Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 13

Chương 13: Ngọn núi này đều là của Cậu chủ Cơ!
Thì ra cô gái xinh đẹp gọi là Tang Tuyết Phù, là em họ của Cơ Liệt Thần, bọn người giúp việc cũng gọi cô là Biểu tiểu thư.

Thảo nào đều xinh đẹp như thế, thì ra là di truyền cùng một dòng, gien tốt đến nổi làm người ta phải ghen tỵ a. . . . . .

Sau đó, khi cô gái xinh đẹp họ Tang nói cho cô biết, mình có bằng Tiến sĩ quản lý tài chính -kinh tế, Thạc sĩ dân tộc và khảo cổ, Cử nhân âm nhạc và nghệ thuật biểu diễn kép, biết 4 thứ tiếng nước ngoài là Anh, Nga, pháp, Nhật, Lâm Nhược Kỳ hoàn toàn bội phục sát đất.

Do vậy, Tang Tuyết Phù biết một chút kiến thức y học cũng có thể giải thích được. Đơn giản như vậy, thông thường đối với cô gái xinh đẹp có IQ cao mà nói, căn bản cũng không có gì để bàn.

Hai cô gái ở trong phòng tán gẫu hơn 10 phút, Lâm Nhược Kỳ biết một chút tin tức về Cơ Liệt Thần.

Nói đến Cơ Liệt Thần, thật đúng là Hoàng Thái Tử hiện đại, lại là con cháu của Hoàng đế Tây Chu - Cơ Xương, mà cả tòa núi tất cả đều thuộc về tổ tông nhà họ Cơ. Cha mẹ của Cơ Liệt Thần đều đã qua đời, tiếp nhận thừa hưởng giang sơn của bậc cha chú. Nhưng bởi vì từ nhỏ yếu ớt, nhiều bệnh, gần đây lại cảm giác thân thể không khỏe, toàn bộ việc kinh doanh của công ty, chuyển giao cho người khác trông coi, chỉ yên tâm ở trong thành bảo trên đỉnh núi, dưỡng bệnh.

Dĩ nhiên, trong này không thiếu được cô gái xinh đẹp Tang Tuyết Phù một phen thêm dầu thêm mỡ và nói dối thật tài tình. Thí dụ như nửa câu sau "Yếu ớt nhiều bệnh, thân thể không khỏe, toàn bộ việc kinh doanh của công ty, chuyển giao cho người khác trông coi, chỉ yên tâm ở trong thành bảo trên đỉnh núi, dưỡng bệnh. . . . . ." Đều là giả.

Lâm Nhược Kỳ vừa nghe xong, trong lòng than thở: thì ra anh ta và mình giống nhau, cũng là cô nhi không cha, không mẹ. Lại nói, so với cô, anh ta còn thảm hơn, bởi vì anh ta sắp không còn sống lâu trên đời nữa.

Nhất thời, trong lòng thương tiếc đối với Cơ Liệt Thần. Trong miệng lẩm bẩm nói: "Mặc dù đang ở danh môn, nhưng thân thể mang bệnh yếu ớt, thật sự là rất đáng tiếc đấy. . . . . ."

Tang Tuyết Phù thấy thế, trong lòng cũng đang oán thầm: đồ ngốc a, cậu chủ Cơ đúng là xuất thân danh môn không sai, nhưng anh ta có một thân phận khác so với danh môn còn cao hơn danh môn, so với quý tộc còn đắt hơn quý tộc, so với Hắc bang còn đen hơn Hắc bang, so với ác ma còn ác hơn ác ma. . . . . . Aiz, thôi, anh họ không cho nói, tôi phải chịu đựng một chút thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại một chuyện quan trọng, cô nhắc nhở Lâm Nhược Kỳ: ngàn vạn lần không được đến phía sau núi, buổi tối không ra ngoài ... Vân Vân.

Lâm Nhược Kỳ không để ý, bởi vì căn bản cô không định ở lại qua đêm, hơn nữa vốn nhận biết phương hướng cực kém, căn bản không biết phía sau núi trong miệng Tang Tuyết Phù nói, là ở nơi nào.

Cuối cùng, chỉ nhớ rõ một câu nói: ngọn núi này lớn tương đương với nửa Nam Thành. . . . . .

Xem ra ăn cơm xong, cô phải mượn cớ nhanh xuống núi mới được!

Cùng cô gái xinh đẹp họ Tang đi thẳng tới một nơi tương tự như phòng ăn, vừa mới tiến vào, vừa đúng Cơ Liệt Thần cũng đến.

Anh thay áo sơ mi lụa trắng giản dị, không bỏ áo vào trong quần tây, mà để rộng lùng thùng phủ xuống quần, nửa người dưới mặc quần kaki dài nhẹ nhàng, cà vạt đã cởi sạch, cổ áo mở ra một cúc, xa xa có thể nhìn thấy xương hàm khêu gợi của anh. Mặc dù bộ dạng ăn mặc rất bình thường nhưng mặc ở trên người anh lại lộ ra khiêm tốn và cao nhã.

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cũng đang oán thầm: Ách. . . . . . Dường như anh rất ưa thích màu trắng, mặc dù nhìn hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, ngăn nắp sạch sẽ, nhưng cô nghiêm trọng nghi ngờ anh không phải sạch sẽ. . . . . .

