Toàn Trí Độc Giả

Chương 114

Ánh nhìn cuối cùng của Kim Namwoon vẫn còn trong tâm trí tôi nhưng tôi không đến để cứu cậu ta. Hơn nữa, tại sao tôi phải cứu cậu ta trong khi cậu ta thích Địa ngục?

Vị thẩm phán cụt chân bước lên cầu thang lặng lẽ như một bóng ma. Một số bức tượng trên đường đi nhìn tôi với ánh mắt thích thú. Họ có phải là những chòm sao cư ngụ trong cung điện của Hades không? Tôi không biết.

Thẩm phán dường như biết suy nghĩ của tôi đang trôi đi và nói mà không nhìn lại.

[Ngươi sẽ lạc đường nếu ngươi không tập trung đi theo ta.]

Đó là một giọng nói khó nghe, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, đó là lời khuyên chính xác.

Tôi nhìn thẩm phán trước khi chuyển ánh nhìn lên trần nhà và mở miệng nhẹ. "Này, ngươi có nghe thấy ta nói không?"

Đó là một tiếng thì thầm rất nhỏ mà thẩm phán không thể nghe thấy.

"Ta biết ngươi đang nghe."

Đây không phải là Trái đất mà là Thế giới ngầm của Hades. Tôi tò mò. Kênh dokkaebi liệu có hoạt động ở đây không? Rồi một giọng nói yếu ớt lọt vào tai tôi.

-...Có.

Có một câu trả lời qua giao tiếp dokkaebi. Đó không phải là giọng của Bihyung.

-Ngươi có phải là dokkaebi mới không?

-Đúng. Tôi là dokkaebi Youngki cấp thấp. Tôi tạm thời làm quản trị viên trong khi Bihyung ở văn phòng.

Dokkaebi Youngki. Có lẽ đó là dokkaebi giải quyết việc giải quyết phần thưởng cho kịch bản thứ năm. Tôi đi thẳng vào vấn đề.

-Tại sao ngươi không làm đúng nhiệm vụ của mình?

-Huh?

-Kịch bản ẩn đã được cập nhật nhưng tại sao ngươi không cho ta biết nội dung?

Tôi đã đến nơi khủng khϊếp này và ít nhất nên được bồi thường.

-À, đ-đó...!

Hóa ra dokkaebi này là một người mới. Tôi có thể thấy Bihyung xử lý mọi việc tốt như thế nào. Tên đó chỉ hơi thiếu thông minh... Dokkaebi im lặng một lúc trước khi nói.

-X-Xin lỗi...

-Gì?

-Làm cách nào để cập nhật kịch bản?

Tôi cảm thấy bất lực trong giây lát.

-Tại sao một dokkaebi lại đi hỏi một hóa thân?

-B-Bihyung bảo tôi hãy hỏi Kim Dokja-ssi nếu tôi không chắc chắn về điều gì.

Tên khốn Bihyung đó đã bắt tôi làm cố vấn?

-V-Vui lòng đợi trong giây lát! Tôi sẽ hỏi một dokkaebi khác về nó. Ah, và...

-... Còn gì nữa?

-Tôi xin lỗi nhưng anh có muốn nhận các tin nhắn gián tiếp đã sao lưu không? Đây là lần đầu tiên tôi ở trong tình huống này...

Tôi miễn cưỡng gật đầu. Tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi thấy nhớ Bihyung đến vậy. Sau đó, tin nhắn bùng nổ trong đầu tôi.

[Chòm sao "Thần của rượu và sự ngây ngất" vui mừng trước hoàn cảnh của bạn.]

[Chòm sao "Tù nhân của vòng Kim cô" rất hào hứng với cuộc phiêu lưu của bạn.]

[Chòm sao "Kẻ mưu phản Bí mật" đang tự hỏi bạn sẽ trốn thoát bằng cách nào.]

[Chòm sao "Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng" cầu nguyện rằng bạn có thể trở về an toàn với đồng đội của mình.]

...

Quả nhiên, các chòm sao mê mẩn xem tôi. Mặt khác, có những tin nhắn bày tỏ sự ngưỡng mộ.

[Chòm sao "Di Lặc một mắt" ngưỡng mộ Địa phủ.]

