Nhóm của tôi đến Veronica và nghỉ ngơi một ngày. Sáng hôm sau, tôi dậy trước và đứng ở lối vào lâu đài thông báo cho cả nhóm về kế hoạch của mình. Lee Hyunsung hỏi, "Chắc chắn là anh sẽ không đi một mình chứ?"
"Tôi không đi một mình đâu. Tôi sẽ đi với hai người đó". Tôi chỉ vào Han Sooyoung và Asuka Ren.
Sau đó, Lee Jihye hỏi, "Chúng tôi phải làm gì sau khi Ahjussi đi?"
"Nhóc và Hyunsung-ssi phụ trách việc canh giữ những bức tường của Veronica. Nhóc đã kiểm tra kịch bản cập nhật chưa?"
"...Có phải là bảo vệ Lâu đài Veronica cho đến giai đoạn cuối của kịch bản không?"
"Đúng. Đó là nhiệm vụ của nhóc."
"Nhưng..."
"Cứ làm đi."
"...Tôi hiểu rồi."
Tôi nhìn Lee Hyunsung. "Tuy có Gong Pildu nhưng sẽ gặp khó khăn nếu chỉ ngăn chặn thảm họa với Pháo đài vũ trang. Tôi rất xin lỗi khi để nó cho anh nhưng... "
"Đừng lo lắng. Bảo vệ một căn cứ là chuyên môn của tôi."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước những lời kiên quyết của anh ấy nhưng tôi biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Nó có vẻ là một nhiệm vụ dễ dàng nhưng sống sót trong viễn cảnh này còn khó hơn cả việc đi với tôi.
"Nếu anh nhìn thấy "con rắn" trong nhóm đầu tiên, đừng đối đầu trực diện với hắn. Hãy chạy trốn khỏi lâu đài Veronica nếu hết cách. Anh sẽ hứa với tôi về điều này chứ?"
"Tôi hứa."
Nhiệm vụ của họ là bảo vệ lâu đài cho đến khi tôi trở về. Tôi đã ra lệnh cho Lee Gilyoung và Shin Yoosung. "Hãy đảm bảo là có càng nhiều côn trùng và quái vật càng tốt. Nhiệm vụ của hai nhóc là câu giờ."
Lee Gilyoung và Shin Yoosung gật đầu.
"Nếu nhóc đi đến khu rừng phía bắc thì sẽ có rất nhiều quái vật độc nhất của thế giới này. Hãy đi và thuần hóa những con quái vật đó."
"Vâng, Hyung."
"Cháu hiểu rồi, Ahjussi."
Một số lượng lớn quái vật sẽ giúp thu hẹp khoảng cách với thảm họa. Trong quá trình này, các kỹ năng của những đứa trẻ cũng sẽ tăng lên đáng kể. Tôi rời lâu đài Veronica. Han Sooyoung nhìn thấy những người đang quan sát chúng tôi từ phía sau và hỏi, "Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
"Vùng đá phía đông."
Asuka Ren giật mình nói với tôi. "Người Nhật đã chiếm khu vực đó."
"Tôi biết."
Tôi nhìn thẳng vào Asuka Ren. Cô có mái tóc bạch kim ngắn xoăn nhẹ. Cô ấy có một khuôn mặt rõ ràng với những đường nét sắc sảo, giống như một họa sĩ hoạt hình đã tỉ mỉ vẽ nó. Đó là một khuôn mặt mang lại cảm giác của một chiến binh hơn là một vẻ đẹp đơn thuần.
Tôi nói với cô ấy, "Đó là lý do tại sao tôi đưa cô đến."
"Anh tin tôi sao?"
"Tôi không tin cô. Tôi chỉ muốn nhận lại sự trả ơn của cuộc sống mà tôi đã cứu."
"...Tôi hiểu rồi."
Nói điều này dễ hơn là mua sự ưu ái của cô ấy bằng lòng tốt. Trên thực tế, Asuka Ren trông có vẻ lo lắng về điều gì đó. Có lẽ khi những rắc rối của cô ấy qua đi, cô ấy sẽ nói với tôi thông tin về phía đông một cách nghiêm túc.
Chúng tôi đi qua khu vực đồng bằng và hướng tới một khu vực có nhiều đá. Chuyến đi ước tính mất hai ngày nhưng chúng tôi có thể đến nơi trong vòng một ngày nếu di chuyển nhanh.
Han Sooyoung hỏi, "Kế hoạch là gì?"
"Không giống như chúng ta, Nhật Bản có một ngai vàng tuyệt đối. Nói cách khác, có một "vị vua tuyệt đối" trong nhóm đầu tiên chỉ huy tất cả bọn họ."
Han Sooyoung suy nghĩ về lời nói của tôi. "...Ý anh là bắt nhà vua?"
