Chương 27: Lục Cẩm phiên ngoại hai
Sáng sớm hôm đó, anh liền từ trên giường tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Ly Vũ Vũ đang ngủ say trong mộng, khóe miệng lơ đãng mỉm cười. Này sâu ngủ, dù cho cô cả một ngày để ngủ, cô đều có thể đem toàn bộ thời gian đó để ngủ.Nhưng mà.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở trên bàn, hiện tại mới sáu giờ mà thôi, nhưng mà muốn sớm một chút xuất phát, bằng không nhỡ cô ấy muốn ăn bánh sinh nhật lại không mua được , hôm nay là sinh nhật của tiểu sâu lười kia.
Vũ Vũ đã lâu không coi trọng sinh nhật của mình, còn nhớ rõ trước kia lúc cô còn ở nhà , mỗi lần sắp đến sinh nhật cô, cô luôn thập phần hưng phấn quấn quít lấy mẹ cô, ríu rít hỏi mẹ cô vì cô chuẩn bị cái gì. Thời điểm trước kia khi anh nhìn cô vẻ mặt thiên chân tươi cười,anh nghĩ, khi đó cô thật là ngây thơ chất phác quá đi?
Mặc quần áo, trước khi đi anh quay đầu nhìn thoáng qua ôm chặt lấy người Vũ Vũ, trong mắt ý cười chợt lóe, quả thật là đáng yêu
Đi xuống lầu, anh lái xe hướng cửa hàng chạy tới, sắp đến giờ mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua tay đeo đồng hồ, hiện tại mới có sáu giờ ba mươi, cửa hàng kia hẳn là không có nhiều người.
Nhưng anh đã đoán sai, bởi vì khi anh đến cửa hàng kia, liền thấy ở cửa có rất nhiều người đứng xếp hàng, nam nữ già trẻ đều có. Nhìn đội ngũ một hàng dài kia, anh bất đắc dĩ khóe môi nở nụ cười, được rồi, cũng chỉ có thể đợi, Vũ Vũ rất thích bánh gato ở đây, bởi vì cô chính là một người thích ăn vặt.
Sau khi mua bánh sinh nhật lấy lòng anh còn đi chợ mua một ít thức ăn mang về, quả nhiên sâu lười kia còn đang ngủ. Nhưng mà cô giống như thật sự thực thích vua hải tặc, bởi đến bây giờ cô vẫn không có buông ra cái lộ phi công tử kia.
Nếu như vậy, anh đây để cho người ta chặt chẽ chú ý vua hải tặc, mọi thứ chuẩn bị tốt dù là bất cứ cái gì, anh đều có thể mua cho cô, làm cho cô cao hứng.
Nhưng hiện tại, anh nhìn trên mặt bàn xếp đầy nguyên liệu nấu ăn, cầm lấy tạp dề trên ghế, mặc vào người, vỗ vỗ tay. Thật nhanh làm một bàn đầy đồ ăn, nếu không để Vũ Vũ tỉnh lại, nhìn đến không có cơm ăn khẳng định lại lắc lắc cái mặt ai oán nhìn anh.
Sau khi anh mang món ăn cuối cùng đặt trên bàn thì Vũ Vũ tỉnh dậy . Nhìn cô vẻ mặt không thể tin vào mắt mình, lòng anh âm thầm đắc ý, hắc, này nha đầu kia khẳng định không thể tưởng được anh sẽ dậy sớm nấu cơm, đương nhiên chờ cô ăn, sau đó càng thêm kinh ngạc cho tài nghệ của anh.
Hơn nữa anh nói cho Vũ Vũ biết hôm nay là sinh nhật cô, anh nhìn thấy trong mắt cô ấy hiện lên sự hí hửng cùng chờ mong. Vì thế, từ sâu thẳm trong nội tâm anh nho nhỏ hiện lên một tia áy náy, thực xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa .
Nhìn Vũ Vũ càng phát ra vẻ mặt chờ mong, anh đem toàn bộ đèn tắt đi, đem đốt ngọn nến trên bánh gato mang đến, thúc giục cô nhanh cầu nguyện thổi nến. Vì thế cô hai tay khép lại, miệng nhẹ nhàng nói xong cái gì đó; một lát sau, cô mở mắt ra nhìn anh, mời anh cùng cô cùng nhau thổi tắt nến.