[Chòm sao "Công lý Hói" bị sốc rất nhiều trước sự xuất hiện của Địa phủ.]

[Chòm sao "Công lý Hói" bắt đầu nghi ngờ tôn giáo của mình.]

...

Đây là một cảnh tượng xa lạ đối với một số chòm sao. Không phải tất cả các chòm sao đều có thể đến lâu đài của Hades.

[12.000 xu đã được tài trợ.]

Tôi đã nhận được 12.000 xu chỉ từ việc đi vào cung điện của Hades. Đó là một khoản lợi nhuận khổng lồ. Điều này giống như quay phim trái phép trên đất tư nhân.

Một thời gian trôi qua. Vị thẩm phán im lặng cuối cùng cũng mở miệng.

[Chúng ta đã đến.]

Cánh cửa mở ra và một sảnh tiệc lớn hiện ra. Không thể nhìn thấy bên trong vì nó tối đen. Thẩm phán biến mất và cánh cửa đóng lại.

Một tia sáng nhỏ xuất hiện giữa sảnh tối. Một chiếc bàn cổ hình bầu dục đang đợi tôi. Một bức tượng lộng lẫy có thể được xem như tượng của nhà vua. Trên bàn có nhiều món ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.

Có một người phụ nữ đang nhìn tôi ở cuối bàn.

"Thật thú vị. Một linh hồn sống đến với lâu đài này. Hơn nữa, ngươi cũng mang theo những người quan sát khó chịu... Hôm nay là một ngày thực sự đặc biệt."

Tôi ngay lập tức nhận ra cô ta là ai. Trong cung điện của Hades, chỉ có một sự tồn tại duy nhất có thể chiếm được ghế của nữ chủ nhân. Tôi cúi đầu và mở miệng.

"Thật vinh dự, Nữ hoàng của Mùa xuân đen tối."

Nữ hoàng của mùa xuân đen tối. Cô là Persephone, vợ của Hades và là nữ hoàng nổi tiếng của Địa phủ.

"Ngươi biết biệt danh của ta. Ngươi là một hóa thân lịch sự đấy."

"Cô đánh giá cao tôi rồi."

"Điều thú vị hơn nữa là tâm hồn của ngươi không bị tổn thương khi nghe được giọng nói thật của ta."

Nghĩ lại, tôi không cảm thấy gì nhiều khi nghe giọng nói thật của các chòm sao.

Persephone là một chòm sao ít nhất là ở cấp độ tường thuật. Do sự khác biệt giữa chúng tôi, linh hồn của tôi lẽ ra đã bị tổn thương hoặc bị phá hủy ngay khi tôi nghe giọng thật của cô ta.

Hơn nữa, trước đây tôi đã nghe những lời của Kim Yooshin, một chòm sao thượng lưu...

[Kỹ năng độc quyền, "Bức tường thứ tư" được kích hoạt mạnh mẽ.]

Đây là lần đầu tiên nó được gắn với từ "mạnh mẽ". Có lẽ tâm trí của tôi đã vô thức nhìn nhận tình huống này là "phi thực tế" do người tôi đang gặp.

"Ngồi xuống đi, Hóa thân Kim Dokja."

Tôi cảm ơn cô ta vì sự hiếu khách và ngồi đối diện với cô ta. Thành thật mà nói, đó là một sự ưu ái bất ngờ. Mùi thơm của món ngon ngào ngạt xộc vào mũi tôi.

Tôi nhìn quanh nhưng chỉ có Persephone đang ngồi vào bàn. "Đức vua...?"

"Nhà vua không thoải mái với chuyến thăm đột ngột của ngươi. Đó là lý do tại sao ta nghĩ sẽ tốt hơn khi để ta nói chuyện với ngươi."

Nó đã kết thúc như thế này. Tôi đã mong đợi nó. Chưa có một hóa thân nào từng được gặp ba người đứng đầu Olympus. Ngoài ra, tôi không chơi đàn Lia giỏi như Orpheus.

"Cô có phiền không nếu tôi hỏi cô một câu hỏi?"

"Ngươi có thể hỏi."

"Đây có phải là cơ thể thật của cô không?"

