Toàn Trí Độc Giả

Chương 154

Han Sooyoung nghe câu chuyện của tôi rồi thẫn thờ lẩm bẩm. "...Anh đã thực sự trở thành một chòm sao?"

Một người còn là hóa thân vài ngày trước đột nhiên xuất hiện dưới dạng là một chòm sao. Nó lạ là đúng thôi. Han Sooyoung chưa đọc bất cứ điều gì về một hóa thân được tái sinh thành một chòm sao.

"Đúng. Tôi là một chòm sao".

"Thực sự.... anh nghiêm túc à?"

"Đúng thế."

Trong mắt Han Sooyoung đầy hoài nghi. "...Nó dễ dàng như vậy sao?"

Tôi muốn nói điều đó không dễ dàng nhưng Han Sooyoung đã không nghe.

"Chết tiệt, bây giờ anh sẽ theo dõi chúng tôi bên ngoài kịch bản và tài trợ cho chúng tôi?"

"Không có gì như thế cả. Tôi đã trở thành một chòm sao trong quá trình diễn ra kịch bản nên tôi phải tiếp tục tham gia vào kịch bản".

"Có gì khác biệt à? Tôi không thể nói được gì cả".

Trên thực tế, tôi cũng không cảm thấy nó là thật. Mượn câu chuyện, giao dịch với các chòm sao và tinh vân khác, thái độ của các chòm sao đối với tôi...

[Một số chòm sao ghen tị với sự phát triển của bạn.]

[Một số chòm sao phản đối việc bạn có một biệt hiệu.]

[Một số chòm sao tỏ ra thù địch với bạn.]

Trong mọi trường hợp, các chòm sao cũng từng cảm nhận được sự xấu xa của sự ghen tị. Tại sao họ lại khắc nghiệt với một chồi non đang lớn như vậy? Tuy nhiên, tôi có thể làm vài thứ bây giờ.

[Bạn nhìn chằm chằm vào các chòm sao khác.]

[Một số chòm sao đang nhìn vào bạn với vẻ kinh ngạc!]

[Một số chòm sao đã nhổ nước mà họ đang uống trong sự ngạc nhiên!]

[200 xu đã được dùng để gửi một tin nhắn gián tiếp.]

...Đúng như dự đoán, các tin nhắn gián tiếp tốn tiền. Nó rất vui nhưng tôi phải sử dụng nó có chừng mực.

Han Sooyoung há hốc mồm nhìn tôi. "C-Có phải anh vừa gửi tin nhắn không? Chòm sao không tên?"

Đó là những gì Han Sooyoung nhìn thấy.

"Đúng."

"Có phải vì cho đến giờ anh vẫn chưa ký hợp đồng tài trợ không?"

"Đúng."

"... Vậy thì đã quá muộn với tôi chưa?"

"Cô có thể nói thế."

Han Sooyoung cau mày và nhìn lên không trung.

[Chòm sao "Hắc hỏa Vực long" ngập ngừng đọc hiểu khuôn mặt của cô ấy.]

Han Sooyoung thở dài và liếc nhìn tôi. "Chết tiệt... ghen tị thật. Mà này, tại sao anh không có một biệt danh?"

"Cái đó..."

Tại sao tôi không có một biệt danh? Câu trả lời chính xác là tôi cũng không biết.

[Star Stream đang tìm kiếm một biệt danh cho chòm sao của bạn.]

Có lẽ là do tôi chưa tích lũy đủ câu chuyện. Một chòm sao không có biệt danh tương tự như việc có được quốc tịch mà không có nhà.

Han Sooyoung lẩm bẩm, "Anh là một kẻ lang thang."

"... Câu chuyện thứ năm vẫn chưa kết thúc. Có lẽ tôi sẽ có biệt hiệu vào thời điểm câu chuyện này được hoàn thiện."

[Câu chuyện thứ năm "Messiah đơn độc" hiện đang được thực hiện.]

Câu chuyện thứ năm là một câu chuyện ảnh hưởng rất nhiều đến "địa vị" của chòm sao. Vị trí chòm sao của tôi sẽ phụ thuộc vào cách kết thúc của câu chuyện này.

