Toàn Trí Độc Giả

Chương 161

"Ta sẽ chết và Paradise sẽ bị phá hủy?"

Sau khi Kim Dokja rời đi, Reinheit nhìn xuống đồi với vẻ mặt trống rỗng. Anh đã bật cười khi nghe những lời đó. Tuy nhiên, anh đã phải dừng lại khi biểu cảm của Kim Dokja không thay đổi.

Reinheit tỏ ra khó chịu.

Kim Dokja có thể là một chòm sao nhưng điều này đã vượt qua ranh giới rồi. Cậu ta không phải là người mạnh nhất trong Star Stream chỉ vì cậu ta là một chòm sao. Không có gì lạ khi 72 quỷ vương nuốt chửng các chòm sao còn non nớt trong Star Stream.

Ngoài ra, Kim Dokja chỉ mới được tính là một nửa chòm sao.

[Chòm sao "Hắc hỏa Vực long" cảnh báo bạn đừng bỏ qua những lời của "Kim Dokja."]

Đó là lý do tại sao Reinheit đã rất ngạc nhiên khi Hắc hỏa Vực long đứng ra bảo vệ Kim Dokja.

Hắc hỏa Vực long là ai? Hắn là người nổi tiếng nhất trong hệ thống ác tuyệt đối mà ngay cả 72 quỷ vương cũng không muốn động vào.

Reinheit nhìn khung cảnh bên dưới ngọn đồi và tự nhiên trở nên căng thẳng. Nhưng, anh ta đã giả vờ như thể anh ta không như thế.

"Paradise sẽ không diệt vong."

Reinheit đã già nhưng vẫn đang sống. Anh đã một mình quan sát nơi này trong suốt 700 năm. Do đó, nơi này sẽ ổn trong tương lai. Kịch bản này có thể đầy rẫy những yếu tố nguy hiểm nhưng anh ta sẽ không thua nếu chiến đấu ở Paradise.

"Đúng hơn, thứ nguy hiểm..."

Kim Dokja vẫn chưa biết những câu chuyện của Lâu đài Bóng tối kinh khủng như thế nào.

Quả của Perpetual Motion rơi xuống và Reinheit biến mất.

_______

Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu một trận chiến diễn ra ở đây nhưng may mắn thay, Reinheit đã không tấn công. Rõ ràng là Paradise sẽ bị đảo lộn nếu chúng tôi chiến đấu ở đây.

Tất nhiên, tôi không có ý định đánh nhau. Mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn nếu tôi đánh bại Reinheit ở đây nhưng tôi sẽ phải nhận tổn thương nặng nề và các hóa thân của Paradise sẽ nảy sinh hận thù với tôi.

Tôi không thể để điều đó xảy ra. Nếu Paradise sụp đổ, đó phải là do sự tức giận của chính Paradise, không phải do kẻ thù bên ngoài. Các hóa thân sẽ kết thúc trong cùng một tình trạng khó khăn nếu tôi hành động mà không để lộ sai sót gì.

"...Anh xong rồi à?"

"Ừ."

Jung Heewon đã đợi tôi dưới đồi. Cô ấy vẫn để lộ một biểu hiện không rõ ràng. Có lẽ cô ấy đang đấu tranh giữa lòng trung thành với tôi và sự yên bình của Paradise.

Tôi quyết định sẽ giải tỏa một chút lo lắng của cô ấy. "Heewon-ssi. Cô có muốn đi mua sắm một lúc không?"

Chúng tôi đi dọc con phố. Tiếng ồn ào phát ra từ khu mua sắm sầm uất.

"...Đã lâu rồi tôi không dạo bước như thế này."

"Tôi cũng vậy."

Khi sự im lặng khó xử tiếp tục, Jung Heewon quyết định nói trước. "Anh muốn hỏi tôi cái gì không?"

"Cô muốn tôi hỏi điều gì?"

Tôi biết cô ấy muốn tôi hỏi gì. Tuy nhiên, có một số điều tôi không cần thiết phải hỏi vì tôi đã biết câu trả lời.