Han Sooyoung đã nhanh chóng nắm bắt được. Tôi gật đầu.
Han Sooyoung lẩm bẩm, "Chà, ý kiến
của anh đúng. Sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ nhóm nếu chủ nhân của Ngai vàng tuyệt đối chết..."
"Tất nhiên, gϊếŧ nhà vua sẽ không ngăn cản được tất cả. Tuy nhiên, nó sẽ cho phép chúng ta giữ vững được cho đến khi kết thúc kịch bản."
"Hmm... vậy thì ngay từ đầu anh đã định nhắm tới ông chủ rồi sao? Tôi thích tham vọng của anh đấy."
Rồi Asuka Ren cắt ngang. "Anh có biết vua của Nhật Bản bây giờ là ai không?"
"Chẳng phải anh ta là Bát kỳ đại xà sao?"
Bát kỳ đại xà. Nó được viết tắt thành "con rắn".
"L-Làm thế nào mà anh...?"
Asuka Ren đã rất ngạc nhiên và cơ thể cô ấy run lên. Đó là lẽ tự nhiên. Cô ấy là một phần của nhóm đầu tiên và biết rằng Bát kỳ đại xà là kiểu tồn tại như thế nào.
Để tham khảo, Bát kỳ đại xà không phải là biệt hiệu của vị vua Nhật Bản mà là biệt hiệu của nhà tài trợ của hắn. Nhà vua không có biệt hiệu vì nó không có ý nghĩa gì cả.
"Chắc hẳn anh đã nghe thấy biệt hiệu của hắn ở đâu đó nhưng hắn không dễ dàng để hạ gục như anh nghĩ..."
"Tôi biết. Hắn ta là Yamata no Orochi."
Bầu trời tối sầm lại trước lời nói của tôi và có một âm thanh ập đến. Có lẽ tên đó đã nghe tôi nói. Đó là một lực lượng hùng mạnh thuộc về các chòm sao.
"...Orochi? Đó không phải là tên của một con quái vật thần thoại ở Nhật Bản sao?"
"Đúng vậy. Bây giờ hắn ta là vua của Nhật Bản."
"Vậy tại sao hắn lại được gọi bằng tên nhà tài trợ của mình? Hắn ta không có biệt danh à?"
"Nó vô nghĩa. Hóa thân đó không còn nữa. Xuyên suốt sáu kịch bản, hắn ta đã thực hiện một giao ước vớ vẩn với Bát kỳ đại xà và bị đánh cắp linh hồn."
Asuka Ren há hốc mồm khi nghe thấy lời tôi nói. Cô ấy hẳn ngạc nhiên lắm khi hóa thân của một quốc gia khác biết nhiều hơn về hoàn cảnh mà chính cô đã tự trải qua.
"Vậy hắn ta ở khu vực sỏi đá kia?"
"Đúng. Tuy nhiên, chúng ta không thể bắt được hắn ngay bây giờ. Sự chuẩn bị là cần thiết. Chúng ta sẽ gặp một người khác ở khu vực đá."
"Gặp ai? Có phải... Yoo Jonghyuk không? "
"Anh ta giỏi hơn Yoo Jonghyuk."
"...Có người có thể giỏi hơn anh ta nữa hả?"
"Điều đó là có thể."
"Ai chứ?"
"Một người mạnh mẽ đến từ Vùng đất Hòa bình."
Han Sooyoung cau mày. "Từ Vùng đất Hòa bình? Anh đang đùa à?"
Đó là điều dễ hiểu. Thông tin này không xuất hiện trong 100 chương đầu tiên.
"Đừng bảo anh không biết những người ở đây yếu như thế nào nhé?" Han Sooyoung thốt lên mà không cho tôi cơ hội trả lời. Cô ta luôn đặc biệt kích động khi trở nên tức giận.
"Không có kiếm sĩ hạng ba nào ở đây, huống chi là một bậc thầy kiếm thuật! Phép thuật duy nhất mà họ có thể sử dụng là tạo ra lửa trên bếp lò."
Tôi biết.
"Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng thế hệ đầu tiên... Nó giống như ai đó đã ác ý tập hợp những người yếu đuối. Không, tôi không hiểu nó. Tại sao dokkaebi lại biến thế giới này thành một kịch bản? Đây có phải là một ý tưởng thay thế để tặng tiền xu không?"
Tôi có thể hiểu tại sao Han Sooyoung lại khó chịu như vậy. Cô gái này có thể là một kẻ đạo văn nhưng cô ta là một nhà văn giả tưởng nổi tiếng.
"Bình tĩnh lại đi. Thế giới này không được tạo ra bởi dokkaebi."
"Gì?"