...Có lẽ.

Sau đó Han Sooyoung la lên. "Aizz... Kim Dokja, tại sao anh đột nhiên trông ngầu thế? Vậy thì anh có thể đánh bại Yoo Jonghyuk không?"

Yoo Jonghyuk. Tôi nắm chặt tay và mở nó ra. Sau đó, có một tin nhắn mà tôi chưa từng thấy bao giờ ...

[Hãy coi chừng hiệu ứng "bão xác suất".]

[Star Stream hiện đang đánh giá cấp độ của bạn.]

Có cảm giác như kim châm ở các đầu ngón tay. Đây là một vấn đề đối với các chòm sao. Tuy nhiên, tôi sẽ ổn miễn là quá trình "đánh giá" đang diễn ra. Star Stream vẫn chưa biết mức độ ràng buộc phù hợp với tôi.

"Bây giờ tôi có lẽ sẽ thắng được anh ta."

"...Thật á?"

Vấn đề là từ "bây giờ." Nhân vật vẫn là nhân vật chính. Tôi chỉ có thể theo kịp sự phát triển của anh ta bằng cách trở thành một chòm sao. Những đặc quyền mà Yoo Jonghyuk nhận được là rất lớn.

Tôi ra lệnh cho cô ấy, "Hãy nhanh chóng trả lại những gì tôi đã đưa cho cô đi."

"Chậc, biết rồi."

[Hóa thân "Han Sooyoung" đã hoàn thành hợp đồng.]

Tôi đã nhận được tất cả số tiền và vật phẩm mà tôi đưa cho Han Sooyoung. Han Sooyoung thở dài. "...Tiếc ghê. Tôi đã cảm thấy giàu có trong một thời gian đấy."

"Tôi đã đưa cô 20.000 xu để giải quyết rắc rối."

"Tôi đã bàn giao 600.000 xu nhưng chỉ nhận lại 20.000 xu."

"Vậy thì hãy trả lại 20.000 xu đây."

Han Sooyoung chế giễu và quay lưng về phía tôi. Tôi đã lấy lại được vật phẩm và tiền xu của mình từ Han Sooyoung.

[Số xu sở hữu: 684.353 xu]

Trong khi đó, tôi đã thu được rất nhiều tiền. Không có gì lạ vì tôi có thu nhập ổn định và tiết kiệm tiền. Bây giờ tôi đã là một chòm sao, tôi không còn ngần ngại trong việc sử dụng tiền xu. Các đồng tiền sẽ phát huy sức mạnh thực sự của chúng kể từ bây giờ.

Sau đó, từng chút một... à, khoan đã. Tôi đã quên mất một điều quan trọng. "Han Sooyoung, khi nào thì cô định dừng nó lại đây? Đó là hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy".

"Hở? À, tôi quên mất."

Han Sooyoung mỉm cười và tôi tiến đến chỗ Lee Hyunsung đang ngồi ôm đầu trên sàn. Bản sao của Han Sooyoung vẫn khỏa thân nhảy múa xung quanh Lee Hyunsung.

[Nhân vật "Lee Hyunsung" đang run lên vì sợ hãi.]

...

[Thanh kiếm thép rất yếu đuối khi đối mặt với phụ nữ.]

Có một câu như vậy trong Con đường sinh tồn nhưng tôi không nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy. Bên cạnh đó...

"... Nó không có thật."

Bản sao của Han Sooyoung trông trần trụi nhưng lại không lộ những phần quan trọng. Nói cách khác, Lee Hyunsung trở nên như thế này bởi vì anh ấy nhìn thấy ma nơ canh.

Han Sooyoung nhận ra ý nghĩa trong lời nói của tôi và cười tinh quái. "Hmm... nghĩa là gì chứ? Anh thấy tiếc vì anh đã không được nhìn thấy chúng hả?"

"Tôi đã nói rồi. Tôi không thích một thân hình kém sắc như của cô."

