Chương 1: Dọn nhà
Điều tôi không ngờ là, mình lại có thể gặp anh ấy ở nơi xa lạ này—oo0oo—
DĨNH NGÔN
Tên tôi là Dương Dĩnh Ngôn, 24 tuổi.
Khi bắt đầu những dòng này, tôi vẫn đang cãi nhau trong điện thoại với ba mình, và tôi hầu như phát điên khi ông ấy vẫn quyết định muốn chúng tôi đến một vùng đảo hẻo lánh nào đó trong vài tháng.
Dĩ nhiên, tôi không thích cái tin này tí nào.
Chỉ mới vài ngày trước đây, cảnh sát kéo vào nhà và làm xáo trộn cuộc sống của chị em tôi bằng cách xới tung mọi thứ lên. Vậy mà đến khi bắt được bọn tội phạm thì bọn tôi vẫn bị buộc phải chuyển nhà.
Thôi nào, tại sao trên đời lại có những chuyện bất công như thế chứ?
Cảnh sát nói với chúng tôi rằng cuộc sống của chúng tôi tại thành phố thời gian này không còn được đảm bảo vì ba chúng tôi có quá nhiều kẻ thù, mà cảnh sát thì không phải lúc nào cũng phái người theo bảo vệ tụi tôi được. Ừ, thì cứ cho là thế đi thì cũng chỉ cần thuê thêm vài tên vệ sỹ đến. Tôi sẽ không phiền hà tí nào nếu việc đó không ảnh hưởng tới công việc dạy học của mình. Thật đó.
Nhưng ba chúng tôi thì cứ nằng nặc đòi phải chuyển nhà, nào là lựa chọn an toàn nhất, rồi nào là ở đó ông vẫn có thể sắp xếp cho tôi lớp học khác để dạy.
Ôi dào, nói thì hay lắm. Sao ông ấy không giỏi mà chuyển đi cùng với chúng tôi chứ? Dù gì thì kể từ lần sinh nhật Dĩnh Hân năm ngoái tôi cũng chẳng gặp lại ông nữa
Mẹ tôi đã mất trong vụ tai nạn cách đây 2 năm, nhà chỉ còn 3 người. Vậy nên, dù cho tôi có phản đối kịch liệt đến thế nào đi nữa thì chỉ cần ba tôi lên tiếng hỏi, Dĩnh Hân bẽn lẽn trả lời: “Dạ, con sao cũng được, tùy ý ba” là tôi đã vẫy cờ trắng rồi.
Dĩnh Hân là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, trước giờ tôi đều không mấy an lòng về nó. Dĩnh Hân ở đâu, tôi sẽ ở đó, đây cũng là thói quen hình thành trong mấy năm nay rồi.
Mà lúc này thì Dĩnh Hân đang thay tôi cầm điện thoại, không biết bên kia đầu dây nói gì mà chỉ nghe thấy nó ríu rít dạ vâng không ngừng. Sau đó nó bỏ điện thoại xuống, mặc kệ ánh nhìn của tôi mà ngang nhiên đi như chạy về phòng.
Tôi đi theo sau nó, không chịu nỗi khi đôi mắt sáng tinh nghịch đó cứ thi thoảng lại mang theo ý cười, cuối cùng đành lên tiếng:
“Này, em đi đâu đâu đó? Chuyện còn chưa giải quyết xong mà”
“Đi thu dọn đồ. Ba nói hai tiếng nữa sẽ có người đưa chúng ta ra sân bay.” –Nó đáp thản nhiên, chân thậm chí cũng không thèm đi chậm lại. Đúng là không nể mặt tôi chút nào mà.
“Đi gì mà đi chứ? Chị đã đồng ý bao giờ sao?”
“Ba nói cũng không cần chị đồng ý.”
“Thế là sao kia chứ?”
Dĩnh Hân hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt như thể vô tội nhìn tôi: “Ba nói lần này chỉ cần em đi thôi, ba rất lo cho sự an toàn của em. Ba nói chị muốn đi hay ở là quyền quyết định của chị. “
Nói xong, nó tiếp tục đi đủng đỉnh về phía cuối hành lang, để mặc tôi đứng đó trong trạng thái não muốn bốc lên cả.
Đi hay ở là quyền quyết định của tôi? Ba tôi cũng có khiếu hài hước thật. Trong tình hình này, tôi còn có lựa chọn nào khác sao chứ?