Hiện tại cô ấy đang rất vui vẻ , dù sao như vậy có thể chứng minh anh trong lòng cô có chút địa vị ? Không phải sao?
Sau khi cùng nhu thổi tắt nến, anh liền rút nến ra, sau đó hỏi cô đã cầu nguyện cái gì, nhưng nha đầu này cũng không đồng ý nói cho anh biết, cô nói nguyện vọng nói ra sẽ không linh nghiệm . Được rồi, nhìn cô bộ dạng cố chấp, anh chỉ còn cách từ bỏ , anh cũng chỉ là muốn giúp cô thực hiện nguyện vọng này mà thôi.
Anh không nghĩ tới là lúc ăn cơm Vũ Vũ tự nhiên bắt đầu hỏi anh về chuyện của cô trước kia. Anh có chút do dự, không biết có nên đem chân tướng nói cho cô hay không, bởi vì anh không muốn phá vở cuộc sống vui vẻ hiện tại của cô, tuy rằng bị mất một phần trí nhớ.
Nhưng anh cũng biết Vũ Vũ sớm hay muộn sẽ hỏi anh vấn đề này , bởi vì anh nhìn ra được cô thực muốn biết chuyện trước kia như thế nào, đoạn trí nhớ bị lãng quên rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Vì thế, anh liền đem chuyện trước kia kể cho cô nghe, đương nhiên, cũng không phải toàn bộ . Khi anh nói đến chuyện mẹ cô đã chết, anh bèn nói dối, bởi vì anh cảm thấy như vậy sẻ tốt hơn, có lẽ trong lòng cô sẻ dễ chịu một ít, ít nhất mẹ cô cũng vì bỏ đi theo người khác mà chết , cũng không phải…
Nhưng là, anh thấy được trong mắt cô hiện lên kia một tia thống khổ, có lẽ tại trong cảm nhận của cô, cô thà rằng mẹ cô dù là vứt bỏ cô nhưng dù sao bà còn sống , chứ không phải đã chết đi.
Anh cảm thấy chính mình quá tàn nhẫn, tâm cũng rất đau. Anh ôm chặt lấy Vũ Vũ, trịnh trọng nói với cô:” anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ rời xa.”
Vũ Vũ cũng cật lực gật gật đầu, xem ra cô đối với lời nói của anh không có chút hoài nghi, mặc kệ là anh đã nói dối, vẫn là anh đối cô ưng thuận hứa hẹn.
Nhưng mà, cô đối anh tín nhiệm như vậy là đủ rồi, những người khác không cần cho loại này tín nhiệm.
Đương nhiên, về hôm nay sinh nhật cô, anh cũng nói cho đám cầm thú kia của cô.
Nhìn cô kích động nắm lấy điện thoại, hơn nữa kích động giải thích, hơn nữa sau đó liền lập tức muốn anh mang cô đi đến bãi biể đó.
Xem ra nhóm cầm thú này trong cảm nhận của cô chiếm vị trí rât quan trọng, nghĩ vậy lòng anh hiện lên vẻ đố kị, lập tức lại cười cười, anh đây là làm sao vậy? Tự nhiên còn cùng một đám con gái tranh giành tình cảm .
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuẩn bị đi ra ngoài lái xe, Vũ Vũ lại ngoài ý muốn giúp anh mặc thêm áo khoác, anh có chút kinh ngạc nhìn cô, cô cũng có chút ngượng ngùng.
Anh gợi lên khóe miệng cười cười, sau đó nắm tay cô nhét vào túi áo của anh, cùng nhau đi ra cửa phòng.
Đến bãi biển sau, anh đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Vũ Vũ bị nhóm cầm thú của cô thẩm vấn, nhìn Vũ Vũ vẻ mặt khổ sở giải thích, nhìn cô cùng cô lão đại cùng nhau trao đổi; trong lòng âm thầm cảm thán, may mà lúc không có anh ở bên cạnh còn có đám cầm thú kia làm bạn với Vũ Vũ, nói cách khác, Vũ Vũ hiện tại có khả năng cũng sẽ lấy lại tính cách hoạt bát như xưa.
Nhưng mà mặc kệ như thế này cũng tốt, cô vẫn như cũ là Vũ Vũ cuả anh, trong lòng anh yêu nhất Ly Vũ Vũ.
