Chương 1
Triết gia A nói: Chồng cặp bồ, vợ luôn là người cuối cùng biết sự thật.Triết gia B nói: Chồng cặp bồ, nhờ trực giác mách bảo, vợ luôn là người biết chuyện đầu tiên.
Kể từ khi chồng về nước, hai câu nói này luôn ám ảnh Vương Quân, cô là một research scientist (nhà nghiên cứu), sống bằng đồng lương nghiên cứu, đã quen với việc dùng các số liệu thí nghiệm để nói chuyện, mỗi khi thực hiện các đề tài nghiên cứu tại phòng thí nghiệm, cô đều đặt ra hai giả thiết mâu thuẫn, xung đột nhau.
Giả thiết 1: Gen A có thể ức chế tế bào ung thư phát triển.
Giả thiết 2: Gen A không thể sự phát triển của tế bào ung thư.
Nhiệm vụ của cô dùng các thí nghiệm để xác định rốt cuộc giả thiết A vững chắc hay giả thiết B vững chắc.
Chính vì thế cô không cảm thấy lạ trước sự xung đột giữa triết gia A và triết gia B, trái lại, vừa nhìn thấy hai mệnh đề đối lập này, cô vô cùng phấn chấn, chỉ muốn tiến hành ngay một thí nghiệm để kết luận ai đúng, ai sai.
Chỉ có điều, việc cặp bồ không giống tế bào ung thư, dường như chưa có ai thông qua phương pháp thí nghiệm để chứng minh.
Điền Bân – cô bạn làm ở phòng thí nghiệm – chắc chắn là đệ tử của triết gia A, gần như lần nào đi ăn trưa gặp Vương Quân, Điền Bân đều tỏ ra lo lắng. “Cô giáo Vương à, cô thật sự không nên để thầy Đại Vương nhà cô về nước…”
“Thầy Đại Vương” mà Điền Bân nói ở đây chính là Vương Thế Vĩ – chồng của Vương Quân. Vì hai vợ chồng cô đều mang họ Vương nên các đồng nghiệp liền gọi họ là “Đại Vương” và “Tiểu Vương”. Còn Điền Bân luôn gọi cô là “cô giáo Vương”, còn chồng cô là “thầy Đại Vương.”
Vương Quân biết suốt ngày Điền Bân chỉ quanh ra quẩn vào với ba đứa con, không có thời gian online đọc tin tức của giới showbiz, chắc chắn không biết cái tên “cô giáo Sola Aoi” (1) nổi như cồn, cách xưng hô “cô giáo” lại bao gồm ẩn ý khác, chính vì thế cứ nghe thấy người nào gọi mình là “cô giáo”, Vương Quân lại sởn gai ốc.
Hơn nữa, hiện tại cô cũng không phải là cô giáo, mặc dù trong viện nghiên cứu của cô cũng có chức danh academic (giảng dạy, giáo viên), nhưng chức danh cũng không phải được trao tùy tiện cho anh, anh phải xin được grant (kinh phí nghiên cứu khoa học), đồng thời phải trải qua một quá trình thẩm định, sát hạch rất gắt gao mới có thể kiếm được vị trí assistant professor (giáo sư trợ giảng) (2). Tuy nhiên trong viện, bất cứ professor ở cấp nào cũng chỉ là học hàm chứ không phải là giảng dạy thực thụ.
Hay nói cách khác, trong viện nghiên cứu cô làm không có “giáo viên” nào.
Mặc dù cô biết nói cũng không giải quyết được vấn đề gì nhưng lần nào cô cũng khéo léo tỏ ý từ chối trước cách xưng hô “cô giáo Vương” này: “Điền Bân à, đừng gọi chị là cô giáo Vương nữa.”
“Haizz, không gọi chị là cô giáo Vương thì gọi là gì?”
“Cứ gọi là Vương Quân cho dễ.”
“Ai dám làm thế, chị là bậc tiền bối, sao em dám gọi thẳng tên?”
Cụm từ “bậc tiền bối” này nghe rất chói tai, chẳng khác gì gọi ông già bà cả. Sau khi bước sang tuổi ba mươi, Vương Quân rất dị ứng với những cách xưng hô như “bà chị, bà cô, bà cụ”, nói gì đến “bậc tiền bối”, đặc biệt là khi từ này phát ra từ một cô nàng không kém mình bao nhiêu tuổi, khiến cô có cảm giác như trong tích tắc, tóc đã biến thành màu hoa râm.