Thế nên, chẳng trách được khi cuối cùng cả hai chúng tôi đều có mặt ở hòn đảo hẻo lánh ấy. Sau đoạn đường dài mệt mỏi bằng máy bay, lại thêm cả giờ đồng hồ vật vờ trên xe để đến cái nơi xa xôi này thật sự khiến tôi phát điên.
Có lẽ vẻ mặt tôi thể hiện sự bất mãn quá rõ ràng, đến cả Dĩnh Hân ngồi cạnh cũng không thể vờ không nhìn thấy được nữa. Nó quay sang hỏi tôi: “Em đã bảo chị không cần đi rồi còn gì? Xem mặt chị kìa, xanh xao thế chắc chắn là say mây rồi.”
“Say mây là cái gì?” –Tôi ngơ ngác hỏi lại, trong đầu là hàng trăm dấy chấm hỏi lơ lửng.
“Bay lên, quá nhiều mây, choáng, gọi là say mây.” –Dĩnh Hân đưa bàn tay lên làm động tác như con diều gặp gió nhìn tôi, môi nó mấp máy thốt lên từng chữ một. Tiếc thay những lời này không khiến tôi sáng tỏ chút nào, lại càng ngơ ngác hơn lúc đầu.
Tôi định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng chợt sực tỉnh mà vỗ vỗ đầu. Sao tôi lại ngớ ngẩn đến thế được nhỉ? Nói chuyện với Dĩnh Hân tuyệt đối chẳng thể dùng ngôn ngữ bình thường được.
Thế là tôi không thèm đáp lời nó, một mình xoay người nhìn qua kính tự ủ rũ. Trên đời này, trừ ba và lão quản gia ở nhà ra, sợ rằng chẳng ai biết được Dĩnh Hân chính là yếu điểm của tôi. Mấy năm nay tôi chưa từng để nó rời khỏi tầm mắt mình, thế nên làm sao tôi có thể đồng ý việc để nó một thân một mình ở nơi khác được chứ?
“Mở cửa.”
Tôi gọi rền rĩ trước ngôi nhà mới, một căn hộ trông như cái lỗ mũi so với biệt thự của chúng tôi ở thành phố, dù xem ra so với mặt bằng chung của vùng này thì nó cũng thuộc hàng tiện nghi nhất rồi. Tôi đứng trước cổng, quan sát con đường nhựa trước mặt một lúc, không nén được tiếng thở dài. Xem đi, không chắc độ cả cây số đổ lại có nhà dân nào ở hay không nữa, đừng nói đến chợ búa siêu thị rạp chiếu phim gì khác.
“Đến rồi à?”
Mở cửa cho chúng tôi là một gã thanh niên trẻ, tóc dài quá tai và hơi màu mè. Tôi quẳng cái giỏ đang mang vào tay cậu ta, đáp dửng dưng.
“Xách vào cho tôi.”
Bỏ mặc cậu ta cùng tay tài xế thu dọn bãi chiến trường, tôi đảo vòng quanh căn hộ một lúc. Xem ra ba cũng không ngược đãi chúng tôi lắm. Ở một nơi như thế này mà ông cũng thu xếp được ngôi nhà có ban công nhìn thẳng ra biển, bên trong lại có sân vườn, ga-ra, thiết kế nội thất cũng khá dễ chịu, chỉ là xa nơi náo nhiệt một chút thôi. Đi hết hai tầng của ngôi nhà, tôi cũng hơi an tâm. Nói nào ngay thì nơi đây cũng không khác mấy một khách sạn ven biển cả.
Nhà có năm phòng. Hai căn nhìn thẳng ra biển, hai phòng còn lại thì nằm phía trước, cửa sổ đối diện với sân vườn, cuối cùng là căn phòng nhỏ dành cho một người dưới tầng trệt. Trước giờ tôi và Dĩnh Hân đều không có thói quen ngủ chung, một phần vì tôi khá khó ngủ, cũng không chịu nổi mấy trò rỗi hơi ngày thường của đứa em gái này. Tham quan một lúc, tôi quyết định lấy căn phòng nhìn ra biển ở tầng hai. Và tầng hai chỉ có 2 căn phòng như thế nên tôi quyết định rằng căn phòng còn lại sẽ là của Dĩnh Hân luôn.
“Này.” –Tôi gọi với xuống đám người đứng bên dưới –“Xách đồ lên phòng này đi.”
Vốn dĩ chỉ muốn ra mặt một chút với đám nhân viên mới của ba, để bọn họ e dè mà nghe lời tôi, chẳng ngờ chính lúc này, tôi lại nhìn thấy anh ta.