"... Anh thậm chí còn chưa nhìn thấy nó."

"Tôi có cần xem nó không?"

Tôi đến gần Lee Hyunsung và vỗ nhẹ vào lưng anh ấy. "Hyunsung-ssi, anh ổn chứ?"

"D-Dokja-ssi."

Trông anh thật ngốc nghếch nhưng anh ấy chưa phát điên. Lee Hyunsung nhìn tôi như nhìn thấy ma vậy. "Tại sao Dokja-ssi.. anh đã... chết?"

Tôi nghĩ anh ấy đã phải nhận một chấn thương thật sự. Tôi khó chịu nhìn Han Sooyoung. Đây là một tình huống giống như truyện tranh nhưng nó sẽ là một đòn nghiêm trọng cho Thanh kiếm thép. Nếu tôi không làm gì trong vòng này, Lee Hyunsung có thể sẽ bước vào một con đường không xác định...

Hiện tại, tôi phải dựa vào thời gian để anh ấy bình phục. Rồi một giọng nói khác vang lên từ bên cạnh. "Xin lỗi..."

"...?"

"Tôi có thể đi không?"

Thành viên cuối cùng của Pink Kids lọt vào mắt tôi. Cô có gương mặt xinh xắn và thân hình mảnh mai. Với đôi lông mày đẹp và đôi má dịu dàng. Ai có thể tin rằng người này là một ông chú ở độ tuổi 40 cơ chứ?

"Tên của chú là gì?" Tôi hỏi và một giọng nói nhẹ nhàng trả lời.

"S-Seo Inna."

"Đó không phải là tên thật của ông ta đâu."

Seo Inna do dự trước khi nói tên thật của mình. "...Tôi là Kim Yongpal."

Pink Kids, Kim Yongpal. Tôi đã tìm đúng người.

Han Sooyoung tặc lưỡi. "...Tại sao anh lại giữ ông ta sống sót. Không phải Pink Kids là cặn bã sao?"

"Chưa phải. Họ "sẽ trở thành" kẻ xấu. Nếu cô đọc đúng, cô nên biết rằng Pink Kids nguyên gốc là một bộ ba."

"Nhưng có bốn... hả?"

Tôi giải thích, "Ông chú này đã chết trước khi họ thực sự hoạt động."

"...Đó là lý do tại sao tôi không thể nhớ ra ông ta?"

"Kim Yongpal về cơ bản là một người trong sáng. Vì vậy, ông ta là người đầu tiên chết trong Pink Kids."

Kim Yongpal cắt ngang. "Xin lỗi, anh đang nói gì vậy...?"

"Câm miệng."

Han Sooyoung cau mày nhìn ông. "Đây là một người tốt?"

"Đúng."

Tôi cũng không thể tin được nhưng đó là một bối cảnh trong Con đường sinh tồn.

[Một chòm sao thích thay đổi giới tính đang gật đầu.]

[Một chòm sao thích chuyển đổi giới tính khẳng định không có người xấu trong số những người thích chuyển đổi giới tính.]

Trên thực tế, Kim Yongpal vẫn tồn tại cho đến ngày nay mà không gϊếŧ ai, ngay cả trong kịch bản đầu tiên.

Tôi có thể nghĩ ra phương pháp "diệt côn trùng" trong kịch bản đầu tiên vì đã có tiền lệ Kim Yongpal dẫm phải một con kiến

và sống sót. Tất nhiên, Kim Yongpal không biết tại sao mình lại sống sót.

Ông chú này là một người "may mắn" sống sót. Đây là Kim Yongpal của Pink Kids. Không, bây giờ tôi nên gọi nó là Pink Kid vì những người bạn đồng hành của ông đã chết.

Han Sooyoung lẩm bẩm như không muốn thừa nhận. "Chết tiệt... thì sao? Anh cứu ông ta vì có việc cần đến ông ta à."

"Đúng."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Chúng ta phải xóa kịch bản một lần nữa."

"Anh biết kịch bản này là gì chứ?"

Tất nhiên là tôi biết. Tôi biết nó rất rõ.