Tôi nhìn về phía sau tôi. Có một người phụ nữ nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Cảm giác như một nhà văn mới vào ngành đứng trước một nhà văn dày dặn kinh nghiệm.
Asuka do dự một lúc trước khi cúi đầu. "Tôi xin lỗi."
Han Sooyoung dường như nhận ra điều gì đó.
"Chờ đã, đừng nói với tôi là...."
Asuka Ren chậm rãi gật đầu. "...Vùng đất hòa bình là một thế giới do tôi tạo ra."
Có lẽ Asuka Ren không nên tiết lộ điều này.
Lúc đầu, Han Sooyoung đã rất ngạc nhiên và không thể tin đó là sự thật. Sau năm phút, cô ta thì thầm, "Chà, cuốn tiểu thuyết của tôi đã trở thành hiện thực." Sau đó năm phút nữa trôi qua và cô ta lại bắt đầu mắng Asuka Ren.
"Tại sao cô làm vậy?"
"..."
"Huh? Tại sao? Trả lời tôi nào, nhà văn. Tại sao cô lại tạo ra một thế giới như thế này?"
Asuka Ren ngập ngừng. "Đó... có rất nhiều xu hướng về thế giới chủ ở Nhật Bản. Vì thế..."
"Ah, cô tạo ra cái này để chống lại thế giới chủ?"
"T-tôi nghĩ rằng với tư cách là một nhà văn, tôi không nên đưa ra một câu chuyện sản xuất hàng loạt."
"Sản xuất hàng loạt?" Có lẽ cô ấy đã nói điều gì đó mà cô ấy không nên có. Han Sooyoung nói, "Tác phẩm của cô thậm chí không thể được sản xuất hàng loạt."
"...Huh?"
Han Sooyoung nhìn chằm chằm vào Asuka Ren như thể cô ấy thật đáng thương và sau đó nói với tôi. "Này, Kim Dokja. Đây có phải là nó? Tôi đã ở lại vài ngày tại Veronica và trong thế giới này, bá tước nói xấu công tước. Hơn nữa, các hiệp sĩ đều giống như những kẻ ăn bám và chỉ biết... "
Asuka Ren phản đối, "C-Chờ một chút!"
"Câm miệng. Bây giờ chúng tôi đang phải khổ sở vì cô."
"Tôi đã tạo ra nó nhưng tôi không phải là người gọi cô đến đây."
"Nhìn cô gái này đi? Dokkaebi đã mua nó từ cô và biến thế giới của cô thành hiện thực! Cuốn truyện này đã bị hủy hoại! Hãy ném tất cả các câu truyện tàn tạ vào một thế giới và gϊếŧ chúng! Chắc hẳn cô đã cầu nguyện với suy nghĩ này và nhận được một thông điệp như "Tôi sẽ lắng nghe mong muốn của bạn", đúng chứ?"
Đó là lần đầu tiên tôi được nghe lý luận sáng tạo như vậy. Cô ta thực sự là một nhà văn.
"K-Không! Điều đó là không thể!"
"Thế nó là gì?"
Tôi trở nên tò mò khi nghe điều này. Không có đề cập đến lý do tại sao Vùng đất Hòa bình của Asuka Ren được chọn làm kịch bản trong Con đường sinh tồn. Có lẽ tôi có thể nhận được một gợi ý về tác gủa của Con đường sinh tồn qua điều này?
"Cái đó..."
Han Sooyoung rút kiếm ra trong khi Asuka Ren lùi lại một bước. Tôi ngắt lời họ. "Tôi thực sự tò mò nhưng tôi sợ rằng chúng ta không thể nghe điều đó bây giờ."
"Huh?"
"Chạy mau!"
Chúng tôi di chuyển trong đường tơ kẽ tóc sau đó những thanh kiếm sắc bén chém vào nơi chúng tôi vừa đứng.
Asuka Ren tuyệt vọng chạy với khuôn mặt tái mét. Han Sooyoung hỏi, "Chết tiệt, họ theo dõi chúng ta khi nào vậy?"
"Họ giỏi tàng hình."
"Có bao nhiêu?"
"Bốn người."
Họ không đánh giá thấp chúng tôi và đang cố gắng ám sát chúng tôi. Chúng tôi không có cơ hội đối đầu trong trận chiến.
Asuka Ren thở hổn hển và nói, "Có vẻ là Wind Shadow Squadron. Họ là thuộc hạ của Bát kỳ đại xà. "
"Những tên ngốc này có cái tên kỳ lạ vậy?"
Đây không phải là thời điểm để họ đuổi theo tôi. Có vẻ như là sai lầm khi nhắc đến tên thật của Orochi. Ngay sau khi chúng tôi bước vào khu vực đá, phạm vi di chuyển của chúng tôi trở nên tốt hơn.