Anh ta bước thờ ơ lên bậc thang, hai tay cho vào túi quần, tai giắt bluetooth. Vẻ mặt ấy, có chết cũng không thể nào quên được
“Tại… tại sao anh lại có mặt ở đây?” –Tôi lắp bắp hỏi.
“Ba cô thuê một nhóm vệ sỹ để bảo vệ cô, mức lương cũng khá lắm.” –Anh ta bễu môi, mắt lơ đãng nhìn xuống bên dưới, không có vẻ gì là để tâm tới vấn đề tôi vừa hỏi cả.
“Tôi không hỏi ba tôi làm gì, tôi hỏi tại sao anh lại ở đây kia mà.”
“Em không biết nghề nghiệp của anh là gì sao?” –Anh ấy nhíu mày nhìn tôi, đường nét trên mặt vẫn nghiêm nghị như trước đây. Chỉ một ánh nhìn, song lại khiến môi tôi như thể bị khóa chặt, chẳng cách nào mở lời được nữa.
Dĩ nhiên tôi biết nghề nghiệp của anh chứ. Ngay từ khi anh về nước, trở thành anh hùng trên mặt báo trong một vụ cướp thì tôi đã nhận ra anh ngay rồi. Thế nhưng điều tôi chẳng ngờ được là anh lại thật sự làm công việc này, một công việc vệ sỹ vốn chẳng cần mấy bằng cấp như thế lại khiến anh có thể hy sinh tấm bằng đại học danh giá ở Anh sao?
Anh cũng không thể tôi có thời gian hồi tưởng lâu, đã vội bước ngang qua tôi, đưa mắt nhìn vào căn phòng phía sau.
“Cô lấy phòng này à? Vậy tôi sẽ bảo mấy người bên dưới thu xếp.”
“N… này.”
“Tên tôi không phải là ‘này’.”
“H.. Hy Văn.”
“Nói đi.”
Tôi im bặt khi anh quay sang, mắt anh ta bắt gặp cái nhìn của tôi, l*иg ngực bỗng nhói lên, đau điếng.
Như cũng nhận thấy sự lúng túng từ tôi, Hy Văn kéo tôi trở xuống nhà dưới, đổi đề tài bằng cái vỗ tay lớn: “Nào, mọi người, tập trung lại. Chúng ta làm quen một chút.”
Tôi ngồi xuống bàn lớn cạnh Dĩnh Hân, con bé vẫn đang dọn dẹp lại mớ cọ màu và mấy chiếc lọ thủy tinh nuôi trồng thực vật. Thấy thế tôi khẽ nhíu mày, không ngờ Dĩnh Hân còn mang mấy cái lọ này đến tận đây.
Bất giác ngước mắt lên, bắt gặp cái nhìn của người kia, môi lại không kìm được tiếng lẩm bẩm:
Diệp Hy Văn.
Cái tên đã xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mơ của tôi.
Đến cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại anh trong cảnh tượng thế này.
Chẳng mấy chốc mấy cái ghế trước mặt tôi đã kín chỗ. Tôi đưa mắt quan sát từng người trong số họ, năm người con trai có vẻ mặt và khí chất khác nhau, song nhìn chung họ đều có vóc dáng khá ổn, một số người còn có gương mặt thật sự ấn tượng. Hy Văn chỉ từng người rồi giới thiệu với chúng tôi.
“Đây là Tôn Thiên Luân, lúc nãy hai cô đã gặp rồi.”–Anh trỏ vào người thanh niên có mái tóc lòa xòa đã rước chúng tôi từ sân bay –“Trong thời gian ở đây Thiên Luân cũng là tài xế cho hai cô.”
Tôi liếc xéo anh ta, vẫn còn ghim hận việc anh ta quẳng chiếc vali tôi xuống đất một cách thô bạo. Thiên Luân không tính là điển trai, song anh có gương mặt dễ nhìn, đôi mắt một mí đặc trưng của người Á Đông. Anh ta cười nhạt đáp lại lời Hy Văn, tôi thấy thế cũng chẳng nói gì.
“Đây là Trương Chí Bân” –Hy Văn tiếp –“Cũng đã gặp rồi, trong thời gian chúng ta ở lại đây, Chí Bân sẽ theo dõi tình trạng của Dĩnh Hân.”