Người đàn ông đẹp trai vẫn đi tới đầu bên kia chiếc bàn dài, tao nhã ngồi xuống, sau đó khẽ giơ tay lên, ra hiệu chỗ ngồi phía đối diện, ý tứ có lẽ là "Ngồi đi". Lâm Nhược Kỳ liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt ngẩn ra, bàn cơm dài như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy, cảnh tượng cung đình Tây Phương ở thế kỷ 17-18 chỉ có trên TV. . . . . .

Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xong, Cơ Liệt Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái, đại sảnh hình tròn, một vòng tám cánh cửa đột nhiên đồng thời mở ra.

Rất nhiều người giúp việc và nữ đầu bếp mặc đồng phục màu trắng phẳng phiu, được huấn luyện sẳn sàng, dường như từ nơi khoảng trống nhô ra (trước đó tại sao lại không có chú ý tới sự tồn tại của những người này?), đẩy các loại xe thức ăn màu bạc sáng loáng, có thể soi thấy bóng người, từ trong những cánh cửa khác nhau xuất hiện. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lạ lẫm nhìn trang phục của những người giúp việc và nữ đầu bếp, vô cùng hâm mộ. Oa, thậm chí trang phục của người giúp việc và nữ đầu bếp cũng đều bó sát như vậy, không trách được anh giả trang kỵ sĩ lại giống như vậy! Lão tổ tông nhà bọn họ là Quý tộc sao?

Cô đoán không lầm, quả thật là như vậy. Ông ngoại của Cơ Liệt Thần là một Hầu tước Anh quốc, tòa lâu đài này chính là vị Hầu tước Anh quốc xây dựng, về phần sân tennis và bãi đáp máy bay trực thăng trên lưng chừng núi, có một số thiết bị hiện đại, đều được xây dựng sau này.

Cho nên, nơi này có rất nhiều thứ, đều do lão tổ tông nhà anh để lại.

Sau đó, cô nhìn thấy ông chú Heber lúc trước đã gặp ở bệnh viện, đầu chải kiểu ngược ra sau, mái tóc hoa râm cũng đứng trong đó, cầm một cái chai giống như một loại thức uống gì đó, dáng vẻ lịch sự, lót khăn ăn, lấy ra một ly thủy tinh trong vắt, chậm rãi rót nửa ly chất lỏng màu trắng, đặt ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ.

Lâm Nhược Kỳ nhìn cái ly chất lỏng này một chút, đoán chừng là sữa tươi ... ....... sau đó ngẩng đầu nghi ngờ liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần ở phía đối diện một cái.

Vẻ mặt anh không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ nhận lấy một ly rượu đỏ quản gia Heber rót cho anh.

À, thì ra lo lắng cô là sinh viên, còn quá trẻ, không uống được rượu cho nên cho cô uống sữa tươi a, thật đúng là người đàn ông săn sóc chu đáo . . . . . .

Gật đầu vô cùng cám ơn, bưng cái ly lên lắc lắc, nhìn thấy ly thủy tinh trong suốt óng ánh, chứa chất lỏng màu trắng sữa xinh đẹp, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy ly thủy tinh này cũng là một tác phẩm nghệ thuật vô giá.

Vì vậy, không nghi ngờ gì, ngữa cổ, trực tiếp nuốt một ngụm lớn! Sau đó. . . . . . Tất cả phun ra ngoài!

Mẹ kiếp, nó quá khó uống rồi !

Cái quái gì đây? Vừa tanh, vừa có mùi thịt dê, vừa ghê tởm! Thứ này lại còn rót vào trong ly thủy tinh tốt như vậy, chẳng thà cho tôi một hộp sữa tươi Italy là được!

"Phi phi!" trên mặt Lâm Nhược Kỳ tràn đầy nước mắt, vừa liều mạng phun ra ngoài mùi vị còn sót lại trong miệng, vừa nhếch nhác lấy mu bàn tay chùi miệng, từng hồi nôn ọe.

Càng khoa trương hơn chính là, cô dùng ngón trỏ đưa vào trong miệng, muốn đem chất lỏng đã chảy vào trong dạ dày móc ra ngoài, kết quả thất bại, cô quay đầu nhìn thấy bên cạnh có ly nước lọc, chụp lấy rót vào trong miệng . . . . .

Tất cả mọi người trong phòng đều khϊếp sợ đứng yên tại chỗ! Dĩ nhiên, nơi này không bao gồm Biểu tiểu thư -Tang Tuyết Phù, thiếu chút nữa cười phun ra.

Quản gia Heber trợn tròn cặp mắt nhìn nữ y tá quạ đen này, đem ly sữa kia phải vắt ra từ con dê sống ở trên núi cao, sữa dê sau khi đun sôi, lại làm lạnh đến nhiệt độ bình thường, là thứ dinh dưỡng cao cấp, cứ như vậy bị xem như đồ bỏ đi, phun ra ngoài! Còn cầm nước rửa tay rót vào miệng!

Ngay cả mình bị bắn tung tóe thứ chất lỏng linh tinh lên người, quản gia cũng không chú ý đến, Heber cuống quít ngẩng đầu quan sát người vì bữa cơm này hết sức tốn tâm tư . . . . . . Vẻ mặt của cậu chủ Cơ Liệt Thần . . . . . .

Vẻ mặt Cơ Liệt Thần, rất không ổn, hết sức không ổn . . . . . .