Toàn Trí Độc Giả

Chương 159

Không cần phải tiếp tục thực hiện các kịch bản. Tất cả những người đang tập trung tại pháo đài đều trở nên cảnh giác.

"Điều vớ vẩn đó là sao chứ?"

Một số người đã nghe theo lời anh ta nhưng hầu hết đều không lọt vào tai.

"Anh ta phải là một kẻ lừa đảo."

"...Anh ta nên nói có lý chút. Gì chứ? Không cần phải tiếp tục thực hiện các kịch bản?"

"Đây có thể là mánh khóe để anh ta nuốt trọn phần thưởng một mình."

Những người này là hóa thân sống sót đến kịch bản thứ chín.

Có rất nhiều kẻ lừa đảo ở Seoul, ngay cả khi Cheon Inho của Ga Geumho và Gong Pildu của ga Chungmuro

đã bị loại bỏ. Những hóa thân ở đây là một trong những kẻ lừa đảo hoặc những người đến đây sau khi đánh bại họ.

Đó là lý do tại sao không ai trong số họ dễ dàng tin tưởng những lời đường mật đó.

Người đàn ông trên lan can mở miệng như thể đã đọc được suy nghĩ của họ.

[Mọi người không tin cũng là điều dễ hiểu thôi. Chín kịch bản, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn. Tôi có thể đoán mọi người đã phải trải qua những gì và từ bỏ những gì để đến được đây.]

Điều cơ bản để làm một kẻ lừa đảo là giả vờ hiểu người khác. Có những người đã chán ngán điều này.

"Anh nghĩ rằng có thể lừa tôi bởi những lời như vậy sao?"

"Mục đích của anh là gì? Anh muốn nói cái gì chứ?"

Những người không thể chịu đựng được đã bắt đầu hét lên. Sau đó người đàn ông cười. Một nụ cười đẹp đến nỗi khó có thể nghĩ anh ta là một kẻ lừa đảo.

[Điều tôi nói ở ngay mặt chữ mà. Mọi người không cần phải chiến đấu nữa. Mọi người chắc hẳn đều đã nghe lời giải thích của dokkaebi. Kịch bản Lâu đài Bóng tối này không có giới hạn thời gian hoặc hình phạt thất bại. Nếu thông minh, mọi người nên hiểu điều này có nghĩa là gì.]

Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy mắt Kim Yongpal sáng lên.

[Mọi người có thể tiếp tục sống trong khu vực kịch bản này. Ăn, ngủ và làm bất cứ điều gì mình muốn muốn. Tôn trọng quyền sống của chính mình và quên đi sự bắt buộc rằng phải xóa kịch bản... mọi người có thể kết thúc cuộc đời mình ở đây, giống như trước khi "sự hủy diệt" bắt đầu.]

"Quyền sống của chúng tôi? Đừng phun sh*t nữa!"

"Làm thế nào chúng ta có thể sống ở một nơi mà ma quỷ lang thang như thế này?"

"Chúng tôi có một nơi để trở về!"

Mọi người hét lên như thể họ đang chống lại lại cái ác.

Sau đó người đàn ông hỏi, [Trở về? Các bạn sẽ trở về đâu?]

"Tất nhiên, nơi chúng tôi đã sống..."

[Ý mọi người là hành tinh bị diệt vong?]

"Nó không bị phá hủy! Chưa đâu!"

[Mọi người đều đã biết rồi. Thời điểm kịch bản bắt đầu, hành tinh của các bạn đang đi trên con đường hướng tới sự hủy diệt. Nếu quay trở lại đó, các bạn sẽ chỉ thấy đống đổ nát. Ngay cả khi vượt qua kịch bản... điều cuối cùng bạn thấy là sự hủy diệt.]

"Anh là ai mà nói vậy? Anh biết gì-"

[Tôi biết. Hành tinh nơi tôi sống từ lâu đã bị hủy diệt bởi kịch bản.]

Đám đông đang láo nháo lập tức im lặng. Người này mất nhà cách đây khá lâu so với kịch bản. Người đàn ông ở trong Lâu đài bóng tối lâu hơn bất cứ ai khác đang nói chuyện với họ.

[Đó là lý do tại sao tôi có thể tự tin nói rằng không có nơi nào trong Star Stream an toàn hơn ở đây.]

Lần đầu tiên, tinh thần của mọi người sa sút. Đôi mắt họ vẫn không tin nhưng họ đang lắng nghe câu chuyện của anh ta.

Có người lớn giọng hỏi, "Anh là ai?"