Cô không biết Điền Bân muốn thể hiện mình là bậc hậu bối dù chỉ ít hơn người ta một tuổi hay tỏ ý khiêm tốn trong vấn đề chức danh.
Chức danh của Điền Bân là technician (kỹ thuật viên), cách research scientist mấy bậc xa, hay có thể nói là một khoảng cách không thể với tới. Dù technician scientist lên bậc đến đâu thì cũng chỉ có thể lên tới technician 1, 2, 3, không thể lên tới vị trí research scientist, vì là hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên, Điền Bân lên làm được technician đã là một kỳ tích rồi, vì hồi ở trong nước, cô ấy chỉ là y tá, sau đó chồng ra nước ngoài làm tiến sĩ khoa học, cô ấy cũng theo sang, thời gian đầu đi làm thuê trong nhà hàng, sau đó đến phòng thí nghiệm của chồng làm volunteer (tình nguyện viên). Mặc dù Điền Bân chưa từng được đào tạo trong lĩnh vực này nhưng không hiểu sao lại được sếp rất quý mến, cuối cùng sếp đã thuê cô ấy làm technician cho phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu này đều dựa vào grant của sếp, về cơ bản có thể dùng cụm từ “được ngày nào hay ngày ấy” để miêu tả. Hôm nay có tiền, có thể thuê một nhóm người từ Bắc chí Nam đến làm việc; ngày mai hết tiền, lại có đuổi một nhóm người từ Bắc chí Nam. Có lúc thâm chí đến bản thân sếp cũng phải thu dọn hành lý ra về, vì vấn đề kinh phí mà chồng của Điền Bân buộc phải chuyển sang phòng thí nghiệm khác làm, những người khác cũng thay như đèn cù, nhưng Điền Bân lại như cờ chiến trong phim Nữ nhi anh hùng, thủ thế vững chãi ở phòng thí nghiệm bên cạnh.
Vương Quân thấy hơi sợ khi phải ăn cơm trưa cùng Điền Bân, vì Điền Bân rất thích nhắc đến chồng cô, Vương Thế Vĩ, trong khi cô lại không hề thích đề cập đến vấn đề này, lần nào cũng bị Điền Bân hỏi hết câu này đến câu khác, bị dồn vào chân tường, quả thật rất mất mặt, trong khi Điền Bân dường như không hề phát hiện ra điều này, chỉ cần chạm mặt trong giờ ăn trưa là lại lôi ra để hỏi.
“Cô giáo Vương, bao giờ thầy Đại Vương nhà cô sang?”
“Ờ…sắp rồi.” Cô không dám nói chồng sang có mấy ngày có chút việc rồi lại về nước, chỉ mong Điền Bân hiểu rõ rằng chồng cô đã “về nước” hẳn, như thế hôm nay cô cũng đỡ bị tra khảo nhiều.
Tuy nhiên cái miệng của Điền Bân không dễ bịt như cái lỗ châu mai trong bộ phim Hoàng Kế Quang(3). “Úi, thế thì tốt rồi! Nói thật hai vợ chồng một chốn hai nơi thực sự rất đáng lo, không tốt cho cả vấn đề sinh lý và tâm lý. Hồi ấy, ở trong nước em rất sống rất ổn, trong viện ai cũng quý mến em, thế nhưng “Mao Phiến” ra nước ngoài, em cũng phải bám theo ngay…”
“Mao Phiến” ở đây chính là chồng Điền Bân, vốn tên là Mao Bình Nhạn nhưng ba chữ này phát ra từ đôi môi mỏng của Điền Bân, nghe cứ như “Mao Phiến(4)” vậy.
Vương Quân đã gặp “Mao Phiến” mấy lần, anh ta gầy gầy, thấp bé, tướng mạo bình thường, trông như cậu bé chưa đến tuổi dậy thì.