Nhìn Vũ Vũ đứng lên rất nhanh hướng toilet chạy tới, anh cười cười, khẳng định
Là ăn hơi nhiều. Nhưng là khi anh nhìn thấy khi Vũ Vũ đi vào, sau đó Hướng Văn kia đi theo vào, anh cười không nổi .
Vì thế, anh cũng rất nhanh hướng toilet chạy tới.
Anh đứng cạnh cửa toilet, tự nhiên muốn biết Hướng Văn làm như vậy là có mục đích gì, anh tránh ở một góc khuất, lẳng lặng quan sát tình hình bên trong.
Nghe Hướng Văn kêu Vũ Vũ là chị, nghe Hướng Văn hướng Vũ Vũ nói, sau đó, nhìn Hướng Văn cường hôn Vũ Vũ.
Kia một khắc, anh trên mặt nhiều năm tu luyện dù bất cứ tình huống gì cũng sẽ không mất bình tỉnh, trong nháy mắt bị kích động chỉ mốn bạo khởi!
Hướng Văn tự nhiên dám hôn Vũ Vũ? Hắn tự nhiên dám hôn cô? ! tự nhiên dám hôn cô? ! !
Anh vừa định chạy vào, đem tên tiểu tử Hướng Văn không biết trời cao đất rộng giáo huấn một chút, nhưng là nghĩ tới Vũ Vũ nên anh đành từng bước,anh cũng không nghĩ đến Vũ Vũ giành trước đánh trúng chỗ hiểm của hắn.
Nhưng là Hướng Văn tiểu tử kia, tự nhiên còn muốn giả bộ đau khổ lừa gạt Vũ Vũ, cô không có mắc mưu, hơn nữa lập tức rời khỏi .
Nhìn bóng dáng Vũ Vũ rời đi, anh trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, quả nhiên rất thông minh .
Đã đến lúc anh ra mặt.
Anh đi khỏi chỗ góc khuất, từng bước một đi đến cửa tolet, cười như không nhìn thấy khuân mặt có chút thay đổi của Hướng Văn.
Hướng Văn nhẹ nhàng xoa xoa miệng, bỗng nhiên vẻ mặt mỉm cười nhìn anh hỏi: “Lục Cẩm, nhìn bạn gái mình bị nam nhân khác cưỡng hôn cảm giác như thế nào?”
Anh cũng gợi lên một tia mỉm cười, hai tay xỏ túi quần tựa vào cánh cửa, nhìn Hướng Văn nói: “Nên để tôi hỏi cậu, bị Vũ Vũ cự tuyệt cảm giác như thế nào?”
“Anh…” Hướng Văn tựa hồ cũng thực sự buồn rầu khi Vũ Vũ đối hắn cũng không có hứng thú, hắn cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng, “Cái chính là vấn đề thời gian, ai cho anh so với tôi đến trước một bước .”
Nghe được Hướng Văn nói như vậy, anh không chút lo lắng Vũ Vũ sẻ bị hắn cướp đi, bởi vì hắn căn bản không biết thứ Vũ Vũ cần là cái gì, chỉ biết một mặt bộ dạng đáng thương đi tranhthủ tình cảm của Vũ Vũ, hoặc là dùng thái độ vọng tưởng Vũ Vũ sẻ bị hắn chinh phục.
Được rồi, từ giờ khắc này anh thừa nhận chính mình thực vui vẻ.
Vì thế, anh nhịn không được khinh cười ra tiếng.
Hiển nhiên, tiếng cười của anh càng thêm chọc giận Hướng Văn, hắn nhìn anh tức giận hét: “Ngươi cười cái gì. Tôi thừa nhận vừa rồi là tôi sốt ruột , nhưng là tôi nhất định sẻ đem Vũ Vũ cướp về bên cạnh mình, nhất định sẻ!”
Anh nhìn ánh mắt không cam lòng của Hướng Văn cùng trên người bị kích phát động, trong lòng cười lạnh một tiếng, thì ra là thế, là tôn nghiêm của người đàn ông thúc đẩy ngươi bắt buộc hắn phải theo đuổi Vũ Vũ sao?
Một khi đã như vậy, anh ngẩng cao đầu, trong mắt mang theo chút đắc ý, nhìn hắn vươn một cái ngón tay, nhẹ giọng nói: “Trong vòng một tuần, tôi sẽ làm cho toàn bộ hy vọng của cậu tan biến.” Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, anh đều suy nghĩ, như thế nào mới có thể làm cho Vũ Vũ nhanh chóng ngã vào lòng của anh? Bởi vì anh cảm thấy, nếu anh không làm được như đã nói, anh cảm thấy tình địch sẽ càng ngày càng nhiều, cũng không phải là một chuyện tốt.