"Đây là kịch bản cuối cùng trước khi mái vòm Seoul được giải phóng."

Kịch bản thứ chín, Lâu đài bóng tối. Trong kịch bản này, những sinh vật chưa từng xuất hiện trước đây đã xuất hiện.

Tôi nhìn Lee Hyunsung, người vẫn đang run rẩy vì sợ hãi, Lee Jihye đang bất tỉnh và Shin Yoosung đang chăm sóc cho Lee Gilyoung bị thương.

Có lẽ những đồng đội của tôi còn sống ở đâu đó. Có Jung Heewon để họ không bị đánh bại dễ dàng như vậy ở tầng đầu tiên.

"Tầng đầu tiên chỉ là một trò đùa. Địa ngục thực sự là tầng thứ hai".

Một cửa sổ đặc biệt trong lâu đài cho thấy cảnh quan bên ngoài. Đám đông đang di chuyển xung quanh Seoul. Thật không may, nếu không có "sự hy sinh lớn nhất" và cuộc đấu tranh sau đó, một nửa Seoul đã trở thành đầy tớ của quỷ.

Các hóa thân của Seoul đang hét lên một cách đau đớn. Tuyệt vọng đã bao trùm Seoul nhưng "câu chuyện" vẫn còn thiếu sót. Câu chuyện luôn có thiếu sót.

Dokkaebi đang tìm kiếm sự phản kháng mạnh mẽ hơn. Các chòm sao đang khao khát những câu chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Han Sooyoung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và nói. "Đó là một sự tưởng tượng sáo rỗng. Kẻ thoái lui, người trở về, người tái sinh. Bây giờ còn có cả quỷ?"

"Một người ăn cắp ý tưởng đang nói về điều này..."

"Này, tôi đã nói với anh rồi..."

Tôi đang nói đùa như thường lệ thì tôi bỗng thấy tò mò. "Han Sooyoung."

"Sao?"

"Nếu cô là tác giả của Con đường sinh tồn..."

"Tôi không viết rác."

"Giả sử."

Han Sooyoung gắt gỏng cắn môi. "...Nếu tôi là tác giả?"

"Nếu cô là tác giả của Con đường sinh tồn, tại sao cô lại tạo ra thế giới này?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Cô cũng là nhà văn."

"Làm sao một nhà văn hạng nhất như tôi có thể biết được suy nghĩ của một nhà văn hạng ba?"

...Tôi là một thằng ngốc khi hỏi cô ta. Han Sooyoung tiếp tục nói. "Tôi mới là người nên hỏi anh điều đó."

"...Gì?"

Tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Han Sooyoung. Tôi không thể đọc suy nghĩ của Han Sooyoung ngay cả khi tôi sử dụng Độc giả toàn trí. Tuy nhiên, tôi dường như đã hiểu một chút. Một người đọc câu chuyện có thể có suy nghĩ tương tự.

"Anh biết kết thúc của thế giới này, đúng không?"

Han Sooyoung rõ ràng đang hỏi điều này. Như mọi khi, tôi không trả lời.

Han Sooyoung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể cô ấy biết mình sẽ không nhận được câu trả lời. Sau đó cô ấy hỏi một câu hỏi khác. "...Tại sao các kịch bản lại tồn tại?"

Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Có thể nhìn thấy bầu trời tối đen phía trên Seoul bị phá hủy. Có phải vì tôi đã trở thành một chòm sao? Bầu trời không giống như trước đây.

Vô số chòm sao đang thêu dệt bầu trời. Star Stream ôm lấy các chòm sao. Họ là những ngôi sao không bao giờ có thể chạm tới dù ở rất gần.

Ngay cả với rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng...

Có vực thẳm xa xăm không thể xóa nhòa. Tôi cảm thấy như tôi đã khám phá ra điều gì đó.

Những chòm sao phải chịu đựng điều gì? Tại sao họ lại bị ám ảnh bởi câu chuyện?

Tôi rũ bỏ cảm xúc xa cách này và mở miệng. "Có lẽ kịch bản..."