"Ừm... màu sắc yêu thích hoặc món ăn yêu thích của tôi," Jung Heewon trả lời.

"Ngay cả trong blind date thì đây cũng sẽ là một trong những câu hỏi không được nhắc đến."

(*Blind date: là cuộc gặp gỡ giữa hai người khác phái mà trước đó họ chưa hề quen biết nhau.)

"...Dokja-ssi đã từng có kiểu hẹn như vậy hả?"

Tôi phớt lờ sự khinh bỉ đó và hỏi, "Cô khinh bỉ tôi đấy à?"

"Không... nó.... chỉ là không giống phong cách của Dokja-ssi. Tôi cảm thấy như anh sẽ muốn một cuộc gặp gỡ định mệnh."

Tôi cảm thấy như bị châm cho một phát. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ có cuộc hẹn nào như vậy. Jung Heewon tiếp tục nói. "Chúng ta chưa bao giờ nói về quá khứ của nhau trước đây. Anh không tò mò sao?"

"..."

"Anh sống như thế nào trước đây và anh đã đi học ở đâu?"

Tôi lặng lẽ nghe cô ấy nói.

"Số điện thoại của anh là gì và anh sống ở đâu? Ngoài ra..."

Khung cảnh trôi qua và giọng nói của Jung Heewon dần lắng xuống. Khi cô ấy đang nói, cô ấy sẽ phát giác ra nó. Có lẽ đã quá lâu để kể một câu chuyện như vậy.

Khu vực cô ấy sống đã bị phá hủy và những người biết được quá khứ của cô ấy... có lẽ cũng không còn. Những điều đã xảy ra với chúng tôi chỉ mới trong vài tháng.

Jung Heewon im lặng một lúc lâu trước khi tự hỏi, "Ngay cả khi chúng ta quay trở lại.... nó cũng sẽ không giống Seoul, phải không?"

"Nó sẽ không."

Ở cuối kịch bản thứ 10, mái vòm Seoul sẽ bị phá vỡ và các hóa thân được giải phóng.

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu của một địa ngục khác. Nó có nghĩa là các kịch bản được giới hạn trong các mái vòm của thủ đô sẽ mở rộng ra toàn thế giới.

"Vậy thì... tại sao chúng ta phải tiếp tục với kịch bản? Không có thứ nào chúng ta biết còn sót lại. Không còn đường lùi."

Đây là lý do tại sao cô ấy muốn ở lại Paradise. Người phụ nữ đến từ ga Geumho, Pink Kid Kim Yongpal... Paradise là nơi mà những người lạc đường tìm đến.

Jung Heewon cúi đầu. Tôi mở miệng trong khi cố tình không nhìn vào mắt cô ấy. "Heewon-ssi là một thanh kiếm tốt."

Có thể nghe thấy tiếng thở nhỏ.

"Cô bình tĩnh trước ngọn lửa đang cháy hơn bất kỳ ai trong chúng tôi. Đặc biệt, cô nhạy cảm với sự đàn áp của kẻ mạnh."

Tôi từ từ bắt đầu "câu chuyện" mà tôi biết.

Chỉ vì Jung Heewon không xuất hiện trong tiểu thuyết gốc không có nghĩa là tôi không biết cô ấy. Nó khiến tôi cố gắng nhiều hơn để hiểu được cô ấy.

"Cô luôn chiến đấu ở tiền tuyến và không bao giờ phàn nàn về việc nó khó khăn như thế nào.

Jung Heewon im lặng nghe tôi nói. Tôi tiếp tục, "Cô không nói với ai khi cô bị tổn thương và ngay cả khi có điều gì đó đáng ngờ, cô vẫn chọn tin vào người đó."

Tôi nghĩ về Jung Heewon. Jung Heewon, người đã tin tưởng tôi bất chấp những hành động đáng ngờ của tôi. Jung Heewon, người đã chiến đấu vì tôi ở ga Geumho.