Nếu chỉ xét về tướng mạo, cô không thể tưởng tượng ra nổi “Mao Phiến” chính là “anh Mao Bình Nhạn nhà em” mà Điền Bân luôn miệng nhắc đến, giọng ngọt như mía lùi, mặc dù Điền Bân vẫn diện những bộ quần áo mấy năm trước mang từ trong nước sang nhưng trông cũng khá xinh xắn, dáng thì không cao, sinh xong ba đứa con nhưng vẫn giữ được vóc dáng, đồng thờ lại sở hữu gương mặt trái xoan, chiếc cằm nhọn đang là mốt hiện nay, khá giống nữ diễn viên của Pháp Juliette Binoche trong bộ phim Bệnh nhân người Anh.
Điều khiến Vương Quân không thể lý giải được là, cùng là khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm nhọn, mắt mũi ở đúng vị trí, tại sao nhìn Juliette Binoche trang nhã, lịch lãm như vậy, còn Điền Bân thì lại cục mịch, quê mùa như thế?
Vương Quân chưa bao giờ nói công khai rằng Điền Bân giống Juliette Binoche, vì Điền Bân đã cảm thấy rất tự mãn rồi, nếu nói nữa chắc cô nàng sẽ nổ tung mất. Mặc dù Điền Bân là người Trung Quốc có bằng cấp thấp nhất, chức danh thấp nhất trong khu nhà họ ở nhưng nói năng lúc nào cũng rất ta đây, bất luận đề tài nghiên cứu khoa học của ai, bấtkế torng lĩnh vực nào, cô ta đều xen vào bình luận. Nếu là chủ đề không liên quan đến công tác nghiên cứu thì cô ta lại càng coi mình là cha thiên hạ, bất kể đối phương là ai cũng đều nhiệt tình đưa ra lời khuyên.
Điền Bân nói, giọng rất quan tâm: “Cô giáo Vương à, phòng thí nghiệm của anh “Mao Phiến” nhà em đang tuyển người đấy, chị có thể bảo anh Vương nhà chị thử xem.”
Vương Quân là người không dễ bị mủi lòng, hễ mủi lòng là chỉ muốn móc hết ruột gan cho đối phương xem. “Vậy hả, cảm ơn cậu, nhưng anh Vương Thế Vĩ chỉ sang một vài ngày rồi lại về.”
“Về đâu cơ?”
“Về nước.”
“Lại về nước nữa hả? Em cứ tưởng anh ấy… đã hiểu ra, muốn sang để được gần chị…”
Câu này nghe sao mà chói tai vậy? Cứ như Vương Thế Vĩ đã có người đàn bà khác.
Vương Quân muốn giải thích hoặc phản bác nhưng trong lòng cũng không có gì chắc chắn.
Làm sao biết chồng cô không có người đàn bà khác? Chưa biết chừng họ hàng, người thân của Điền Bân ở trong nước lại có điều gì nhỏ to sang tận bên này, hiện tại cả thế giới đều biết chồng cô đã có người khác, chỉ có cô là chưa biết mà thôi.
Triết gia A đâu phải là người sinh ra chỉ biết mỗi việc ngồi ăn!
Cô không biết phải đáp thế nào, đành vờ như không nghe thấy, tập trung vào quả táo đang gọt.
Điền Bân lại than thở: “Nhưng mà thầy Đại Vương ở trong nước phát triển cũng tốt, nếu sang đây, thầy cũng sẽ thấy thiếu tự tin, chị đã làm đến research scientist rồi mà thầy ấy mới chỉ là postdoc (tiến sĩ khoa học). Nếu là em, chắc chắn em cũng phải suy nghĩ!”
Vương Quân liền đùa: “Hơ hơ, ý của cậu là tớ ép anh ấy sang ư?”
“Cũng không hẳn là thế, nhưng… nói thế nào nhỉ, phụ nữ mà giỏi quá cũng không ổn…”
“Tớ có giỏi quá đâu! Làm bao nhiêu năm mới lên được vị trí research scientist đã là… kém cỏi lắm rồi!”
“Nhưng anh nhà chị ngay cả research scientist cũng còn chưa tới được.”
“Thế cậu bảo tớ phải làm gì? Lẽ nào tớ nên quay lại làm postdoc ư?”
