tại sao mày không thể giải thích? Mày là cái quái gì? Mày có phải là một kỹ năng không vậy?"

[Kim Dokja ngu ngốc đang nói chuyện với không khí.]

Nó là một kẻ ngu ngốc thực sự.

[Kim Dokja ngu ngốc...]

"Mày không thể dừng lại sao? Mày muốn tao tắt kỹ năng à?"

Sau đó, một âm thanh được nghe thấy trong không khí.

[Bức tường thứ tư hỏi, "Tôi có nên làm gì không?"]

Tôi bị ngạc nhiên một chút. Thứ dở người này, bây giờ nó đã có thể thể hiện rõ ràng hơn sao? Nghĩ lại, lần trước...

"Ừ, làm ơn. Tao không muốn bị làm phiền ngay bây giờ."

[Kỹ năng độc quyền "Bức tường thứ tư" đã im lặng.]

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã phải hối hận vì lựa chọn của mình. Tôi cảm thấy không khí xung quanh mình đóng băng. Nó đột nhiên ăn sâu vào tận xương tủy của tôi. Không khí trong phổi tôi như bị tắc nghẽn.

"Khụ..."

Vào lúc này, một điều gì đó muộn màng hiện ra trong đầu tôi. Đó là lý do tại sao Vedas và Olympus gửi tôi ra ngoài khu vực kịch bản.

Chính vì tình huống này. Một âm mưu để gϊếŧ "Hóa thân Kim Dokja" và đối phó với "Chòm sao Kim Dokja."

"K-Kuoooock..."

Tôi cố hét lên nhưng không có âm thanh nào. Tôi có thể thở nhưng lại như không thở được. Cảm giác như thể ai đó bóp phổi tôi làm hơi thở của tôi bị tắc nghẽn. Đầu tôi trở nên trống rỗng và suy nghĩ của tôi từ từ trở nên mông lung.

Star Stream là một thế giới của những câu chuyện. Không có ngoại lệ, cho dù đó là hóa thân hay các chòm sao. Mỗi sinh vật đều tồn tại thông qua một "câu chuyện".

[Tốc độ thiệt hại các câu chuyện của bạn đã tăng lên!]

[Sự tồn tại của bạn đã bắt đầu biến mất.]

Ở một nơi không có "câu chuyện", không có gì có thể tồn tại. Ngay cả tôi.

"Chết tiệt, cứu tôi!"

Tôi hét lên trong khi lo sợ rằng mình sẽ biến mất. Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu tại sao Bức tường thứ tư lại lắm mồm như vậy. Nó liên tục nói là để cứu tôi. Ở một nơi không có những câu chuyện, nó giúp tôi sống sót...

Nó tiếp tục kể cho tôi nghe những câu chuyện

[Kỹ năng độc quyền "Bức tường thứ tư" được kích hoạt.]

[Bức tường thứ tư nói, "Đ..ồ....ng...u."]

Tôi cố gắng để bắt đầu thở trở lại.

"Hộc, hộc..."

Tôi biết rằng bị trục xuất khỏi kịch bản rất khủng khϊếp nhưng tôi không ngờ nó lại đến mức này.

Đúng thế, ngay cả Cheok Jungyeong cũng không thể sống sót ngoài kịch bản mà không có sự trợ giúp của một tinh vân... chết tiệt, tôi đã quá coi nhẹ tình huống này.

Tôi nghĩ bằng cách nào đó tôi có thể chuyển đến khu vực mục tiêu đầu tiên nếu tôi từ bỏ một vài câu chuyện...

Tôi sẽ khó sống sót nếu không có Bức tường thứ tư.

[Kim Dokja nghĩ: Mình không bao giờ nên tắt Bức tường thứ tư nữa.]

Tôi không thể phản bác lại lời nói của nó trong tình trạng đau khổ của mình.

"...Thế, mày có thể duy trì nó trong bao lâu?"

[Bức tường thứ tư nói, "Kh..ông...lâ..u...."]

Những tia lửa dữ dội xuất hiện khi Bức tường thứ tư lên tiếng. Thật vậy, thật kỳ lạ khi Bức tường thứ tư có thể đối phó một mình với thứ đòi hỏi xác suất của một tinh vân.

Tôi không có nhiều thời gian. Nếu tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách kịp thời, tôi sẽ chết ở đây.

Đúng lúc này, một tiếng động từ đâu đó vang lên. Nó gợi tôi nhớ đến một chiếc máy hút bụi...

[Kim Dokja biết đây là gì.]

"Đúng, tao biết, các trình dọn dẹp kịch bản."

Sự xuất hiện của một người dọn dẹp có nghĩa là cuộc "dọn dẹp" chính khu vực kịch bản đã bắt đầu.