"Cô có thể không tin con người hơn bất kỳ ai khác nhưng cô là một con người tràn đầy tình cảm. Cô là người đầu tiên chạy đến khi nhóm của chúng ta gặp nguy hiểm."

Jung Heewon là người đã tuyệt vọng tìm kiếm cả nhóm khi dokkaebi tách họ ra. Jung Heewon luôn nói đùa nhưng cô ấy cẩn thận để đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không bị xúc phạm bởi một trò đùa nhỏ.

"..."

"Nếu vậy, tôi vẫn được cho là không biết một chút gì về Jung Heewon-ssi sao?"

Jung Heewon vẫn cúi đầu khi cô ấy nói, "Tôi không phải như vậy..."

"Đó là Jung Heewon mà tôi biết."

Jung Heewon cẩn thận tránh ánh nhìn của tôi.

"Chưa từng có ai nói với tôi rằng... Dokja-ssi sẽ giỏi trong những buổi blind date. Mà này, sao tự nhiên lại nói thành thế này?"

Jung Heewon ngước nhìn tôi và cười nhạt như không có chuyện gì xảy ra. Đây không phải là thời điểm mà cô nên mỉm cười.

"Vì cô đã kiên trì tiếp tục nên đây là Jung Heewon-ssi mà tôi đã thấy." Môi Jung Heewon đang hé mở thì dừng lại. "Đó là lý do tại sao tôi tin rằng cô nên tiếp tục kịch bản."

Không có nơi nào để chúng tôi quay trở lại. Có thể không có một nơi để chúng tôi ở lại. Tuy nhiên, ít nhất câu chuyện vẫn tiếp tục. Chừng nào câu chuyện còn tiếp tục, thì còn nhiều điều mà chúng ta khó có thể thấy được.

Jung Heewon cẩn thận mở miệng. "...Tôi không thể hiểu vì nó quá tối nghĩa. Tôi từng nói với anh khi ở trường tôi đã không học tốt..."

"Tôi không nói điều này với hy vọng rằng Heewon-ssi sẽ dao động. Heewon-ssi nên sống theo cách của riêng cô."

Tôi mở Sàn dao dịch trong khi đang nói chuyện.

[Mặt hàng mà bạn ủy quyền sàn xuất đã đến.]

Thời gian vừa khớp. Mặt hàng mà tôi gửi để được sản xuất đã hoàn thành. Nó được làm từ xương của rồng lửa, trái tim của một con quỷ và lõi của một số quái vật.

Đây là một món đồ mà chỉ Jung Heewon mới có thể sử dụng. Trong tiểu thuyết gốc, chỉ có "ba vị thẩm phán" mới có thể sử dụng vật phẩm này. Tôi đã trả 100.000 xu để nó được sản xuất và nhận được vật phẩm.

[Bạn đã trao "Thanh kiếm phán xét" cho Jung Heewon.]

Jung Heewon ngạc nhiên nhận thanh kiếm.

"Nó...?"

"Không phải chúng ta đã quyết định đi mua sắm cùng nhau sao? Đây là món quà của tôi. Không phải thanh kiếm cũ của cô đã bị gãy sao?"

"Tôi không xứng đáng với điều này."

Tôi từ từ lắc đầu.

"Không, chỉ có Heewon-ssi mới đủ tư cách để nhận thanh kiếm này."

______

"Kim Dokja thật tệ. Anh thực sự sẽ rời đi như thế này?"

Chúng tôi đã rời khỏi Paradise. Han Sooyoung tiếp tục nhìn lại khi cô ấy nói.

Tôi trả lời mà không nhìn lại. "Những thứ ở đây đã làm xong rồi mà."

"Cái gì đã xong chứ?"

Nếu nó diễn ra theo tiểu thuyết gốc, Paradise có thể sẽ bị phá hủy. Hòa bình của các hóa thân sẽ bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

Tôi có nên dừng nó lại không? Tôi không thể làm điều đó. Kịch bản này sẽ không bao giờ kết thúc chừng nào Paradise còn tồn tại.