Chí Bân chính là cậu thanh niên đã mở cửa cho tôi. Cậu ta có vẻ là người ít tuổi nhất ở đây, nom gương mặt chắc cùng lắm cũng chỉ xấp xỉ Dĩnh Hân. Lúc được giới thiệu, cậu ta vẫn đang dồn tâm trí vào bài hát trong tai phone, mãi đến khi người ngồi cạnh huých vai mới sực tỉnh mà cười cười đáp lại.
Dĩnh Hân đang săm soi mớ đồ vừa chuyển đến, vừa ngước đầu lên thấy cảnh ấy bèn giơ tai vẫy vẫy lại. Khác với tôi, Dĩnh Hân xem ra có ấn tượng rất tốt với Chí Bân. Trước giờ nó chưa từng chủ động với người lạ như vậy bao giờ. Tôi cau mày, đột nhiên nghĩ đến việc ba tôi thuê cả hộ lý cho Dĩnh Hân, ông ấy lo lắng chu đáo như vậy, xem ra khoảng thời gian chúng tôi ở đây cũng không ngắn.
“Dịch Khải Nam, cậu ấy là đầu bếp một nhà hàng năm sao rất nổi tiếng.” – Giọng Hy Văn vẫn đều đều, thấp thoáng một nụ cười.
Trừ Dĩnh Hân, mấy người xung quanh đều len lén đưa mắt nhìn tôi. Dù là con gái song tôi chẳng mấy khi vào bếp, ở nhà cũng có đầu bếp làm sẵn nên những việc này chẳng bao giờ đến tay tôi cả.
Khải Nam là chàng trai cao lớn nhất cả bọn, nhưng anh lại có gương mặt khá trẻ, cùng một lúm đồng tiền nhỏ bên phải, tóc ngắn húi cua lịch thiệp, nụ cười cũng rất hài hòa. Tôi đưa mắt nhìn anh, bất giác lại có chút cảm tình với chàng trai này.
Hy Văn ho khẽ, sau đó anh chìa tay vào người cuối cùng trong cả bọn. Người này có gương mặt góc cạnh khá nam tính, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác có cảm giác rùng mình.
“Đường Phi. Anh ấy và tôi – Diệp Hy Văn là sẽ chịu trách nhiệm chính để theo sát bảo vệ hai cô. Có gì cần hỏi nữa không?”
Tôi đặc biệt chú ý tới Đường Phi, sau đó đảo mắt quan sát tổng thể 5 người bọn họ một lần, không tránh được tiếng thở dài.
Ba tôi cũng thật là, chỉ tuyển người chăm sóc chúng tôi thôi mà, sao tôi có cảm giác cứ như ông đang chọn kén rể ấy. Trong số bọn họ, bất luận là gương mặt, vóc người hay khí chất, tùy tiện bốc đại một người ra cũng không chê vào đâu được.
Đột nhiên lại nghĩ đến Dĩnh Hân vẫn cười ngờ nghệch bên cạnh, tôi bất giác hiểu ra ít nhiều.
“Cũng vui đấy nhỉ.” -Tôi đứng dậy nói –“Đúng là bọn này cần một tài xế, một hộ lý và đầu bếp, nhưng cũng không cần những vệ sỹ quái dị như các anh. Các anh nghĩ chúng ta đang ở đâu chứ? Cho tôi xin đi. Nơi khỉ ho cò gáy này có phải thành phố đâu?”
“Hợp đồng với ba cô chúng tôi đã ký.” –Hy Văn nói –“Nếu 6 tháng sau cô vẫn còn sống để nói những lời đó thì cô không đuổi chúng tôi cũng sẵn sàng đi.”
Tôi im lặng, tránh cái nhìn của Hy Văn, cảm giác bức bách kìm nén trong lòng lúc này lại không có chỗ bộc phát. Bỗng nhiên tôi có chút hiểu quyết định của ba. Hẳn ông biết rõ chỉ cần là Hy Văn, tôi sẽ không tài nào có thể hờn dỗi, quát tháo hay phản nghịch được, thế nên ông mới để anh ấy đến đây, trở thành gông cùm khóa chặt bản tính bất kham nơi tôi, khiến tôi đành phải thuận theo quyết định của ông ấy.
Điều tôi hận bản thân mình nhất là, biết thế, nhưng tôi lại không có cách nào kháng cự lại được.
Ba tôi đã đúng. Chỉ cần là anh ấy, đừng nói là nơi hẻo lánh này, cho dù trước mặt là hố lửa, tôi vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.