[Tên tôi là Reinheit von Djerba. Tôi là người đã đến vùng đất này sớm hơn mọi người 800 năm... Tôi là chủ nhân của pháo đài này - "Paradise".]

Sau đó, cánh cửa của pháo đài mở ra. Biểu cảm của mọi người thay đổi khi họ nhìn thấy khung cảnh bên trong. Reinheit nhìn thấy biểu hiện của họ và mỉm cười.

[Một lần nữa cho phép tôi chào đón mọi người. Chào mừng đến với Paradise.]

_______

Paradise.

Có rất nhiều thông tin đề cập đến nó trong Con đường sinh tồn.

Ngôi mộ của kịch bản. Tổ của các hóa thân. Những bông hoa nở rộ trên vùng đồng bằng tuyệt vọng... đó là một số mô tả cho nơi này.

Mà thực tế thì hầu hết chúng đều đúng.

"Nơi này là..."

Tất cả các thành viên trong nhóm ngoại trừ tôi đều bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mặt. Lee Jihye, Lee Gilyoung, Shin Yoosung và cả Lee Hyunsung. Đặc biệt, Lee Hyunsung đã dụi mắt nhiều lần, như thể cảnh tượng trước mắt là không thể tin được.

Hai bên đường chính có các khu dân cư và chợ. Giọng nói chứa đầy năng lượng chưa từng có có thể được nghe thấy.

"Bán chân quỷ khôi lỗi! Ăn được! Phục hồi sự mệt mỏi của bạn!"

"Bán quả Sancho Berries được trồng trong trang trại! Nó có ích cho việc phục hồi sức chịu đựng!"

Những người buôn bán ở chợ rất thân thiện và khách mua hàng đều hài lòng. Mọi người thuộc nhiều chủng tộc và quốc tịch khác nhau tụ tập nhưng dường như không ai phân biệt đối xử hoặc đe dọa lẫn nhau.

Tất cả các hóa thân bước vào pháo đài đều bị bối rối bởi bầu không khí đột nhiên sáng sủa như này.

"Những gì trên trái đất..."

Cho đến thời điểm trước đây, những từ như "thiên đường" và "hòa bình" chỉ là vô nghĩa đối với họ. Tuy nhiên, điều vô nghĩa đó đang được bày ra trước mặt họ.

"...Thiên đường?"

Một số người ngạc nhiên đến mức ngã phịch xuống đất. Một trong những hóa thân vội vàng rêи ɾỉ trong khi đánh rơi vũ khí.

Một bàn tay thân thiện đưa ra cho anh ta.

"Anh ổn chứ? Tất cả những người bị thương, đến đây nào! Phòng khám Paradise sẽ điều trị miễn phí cho tất cả những người bị thương!"

"Chúng tôi sẽ dạy mọi người các kỹ thuật chữa bệnh! Tìm hiểu về sự khác biệt giữa ether và sức mạnh ma thuật! Bất cứ ai muốn sử dụng năng lượng kiếm có thể học nó! Bất cứ ai cũng được chào đón!"

Những người sống ở Paradise không keo kiệt trong việc chia sẻ. Họ trao đổi kiến

thức của mình và coi việc giúp đỡ ai đó là một đức tính tốt. Thậm chí còn có giao tiếp giữa các loài.

Một con quỷ có sừng trên đầu mỉm cười và vẫy tay với chúng tôi.

"A! Quỷ!"

Một số hóa thân bất ngờ rút vũ khí ra và những người bảo vệ trong pháo đài nhanh chóng tiếp cận. "Cất nó đi."

"Anh đang nói gì vậy? Hắn ta là một con quỷ...!"

"Sự thù hận như vậy bị cấm ở đây. Anh ấy cũng là cư dân của Paradise."

"C-Cư dân?"

Các hóa thân bối rối do dự và con quỷ bước tới.

"Tôi tuy là quỷ nhưng tôi sẽ không làm tổn thương anh đâu. Định kiến

rằng tất cả ma quỷ đều ăn thịt con người làm tôi tổn thương đấy."

Các hóa thân ngạc nhiên trước những lời nói đó. Đôi mắt của họ cho thấy họ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những cảnh tương tự liên tục xảy ra. Ma quỷ, con người và các loài khác hợp sức xây nhà, cùng nhau đến quán rượu hay ngồi cạnh nhau trên sân thượng ngoài trời... Họ thường gửi những cử chỉ chào đón đến bên này.

Các thành viên bị phân tâm bởi những điểm tham quan giống như một quảng cáo du lịch.

[Nhân vật "Lee Hyunsung" bị rung động trước khung cảnh xung quanh.]