"Tất nhiên nó chỉ là một cơ thể tượng trưng. Cơ thể thật của ta không phải là thứ mà một người như ngươi có thể chịu đựng được."

Tôi lặng lẽ nhìn vào cơ thể tượng trưng của Persephone. Cô ta trông như một bà lão

...Đây là một sở thích kì lạ. Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ như thế này. Persephone cười nhẹ.

"Ngươi không thích phụ nữ lớn tuổi?"

"Đó không phải là vấn đề."

Không thành vấn đề nếu cô ấy trông như một bà lão hay ông lão. Vấn đề là cô ấy trông giống hệt "bà ngoại" trên tàu điện ngầm trong kịch bản đầu tiên.

"Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì ta có thể đổi sang người khác."

Vẻ ngoài của Persephone dần thay đổi thành hình ảnh của Yoo Sangah. Đó không phải là Yoo Sangah bình thường. Yoo Sangah này mặc một chiếc váy Trung Quốc màu đen và thắt lưng bằng vải dạ, với lối trang điểm mắt quyến rũ...

Tôi đỏ mặt nhìn chằm chằm vào mặt cô ta. Chết tiệt, có phải cô ta đã nhìn trộm giấc mơ của tôi không?

"Bà lão là được rồi."

Tất nhiên, Persephone không nghe tôi.

"Không có nhiều thời gian nên hãy đi thẳng vào vấn đề."

"Cô không biết?"

"Ta đã nghe một chút từ con ta nhưng sẽ có ý nghĩa hơn nếu được nghe trực tiếp từ ngươi."

Con của cô ta hẳn là Dionysus. Tôi gật đầu và hít thở sâu trước khi giải thích. "Tôi đang tìm kiếm linh hồn của một cô gái. Tôi không biết cô đã nghe chưa nhưng tôi đã sẵn sàng giao dịch."

"Linh hồn... đó là một ý tưởng lỗi thời."

Mi mắt cô ta cụp xuống khi cô ta dường như đang nghĩ về điều gì đó. Chẳng lâu sau, những ngón tay thon dài của Persephone cử động và cô bắt đầu cắt miếng bít tết trên đĩa của mình.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Nó diễn ra chậm rãi. Chiếc nĩa giữ chặt thịt khi dao di chuyển từ từ qua lại. Nước màu đỏ chảy ra khi một phần thịt được cắt. Chiếc nĩa cẩn thận di chuyển miếng thịt mà nó đang giữ.

Persephone làm vẻ mặt như đang lo lắng không biết có nên ăn nó hay không. Cô ta dường như đã quên mất tôi.

Tôi định mở miệng thì cô ta đã mở lời trước. Tất nhiên, đó là để ăn bít tết.

"Không có thứ gọi là "linh hồn" ở thế giới này."

Linh hồn không tồn tại. Đó là một vấn đề mà tất cả các nhà vật lý hiện đại sẽ đồng ý nhưng vấn đề là người nói đó là một vị thần. Đó là một vị thần của Olympus, người đã bảo vệ logic của các linh hồn từ lâu về trước.

Tôi nói một cách mỉa mai, "Plato và Aristotle sẽ đội mồ sống dậy mất."

"Hiện tại họ là những chòm sao nên sẽ không có gì trong nấm mồ đâu."

"Tôi không đến đây để dạo chơi."

"Ta không đùa đâu. Hóa thân Kim Dokja, linh hồn không tồn tại. Nó chỉ là một ảo ảnh được tạo ra bởi con người."

"Vậy những người ở Địa phủ thì sao? Họ không phải là linh hồn à?"

Cô chỉ vào miếng bít tết vừa cắt.

"Chúng như thế này."

Miếng bít tết từ từ đi vào miệng Persephone. Cô dành thời gian nhai miếng thịt, như thể cô đang thưởng thức nó. Đôi môi đỏ mọng của cô ta lấp lánh đầy mê hoặc.

"Chà, nó rất ngon. Tại sao ngươi không thử một lần?"

Cùng một miếng bít tết mà cô ta đã ăn xuất hiện trước mặt tôi. Tôi nhìn xuống nó và nói sau một lúc. "Tôi không muốn."