Đó là do sự hướng dẫn của Asuka Ren. Một lần nữa, người tạo ra thế giới phải khác.
Tuy nhiên, khoảng cách ngày càng thu hẹp và Wind Shadow Squadron dần bắt kịp chúng tôi.
Han Sooyoung nói như thể cô ấy đã quyết định. "Ầy, không biết đâu. Kim Dokja, đi trước đi. Tôi sẽ câu giờ."
"Được chứ?"
"Anh quên rồi à? Tôi là bậc thầy về cái chết."
"Vậy thì tôi sẽ tin cô." Tôi nắm lấy Asuka Ren và chạy. "Ren-ssi, không còn thời gian nữa. Mau tìm anh ta. "
"T-Tôi không biết anh đang nói gì."
"Kyrgios - Người trở về."
"Huh?"
Tôi hét lên trong khi tránh một thanh kiếm đang bay tới. Có vẻ như Han Sooyoung đã bỏ lỡ một số người.
"Hãy cho tôi biết Kyrgios đang ở đâu."
"...Tôi không biết đó là ai..."
Tôi đã nghĩ nó sẽ như thế này. Trong Con đường sinh tồn, nó chỉ đề cập rằng Kyrgios đã ở đây và anh ta chưa bao giờ trực tiếp ra mặt.
"Tôi thực sự không biết! Tôi chưa bao giờ tạo ra một người như vậy!"
"Không, cô biết đấy. Anh ta là cường quốc duy nhất của Vùng đất Hòa bình."
"Không có một người như thế trong truyện tranh của tôi! Hơn nữa, các nhân vật trong manga của tôi đều yếu đuối!"
Sau đó, một thanh kiếm bay tới chỗ chúng tôi. Tôi quay lại. Tôi không muốn làm điều này nhưng tôi phải chạm đến vết thương của cô ấy.
"Vùng đất hòa bình của cô đã kết thúc sớm ở tập thứ 11 và không một tập nào được xuất bản sau đó."
"L-Làm thế nào mà anh ...?"
"Tôi biết rằng cô muốn sự tưởng tượng đích thực trong trái tim mình. Tuy nhiên, nó đã không thành công. Câu chuyện của cô, nó có thực sự là giả tưởng chân thực không?"
Hai người từ Wind Shadow Squadron xuất hiện trong làn khói. Tôi sẽ có thể đối phó với chúng nếu tôi bình thường, nhưng bây giờ thật khó để ngăn chặn dù chỉ một. Tôi gạt thanh katana sang một bên nhưng cổ tay tôi đã bị gãy.
Tôi kích hoạt Bạch tinh thuần năng và nói một cách bình tĩnh. "Chỉ một lần thôi nhưng cô đã trở nên tức giận khi thấy phản ứng của độc giả và vẽ nên một người."
"A-Anh đang nói gì vậy?"
"Anh ta là một người mạnh mẽ không phù hợp với Vùng đất hòa bình này. Cô đã cảm thấy tội lỗi khi chạy theo công chúng và vẽ một người như vậy. Cảm giác tội lỗi đó đã hủy hoại Vùng đất Hòa bình của cô."
"Không! Tôi không bao giờ làm điều đó!"
"Xin hãy chịu trách nhiệm cho đến cùng. Ngay cả khi chỉ có một độc giả theo dõi thế giới này."
"Ah....ahh...."
Càng ngày tôi càng khó tránh khỏi những lưỡi kiếm. Asuka Ren hoảng sợ đã hoàn toàn đóng băng. Hai thanh katana bay về phía tôi. Khỉ thật, tôi đã sai sao?
"...Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi." Sau đó, một giọng nói đã được nghe thấy. "Anh nói đúng, tôi rõ ràng là... "
Khoảnh khắc tiếp theo, không khí xung quanh thay đổi. Tôi cảm thấy chân tay mình trở nên cứng đờ vì lạnh. Sau đó, một giọng nói khác đã được nghe thấy.
[Ngươi là ai?]
Tôi không nhìn lại nhưng rõ ràng đó là một sự hiện diện có thể so sánh với các chòm sao. Nếu không thì Bức tường thứ tư của tôi sẽ không rung chuyển nhiều như vậy.
Tôi nhìn về phía trước và thấy những người Nhật đứng như tượng đá. Họ thậm chí không thể nói khi tia sét trắng tinh rơi xuống phía họ từ trên trời. Những thảm họa mạnh mẽ biến thành tro tàn từ tia chớp.
Khi những đám mây gây ra tia sét biến mất, một con người nhỏ đang trôi nổi. Thật không thể tin được. Sự hiện diện mạnh mẽ lơ lửng trong không trung chắc chắn là một người nhỏ bé.