[Nhân vật "Lee Jihye" bị kích động bởi bầu không khí xung quanh.]

Trái tim của những người bạn đồng hành của tôi đã được chuyển tải trong thời gian thực. Đây là sự bình yên đầu tiên mà họ gặp được sau khi kịch bản bắt đầu. Không có gì lạ khi họ cảm thấy rung động cả.

Những người bình thường, bản chất của họ sẽ không thay đổi chỉ vì họ mang theo một con dao.

Mọi thứ đều là tác động của một thế lực bên ngoài. Bây giờ lần đầu tiên, họ có thể thoát khỏi lực lượng bên ngoài đó. Lẽ tự nhiên khi bị dụ dỗ thôi.

Chúng tôi đã thấy bóng dáng của Jung Heewon ở đằng xa. Jung Heewon đang nói chuyện với ai đó. Đó là một người phụ nữ mà tôi đã từng thấy.

"Cảm ơn rất nhiều vì thời gian đó. Tôi không thể nói đủ lời cảm ơn..."

"Không có gì! Tôi rất vui vì cô đang rất tốt đó."

Người phụ nữ trẻ đang nói chuyện với Jung Heewon liếc nhìn tôi và mắt cô ấy mở to. Trạng thái cảm xúc của cô ấy thay đổi nhanh chóng.

Bất ngờ, sợ hãi và... biết ơn.

"Có lẽ người này là..."

"À, Dokja-ssi..."

Người phụ nữ thốt lên, "Anh là người lúc đó! Tôi vẫn rất biết ơn anh vì đã cứu mạng tôi."

Lúc đầu, tôi thấy hơi bối rối nhưng rồi tôi nhớ ra khi nhìn thấy đứa trẻ nắm tay người phụ nữ.

"Cô đến từ Ga Geumho...?"

"Anh nhớ sao? Dayoung, con nên chào anh ấy đi."

"Xin chào..."

Họ là hai mẹ con chiến đấu chống lại Nhóm Cheoldoo tại Ga Geumho.

Họ không tham gia nhóm của chúng tôi nhưng vẫn tồn tại được cho đến bây giờ. Hai mẹ con đang làm việc tại một trang trại ở đây và họ tặng chúng tôi một chiếc giỏ xinh xắn. Tôi đã cố gắng từ chối nhưng vô ích.

"Chúng tôi không bao giờ có thể đến được đây nếu không có sự giúp đỡ của anh. Nhờ anh mà tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi rất trân trọng điều này."

Hai mẹ con đã có nhà mới và dường như có được cả một cuộc sống mới.

Tôi nhìn hai mẹ con đi xa và những ký ức về Ga Geumho thoáng qua trong tâm trí tôi. Hối hận vì tôi đã không cứu được nhiều người hơn và cách hèn nhát mà tôi tự an ủi mình khi nói rằng đó là điều tốt nhất.

Đứa trẻ ở đằng xa đột nhiên quay lại nhìn tôi. Một nụ cười nở trên khuôn mặt đứa trẻ.

Một chút cảm giác tội lỗi tràn ngập. Sự giả tạo của tôi đã được trao một phần thưởng không đáng có. Có lẽ Jung Heewon cũng cảm thấy như thế này.

Jung Heewon nhìn hai mẹ con trước khi nói với tôi, "Chúc mừng anh đã sống lại. Lần này mất nhiều thời gian hơn một chút ha."

"Phản ứng của cô không phải quá bình thường sao? Jihye và Gilyoung đã khóc."

"Tôi nên làm thế sao?"

"Tôi không muốn thấy điều đó đâu."

Tôi mỉm cười nhìn xung quanh trong khi biểu cảm khó hiểu xuất hiện trên khuôn mặt của Jung Heewon.

Cô do dự một lúc rồi mở miệng. "...Dokja-ssi, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

_______

Jung Heewon đã đến đây bốn ngày trước. Cô sử dụng sức mạnh của Lửa Địa Ngục để dọn sạch tầng một trong thời gian ngắn nhất và nhanh chóng leo lên tầng hai.

Sau đó cô ấy đến được Paradise. Nơi gỡ bỏ được xiềng xích của viễn cảnh.

Tất nhiên, Jung Heewon không tin lời người đàn ông nói. Vào ngày đầu tiên, cô cảm thấy không tin và vào ngày thứ hai, cô nghi ngờ mọi thứ.

Cô ấy rung động vào ngày thứ ba và sau đó tôi đến vào ngày thứ tư. Jung Heewon nói, "Tôi đột nhiên nghĩ về ý nghĩa của việc tiếp tục tham gia kịch bản."