Nghĩ nghĩ, anh bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà nội.
Bà nội gọi điện thoại tới. Nói nói mấy câu sau, anh bỗng nhiên ý nghĩ chợt lóe, Vũ Vũ không phải lớn lên ở nông thôn sao? Nếu đem Vũ Vũ đến sống cùng bà nội, để cho bà nội lặng lẽ nhắc nhở về cuộc sống ở nông thôn, hiệu quả không chừng lại tốt lên một chút?
Nghĩ đến liền làm, ngày đó anh liền nói với Vũ Vũ, muốn dẫn cô đi thăm bà nội ở nông thôn, không nghĩ tới cô thực sảng khoái đáp ứng rồi, hơn nữa xem ánh mắt của cô, tựa hồ đã muốn chờ mong thật lâu ?
Như vậy xem ra, kế hoạch này của anh có cơ hội thành công ?
Vì thế, sáng sớm hôm sau anh liền theo trên giường đánh thức Vũ Vũ dậy, tuy rằng cô thực chờ mong chuyến đi nông thôn lần này, nhưng là đối với ngủ mà nói, vẫn như cũ không dậy nỗi, cô ngồi xuống ở trên xe liền lại ngã đầu ngủ tiếp.
Nha đầu kia, thật đúng là heo, anh xem cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi anh đem cô dến chỗ bà nội, cô hiển nhiên có chút kinh ngạc khi anh bỏ cô một mình ở lại. Bắt đầu có điểm ỷ lại anh sao? Trong lòng anh mừng thầm.
Nhưng là, để kế hoạch có thể thành công, anh lặng lẽ dung ánh mắt hướng bà nội , bà nội lập tức lĩnh hội, sau đó bắt đầu sử dụng hiền lành chiến thuật, chỉ chốc lát sau Vũ Vũ đã xiêu lòng , lập tức đồng ý ở lại.
Đương nhiên, anh đi phía trước cũng hướng bà nội vụиɠ ŧяộʍ lấy tay ra hiệu, sau đó đóng cửa xe, trong lòng âm thầm cầu nguyện lần này nhất định phải thành công. Bà nội, hạnh phúc của đứa cháu phải dựa vào người .
Sau khi trở lại thành phố, anh vẫn ở trong nhà, nội tâm lẳng lặng chờ đợi , Vũ Vũ nha đầu này có thể trải qua sự chỉ bảo của bà nội, suy nghĩ của cô sẻ thông suốt.
Ai, Vũ Vũ này, đúng là muốn biến anh từ một chàng trai hào hoa phong nahx trở thành 1 người hầu mà..
Tại anh mong chờ sau này, Vũ Vũ nha đầu này sẽ một lòng hướng về anh. Quên đi, anh còn chưa gọi điện thoại cho cô, không biết cô có quen ở cùng với bà nội không?
Vì thế, anh bắt đầu điện thoại của cô, cô quả nhiên không ngủ, lập tức nghe máy . Nhưng là nha đầu kia không chịu thừa nhận ngủ không được, lại còn nói bị anh đánh thức , trong lòng anh cười thầm.
Nói chuyện một lúc sau, cô đột nhiên có chút thần bí hỏi anh có phải hay không đã quên một việc. Anh bị cô hỏi, trong lòng cũng hiếu kì, anh đã quên việc gì ?
Nhưng là không nghĩ tới, nha đầu kia lại còn nói anh quên cầu hôn cô!
Cầu hôn! !
Vào thời điểm nghe cô vừa nói câu nói kia, anh nhất thời cao hứng giống như đứa tre mười tuổi vậy, liều mạng vung tay múa chân dể phát tiết nội tâm đang vui sướиɠ đến mức muốn nổ tung của anh.Vũ Vũ nha đầu kia rốt cục đã nghĩ thông suốt , rốt cục đã nghĩ thông suốt , thật sự là thật tốt quá!
Nhưng là, không nghĩ tới này tiểu nha đầu tự nhiên đem lời nói thu hồi đi? !
Hừ, không cần suy nghĩ!
Ly Vũ Vũ, em liền ngoan ngoãn chờ Lục Cẩm ta đem em tiến vào gia môn đi!