“Quay lại làm postdoc thì có gì không ổn đâu! Chỉ là chức danh thôi mà, chỉ cần trình độ anh ở mức đó, mang chức danh gì cũng thế thôi”
Cô không biết đây là lời Điền Bân mang ra đề an ủi mình hay “Mao Phiến” lấy đó để an ủi vợ, bất kể là phát minh của ai thì cả hai vợ chồng Điền Bân đều rất mủi lòng trước lời an ủi này, một người yên tâm làm “tiến sĩ khoa học ngàn năm”, người kia thì yên tâm làm vợ “tiến sĩ khoa học ngàn năm”.
Cô liền đùa: “Tớ cũng biết chứcd anh này chỉ là một cái tên gọi mà thôi, nhưng Vương Thế Vĩ không nghĩ như vậy, nếu cậu nói được với anh ấy điều này thì tốt quá.”
Điền Bân liền sốt sắng thanh minh: “Cô giáo Vương, em có liên hệ gì với thầy Đại Vương đâu.”
Vương Quân vốn không có ý nói Điền Bân có mối liên hệ với chồng mình, nhưng thấy Điền Bân mặt thoắt đỏ thoắt tái chối ngay như vậy, tự nhiên trong lòng cô cũng sinh nghi: Chẳng lẽ Điền Bân và chồng cô có mối liên hệ gì thật sao?
Trước khi về nước, chồng cô cũng làm ở viện nghiên cứu này, nhưng không cùng tầng với cô, cô ở tầng bốn, chồng cô làm ở tầng hai, trong giờ làm việc rất ít khi gặp nhau, thỉnh thoảng có việc gì, chồng cô liền tầng hai lên tầng bốn, nếu gặp các đồng nghiệp nữ Trung Quốc như Điền Bân, bao giờ cũng đùa vui mấy câu.
Vương Quân không còn thấy lạ trước những chuyện này, vì chồng cô được mọi người công nhận là Don Juan, mặc dù chỉ là Don Juan trong giới người Hoa và cũng chỉ có người Hoa công nhận, nhưng số Don Juan trong giới người Hoa cũng ít, đến tuổi trung niên mà vẫn được gọi là Don Juan thì lại càng ít hơn, chính vì thế vẫn được coi là rất có tiếng, đến đâu cũng có phụ nữ bắt chuyện, làm quen.
Đã từ lâu bản thân cô không còn cảm thấy rung động trước tướng mạo của chồng, không còn hào hứng muốn gọi lại bắt chuyện mấy câu nữa, nhưng nhớ lại ngày xưa, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Vương Thế Vĩ, thậm chí nghe thấy mấy chữ “Vương Thế Vĩ”, người cô đã sô lên sùng sục.
Hồi ấy, cứ đến giờ ăn là cô lại ngồi trước cửa sổ ký túc xá giả vờ đọc sách, thực ra là ngó con đường nhỏ ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy anh đến nhà ăn mua cơm, cô lại mang cặp l*иg chạy ra nhà ăn, tất cả chỉ là để gặp anh trên đường, mặc dù hồi ấy anh không hề biết cô, cũng không chào hỏi cô, nhưng được ngắm anh một lát, cô cũng cảm thấy vui mấy ngày liền.
Hồi ấy, những cô gái ngốc như cô không phải là ít, chỉ riêng phòng cô đã có ba người, đều là những nhân vật nhìn thấy Vương Thế Vĩ là hưng phấn suốt ba ngày.
--- ------ ------ ------ ------ ------
1. Sola Aoi là một người mẫu, diễn viên khiêu da^ʍ, thần tượng phim người lớn của Nhật Bản.
2. Ở Mỹ, thông thường, sau khi sinh viên tốt nghiệp tiến sĩ và sau ít nhất là hai năm nghiên cứu hậu tiến sĩ, họ có thể xin đề bạt vào ngạch giáo sư. Có ba bậc giáo sư được xếp theo thứ tự thấp nhất đến cao nhất: Asisstant Professor (giáo sư trợ giảng), Associate Professor (phó giáo sư) và Professor (giáo sư).
3. Hoàng Kế Quang là liệt sĩ được phong danh anh hùng của Trung Quốc vì đã lấy thân mình lấp lỗ châu mai khi quân đội Trung Quốc trợ giúp Triều Tiên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ ngày 19-10-1952.
4. Mao Phiến phát âm là Mao Pian, Mao Bình Nhạn phát âm là Mao Ping Yan. Từ “Mao Phiến” vốn có nghĩa là đĩa sεメ.