[Kim Dokja nghĩ: Vì việc dọn dẹp đã bắt đầu, Ác quỷ từ vùng chân trời sẽ sớm lộ diện. Những con linh cẩu đi lang thang qua những tàn tích của kịch bản không thể bỏ lỡ những tàn tích ngon lành này.]

Thật là tuyệt vời khi đọc. Tuy nhiên, trước khi gặp họ, tôi phải tìm một thứ trước.

[Kim Dokja bắt kịp tốc độ của mình.]

Tôi loạng choạng và dần dần tăng tốc. Những điều gợi nhớ như những đám mây nhỏ đang lang thang khắp phố phường. Những người dọn dẹp kịch bản.

Họ là những người cần đề phòng nhưng tôi đã chạy mà không lo lắng. Trong mọi trường hợp, họ ở cấp thấp và phạm vi nhận biết của họ hạn hẹp. Nếu tôi cẩn thận tránh họ, sẽ không khó để đạt được mục tiêu mà không bị chú ý.

Tôi đi về phía nam của Gwanghwamun. Euljiro, ga Chungmuro, quận Dongdae, Yaksu, trạm Geumho...

Như một con cá hồi, tôi đi ngang qua những nơi tôi đã đến. Cuối cùng, tôi đến trạm Oksu.

Ở đó, tôi đã đối mặt với cây cầu Dongho bị gãy. Tôi nhìn cây cầu gãy và những ký ức lướt qua đầu tôi. Đây là nơi mà Yoo Jonghyuk đã thả tôi vào miệng của một con ichthyizard.

Tôi không biết liệu giờ anh ta có ổn không. Nhưng, anh ta đã có Han Sooyoung giúp đỡ.

...Tôi phải có hy vọng.

Tôi nhẹ nhàng nhảy qua chiếc cầu gãy. Trong quá khứ, nó là một cây cầu chỉ có thể qua được bằng Deus X Machina. Bây giờ chỉ cần một bước nhảy là đủ.

Một khoảnh khắc nhận thấy đã có bao nhiêu thay đổi so với kịch bản đầu.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Những thứ tôi phải vượt qua đang chờ đợi tôi ở một nơi xa hơn rất nhiều so với cây cầu gãy này.

Cuối cùng, tôi đến được một tàu điện ngầm bị hỏng. Đây là sự khởi đầu của tất cả các kịch bản. Tôi nhìn vào hình dáng của tàu điện ngầm trước khi bước vào và nhìn qua đống đổ nát.

Tôi đã nhìn được bao lâu? Cuối cùng tôi đã tìm thấy những gì tôi đang tìm kiếm. Đó là một hộp vật phẩm sáng trắng. Có một tin nhắn ngắn còn lại trên hộp vật phẩm.

-Kim Dokja, tôi có thể tin cậu không? Nó đã được để lại như cậu yêu cầu. Cảm ơn cậu vì đã là một hóa thân của kênh của tôi.

Rõ ràng là ai đã viết tin nhắn.

- Làm ơn, hãy sống sót.

Tất nhiên, tôi sẽ không chết. Tôi mở hộp vật phẩm. Chiếc hộp chứa 300.000 xu và những món đồ tôi yêu cầu mua.

[Một thuộc tính mới đã được mua.]

[Vật phẩm "Trứng Dokkaebi" đã được mua.]

[Vật phẩm "Vẹn tín" đã được mua.]

...

Tôi vớ lấy tất cả các món đồ và rời khỏi tàu điện ngầm. Gã đó đã đến đúng lúc. Tôi ngồi trên cầu và chờ đợi.

Chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ đến.

Khi tôi nghĩ vậy, một người xuất hiện ở chân trời nơi câu chuyện kết thúc. Một ông già với một cục u khổng lồ trên má. Ông ta đi về phía bên này với một biểu hiện kỳ lạ. Giống như ông ta đã biết tôi ở đây.

"Cậu có phải là Quỷ vương của sự cứu rỗi?"

Tôi nhìn ông ta một lúc trước khi hướng ánh mắt về phía ánh bình minh bên ngoài mái vòm.

Tôi nghĩ về những tinh vân ở ngoài đó. Có lẽ bây giờ họ nghĩ tôi đã chết.

Olympus, Vedas, Papyrus...

Tôi nhớ kỹ từng người trong số họ. Tất cả các chòm sao đã cười những câu chuyện của các hóa thân và cuối cùng biến nó thành trò giải trí cho riêng mình.

Chờ một chút thôi.

[Tôi sẽ kéo tất cả các người xuống khỏi cái thiên đường chết tiệt đó. ]