"Ngươi đang trở nên thô lỗ đấy?"

"Đúng. Thực sự xin lỗi, nhưng tôi không thể làm thế."

Nó chắc chắn sẽ rất ngon nếu tôi ăn nó. Có ít nhất 12 trang trong Con đường sinh tồn mô tả hương vị của nó. Tuy nhiên, ở cuối đoạn mô tả dài, nó được viết:

[Mãi cho đến khi kết thúc hồi ức, Yoo Jonghyuk mới hối hận vì đã ăn đồ ăn.]

Những người đã ăn thức ăn của Địa phủ sẽ không thể trở lại Trái đất. Persephone dường như đọc được suy nghĩ của tôi và bật cười.

"Người của Địa phủ không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Hầu hết các câu chuyện đều sai. Ngươi có thể ra khỏi Địa phủ bất cứ lúc nào miễn là được sự cho phép của nhà vua. Đó là một khái niệm tương tự như "quân đội" trong thế giới của ngươi."

"Cuộc sống trong quân ngũ là kỷ niệm khủng khϊếp nhất trong cuộc đời tôi."

"Vậy sao? Không phải đàn ông ở đất nước của ngươi nói rằng họ nên ở lại trong quân đội sao? Đó là lý do tại sao ta nghĩ nó không phải là một vấn đề lớn. Ta đoán đó là một sự hiểu lầm."

Tôi không biết tại sao nữ thần của một đất nước khác lại biết quá nhiều về ý nghĩa của tiếng Hàn. Persephone tiếp tục nói.

"Hóa thân Kim Dokja. Ngươi sẽ được đối xử tốt hơn những gì ngươi tưởng tượng."

"Người khuyên tôi trở thành một trung sĩ đã nói với tôi một điều tương tự."

"Hắn có giới thiệu món bít tết như ta không? Ví dụ, miếng bít tết hiện đang ở trước mặt ngươi. Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi ăn nó không?"

"Tôi có thể nếm nước trái cây của một con bò."

"Ngươi có thể trở thành "bậc thầy kiếm thuật"."

Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm trong một khoảnh khắc. Bậc thầy kiếm thuật. Đó là một cảnh giới cao hơn mà chỉ những người trở về đã rời khỏi thế giới này mới có thể đạt được sau khi luyện tập chăm chỉ.

"Mì ống ở bên cạnh. Ngươi có thể trở thành "nhà ảo thuật vĩ đại" nếu ngươi ăn nó."

... Món mì này?

"Còn súp, nó có thể khiến ngươi trở thành thợ săn cấp SSS."

Đây... nó phải là một thế giới thần tiên thay vì địa ngục.

Tôi không thể không nuốt nước bọt. Tôi có thể có được sức mạnh để vượt qua Yoo Jonghyuk hiện tại nếu tôi ăn miếng thịt này.

"Ngươi vẫn không ăn sao?"

Tôi từ từ di chuyển nĩa và gắp một miếng bít tết. Khoảnh khắc chiếc nĩa của tôi xuyên qua miếng thịt, những cảnh tượng kỳ lạ lóe lên trước mắt tôi. Đó là ký ức của một người đàn ông luyện tập một mình với một thanh kiếm.

[Tôi không thể yếu đuối. Tôi phải học kiếm.

Tôi sẽ cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn.

T-tôi cuối cùng đã làm được! Tôi đã làm nó!]

Có một vài cảnh. Tôi ngạc nhiên và đặt nĩa xuống. Đây không phải là từ một con bò.

"Đây là...?"

Persephone gật đầu.

"Đúng. Miếng thịt nhỏ này, nó là một linh hồn."

Cô một lần nữa ăn thịt. Tôi muộn màng hiểu tại sao Persephone nói rằng tôi có thể trở thành một bậc thầy kiếm thuật nếu tôi ăn nó. Tôi nói, "...Nó chứa đựng những ký ức của bậc thầy kiếm thuật?"

"Kí ức? Không, nói chính xác hơn..."

Cô ấy dừng lại một chút.

"Đó là một câu chuyện."

Cảnh cô ta liếʍ môi khiến tôi nổi da gà.

"Câu chuyện là món ăn khoái khẩu của tất cả các chòm sao."