Jung Heewon không bị tẩy não. Ngay từ đầu, bản thân Paradise đã là một loại thuốc độc ngọt ngào.

Tôi cười khổ và hỏi cô ấy, "Cô không phải bị lung lay quá nhanh sao?"

"...Có lẽ nó luôn luôn là như vậy."

Jung Heewon cười khổ.

"Hãy để tôi đi! Tôi sẽ trả tiền! Tôi sẽ trả lại những gì tôi đã lấy trộm! Hãy để tôi đi!"

Khi chúng tôi đi xuống phố, có thể thấy cảnh tù nhân bị lính canh lôi đi. Một vài người trong số họ là những người đã vào pháo đài với tôi.

Dường như họ không thể bỏ thói quen cũ là lấy đồ của người khác. Jung Heewon nhìn người đàn ông bị kéo và nói, "Nơi này tốt hơn Seoul."

"Đúng."

"Các loài không phân biệt đối xử với nhau và làm việc chăm chỉ cùng nhau. Có nhà cho mọi người ở và nơi để làm việc."

Cô ấy nói như thể đang bào chữa.

"Chúng ta không phải sợ đồng đội phản bội hay lo lắng về những con quái vật xuất hiện vào ban đêm."

Tôi quan sát Jung Heewon, người đang nói những lời như vậy. Thẩm phán hủy diệt Jung Heewon.

Cô ấy là một thanh kiếm mà tôi đã tự tay bồi dưỡng trong thế giới này. Có lẽ Jung Heewon là người phụ nữ gϊếŧ nhiều người nhất trong nhóm của tôi. Một người đã phải gϊếŧ tất cả mọi người để bảo vệ nguyên tắc "không gϊếŧ người" của tôi.

"Chúng ta không phải sống theo kịch bản. Chúng ta không cần gặp ác mộng vì chúng ta đã gϊếŧ ai đó. Cũng không cần phải mất thêm bất kỳ ai."

Lưỡi kiếm cứng nhất sẽ dễ gãy nhất. Nó rắn chắc nhất nên được sử dụng nhiều nhất. Do đó, nó cũng bị hư hại nhiều nhất và bị mài mòn nhiều nhất. Đó là lý do tại sao nó gãy nhanh hơn những thanh kiếm khác.

"Đây là một nơi tốt." Câu nói của tôi khiến mắt Jung Heewon run lên. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó và tiếp tục nói. "Tôi nghĩ đây là một nơi an toàn."

Đó không phải là một lời nói dối.

"Không có nơi nào trong Lâu đài bóng tối an toàn hơn ở đây. Không, có lẽ... không dễ để tìm một nơi an toàn hơn trong tất cả các kịch bản."

Tôi không muốn thừa nhận điều này nhưng đây là sự thật. Paradise thực sự là một nơi như vậy.

"Dokja-ssi, có lẽ..."

Tôi vội ngắt lời như thể tôi biết những gì cô ấy sẽ nói. "Nhưng, tôi sẽ không ở lại đây."

"Tại sao?"

"Nơi này không phải là "kết thúc"."

"...Dokja-ssi biết trước tương lai."

Trước đây, tôi đã nói chuyện với Jung Heewon trong Hầm ngục của Nhà hát. Jung Heewon đã hỏi tôi về tương lai và tôi nói với cô ấy rằng cô ấy không tồn tại ở đó. Đó là vì cô ấy không có trong tiểu thuyết gốc. Một nhân vật mà tôi không biết tương lai...

Tôi nói với cô ấy, "Tôi cần tiếp tục kịch bản."

Jung Heewon nghĩ về những lời tôi nói. Cô nhìn những người dân Paradise. Đã có những người mỉm cười, nói chuyện và sẵn sàng sống lại. "Dokja-ssi, "cái kết" mà anh đang nghĩ đến là gì?"

"Tôi không thể nói với cô được."

"Vậy thì kết thúc đó... nó có tốt hơn nơi này không?"

Tôi không thể dễ dàng trả lời vì đó là câu hỏi đến từ Jung Heewon, chứ không phải ai khác.

"Nếu anh không tiếp tục kịch bản, mọi người sẽ không hài lòng sao?"

Tôi tự hỏi liệu cái kết mà tôi muốn có là một nơi đẹp hơn Paradise này không? Mọi người có thể hạnh phúc khi đạt được cái kết đó không?

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời mà không nói. Cảm giác như có một thứ gì đó quý giá ở đó nhưng tôi đã quên mất nó là gì. Như thể cô vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ ngắn, Jung Heewon mở lời. "Chủ nhân của nơi này đang tìm Dokja-ssi."