"Thiên đường không có chỗ cho tôi."

"À, anh đang để nó trôi theo dòng chảy ban đầu của cuốn tiểu thuyết... tại sao anh không thể tự mình làm điều đó?"

"Reinheit lúc này quá khó để bắt kịp và tôi sẽ gặp chuyện không hay nếu đánh bại anh ta. Anh ta có quá nhiều người ủng hộ."

Những câu chuyện không chỉ có "hiệu ứng tốt." Một số câu chuyện sẽ khiến sức lực của bạn giảm sút.

Han Sooyoung biết điều này và cắn môi. "Chà, nó là như thế này. Rồi tình trạng tinh thần của những đồng đội bị bỏ lại thì sao?"

"Họ nên nghỉ ngơi một chút."

"Gì cơ? Nghỉ ngơi? Nói thật đi. Anh thực sự không tức giận? Anh đã hoàn thành tốt công việc nhưng họ đã nghe theo một con quỷ mà họ gặp lần đầu tiên. Đặc biệt, Jung Heewon..."

"...Jung Heewon xứng đáng với điều đó. Cho đến nay, điều đó vẫn thật khó khăn cho cô ấy."

Han Sooyoung chế giễu. "Đừng chọc cười tôi nữa đi. Anh không biết anh đã làm gì à? Paradise sẽ sớm diệt vong. Cô ấy đã nhận được thanh kiếm và thích anh mà không biết gì cả."

"Cô ấy đã tự mình chọn nó vì vậy cô ấy nên có trách nhiệm với bản thân."

"Đồ quỷ..."

Một số vết thương phá hủy chúng tôi nhưng một số khiến chúng tôi mạnh mẽ hơn. Không thể khác được, ngay cả khi tôi được gọi là một con quỷ. Đây là con đường của tôi. Han Sooyoung càu nhàu hồi lâu rồi đột ngột nói. "Hmm... nhân tiện, Kim Dokja."

"Sao?"

"Tại sao anh để tôi đi theo?"

"Cô sẽ giúp tôi."

Han Sooyoung cắn môi và đột nhiên triệu hồi phân thân của mình.

...Khuôn mặt của họ có vẻ giống tôi. Điều này nhắc nhở tôi rằng cô ấy có thể thay đổi khuôn mặt của các bản sao của mình.

"Cô đang làm gì đấy?"

"Đào tạo."

Nó giống như cuộc tấn công từ một phía hơn là huấn luyện. Hơn nữa, cô ấy tập trung đánh vào một chỗ cực kỳ đau đớn. Han Sooyoung đánh tôi một hồi lâu trước khi hỏi, "Bây giờ anh định làm gì?"

"Tôi sẽ dành kịch bản trong ba hoặc bốn ngày và thu thập các câu chuyện trong khi tìm kiếm các mảnh ghép ẩn."

Han Sooyoung mỉm cười trước câu nói "những mảnh ghép ẩn".

"Tại sao? Anh không phải là kiểu người tập trung vào kịch bản chính à?"

"Lần này tôi sẽ giao cho người khác. Thật khó cho tôi để làm điều đó một mình cho đến tận bây giờ."

Khi tôi nghĩ về nó, tôi đã cố gắng quá nhiều để làm điều đó một mình. Tên ngốc Yoo Jonghyuk đó có vẻ đang làm việc chăm chỉ nhưng lại không hữu ích vào những thời điểm quan trọng. Nó sẽ kết thúc ở Thảm họa lũ lụt hay Vùng đất hòa bình nếu tôi không giúp đỡ. Khi tôi đang làm việc chăm chỉ với các kịch bản chính, anh ta lại đi khắp nơi để tìm những mảnh ghép ẩn.

Như vậy, đã đến lúc anh ta phải làm việc đúng nghĩa rồi. Tôi mỉm cười và nói, "Bây giờ chúng ta sẽ giả vờ là kẻ thoái lui."