*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngân Nhĩ mang theo nha hoàn đến rửa mặt chải đầu, Hạ mẫu vừa định chạm vào, đã bị Vãn Thu ngăn lại, mặt nàng đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Có nha hoàn hầu hạ là được rồi, nương đừng để bẩn tay.”
“Hảo hảo, nương ở một bên nhìn con.” Hạ mẫu nghe xong lòng tràn đầy thoải mái, nhìn thế nào cũng cảm thấy nữ nhi nhà mình là tốt nhất.
Trong phòng nha hoàn đều hầu hạ Hạ Vãn Thu lâu ngày, phối hợp nhau trong lúc đó đều biết muốn làm gì, muốn thế nào mới có thể làm cho chủ tử thoải mái.
Nhưng Hạ Vãn Thu lại cảm thấy có chút không khoẻ, nàng phân không rõ chính mình rốt cuộc là ở trong mộng hay thật sự sống lại một kiếp.
Khi nhìn đến hình bóng trong gương đồng, Hạ Vãn Thu đột nhiên đứng dậy, phía sau nha hoàn đang chải đầu giúp nàng nhất thời phản ứng không kịp, bị lược làm đau, đau đớn này nhắc nhở Vãn Thu.
Nha hoàn sắc mặt trắng nhợt, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, “Xin phu nhân tha mạng, xin tiểu thư tha mạng......”
“Nữ nhi?” Hạ mẫu cũng hoảng sợ.
Trong gương đồng là Hạ Vãn Thu mới mười bốn tuổi nhận hết sủng ái, mà không phải Tịch gia phụ nhân hai mươi tư tuổi chịu đủ cực khổ.
Hạ mẫu căn bản mặc kệ nha hoàn, bước nhanh đến bên người nữ nhi, “Nữ nhi, con làm sao vậy?”
“Nương.” Hạ Vãn Thu có chút mờ mịt.
“Nương ở đây.” Hạ mẫu sốt ruột sờ sờ đầu nữ nhi, “Đau không?”
“Không đau.” Hạ Vãn Thu rủ mắt, nhìn lược sừng tê giác, mặt trên dùng trang sức phỉ thúy khắc tranh hoa điểu, cái lược bồi nàng mười lăm năm, cho đến......”Nương con thật sự không có việc gì, chính là nghĩ đến vừa mới nhớ lại mộng kia, nên giật mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ mẫu nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng biết việc này trách không được nha hoàn, nói, “Về sau cẩn thận chút, đừng lại làm tiểu thư đau.”
“Dạ.” Nha hoàn thế này mới cầm lược đứng lên.
Lúc này Dương thị cũng đến, Ngân Kiều đẩy cửa ra, Dương thị không đợi nha hoàn vén rèm, chính mình động thủ đi vào, “Tiểu cô đã tỉnh.”
“Nhị tẩu.” Kỳ thật Hạ Vãn Thu hiện tại thầm nghĩ muốn ngốc một mình, đem sự tình suy nghĩ thất tốt, nếu không phải là sống lại một lần Hạ Vãn Thu thật đúng là không cùng mẫu thân mở miệng, muốn một mình.
Hạ mẫu chắc chắn rời đi không nói, còn giúp đỡ ngăn lại những người khác đến, nhưng Hạ Vãn Thu hôm nay, đã không phải kiều nữ tùy tâm sở dục trước kia, sẽ không cảm thấy người nhà nhân nhượng là đương nhiên.
Dương thị tiến lên cầm tay Hạ Vãn Thu, nhìn kỹ xem, nhẹ nhàng thở ra, “Tỉnh là tốt rồi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn này trắng bạch, nhất định phải hảo hảo bồi bổ.”
“Cám ơn nhị tẩu quan tâm.” Hạ Vãn Thu nhỏ giọng nói, đã cách mười năm, nàng có chút không biết như thế nào cùng người nhà thân cận.
Kiếp trước, những người này chắc là hận chính mình đi.
Được người người kính ngưỡng, phụ thân, người thương nàng hơn con trai, bởi vì nữ nhi bất hiếu nàng, cuối cùng thanh danh mất hết, nương sủng ái nàng, sống an nhàn sung sướиɠ che chở nàng, lại bởi vì nàng khóc mù một đôi mắt, mất trên đường khi phụ thân nàng bị lưu đày đến biên quan.
Đại ca dỗ nàng chơi, cái gì tốt đều mua cho nàng, bởi vì nàng tiền đồ tẫn hủy, nhị ca không chấp nhận được người khác nói nàng nửa câu, bị đánh một thân là thương tích còn cười bắt chim cho nàng lại trải qua hết thảy tình đời nóng lạnh.
Mà hai tẩu tẩu...... Vốn cũng là trong nhà được người nuông chiều, cuối cùng cũng bị chính mình làm phiền hà.
Dương thị vỗ vỗ tay Hạ Vãn Thu, thế này mới cấp Hạ mẫu hành lễ, “Bà bà đừng trách con, cũng đang đi tới, được Ngân Kiều cho biết, cho nên nóng vội, vào phòng thấy tiểu cô, con cái gì đều quên.”
Hạ mẫu gặp con dâu quan tâm nữ nhi làm sao có thể tức giận, ngược lại rất cao hứng, “Xem con nói kìa.”
Dương thị cười, nàng vốn lớn lên minh diễm động lòng người, tư thái phong lưu, cười rộ lên có chút hương vị thơ ngây “Nhị gia nghe nói Đỗ gia có phương thuốc chuyên dùng cho quý nhân trong cung dưỡng thân, hôm nay sáng sớm đã đi, nói chắc chắn lấy về cho tiểu cô, đến lúc đó cho tiểu cô thất tốt dưỡng dưỡng.”
Ngân Hạnh thay Tô thị đẩy mành ra, Tô thị chậm rãi bước đến, trước cấp Hạ mẫu hành lễ sau đó nói, “Tiểu cô tỉnh là tốt rồi.”
“Đúng vậy, tỉnh là tốt rồi.” Hạ mẫu vỗ tay nữ nhi, nói.
“Tiểu cô thân mình suy yếu, đã nhiều ngày cũng không có xuất môn.” Tô thị ý bảo nha hoàn đem ra, “Không phải cái gì tốt, chỉ là có chút tinh xảo, cho tiểu cô giải buồn cũng tốt.”
Ngân Chí mang theo hồng châu cửu liên hoàn, khóa Khổng Minh* được điêu khắc tinh mỹ, trò chơi xếp hình nhiều màu diễm lệ, còn có một bộ bất đảo ông.*
*hem… cửu liên hoàn thì chắc mọi người biết rồi nhưng mà ta sẽ đăng hình cho nhưng ai chưa rõ thấy, khóa Khổng Minh (có nhiều kiểu) và bất đảo ông (con lật đật đó) baidu nó bảo có từ thời Hán còn cụ thể thì ta k biết ta còn có một video giải khóa Khổng Minh đâ là liên kết TruyenHDai thích thì tìm hiểu thêm nha.
trên đây là cửu liên hoàn và khóa Khổng Minh,
Dưới đây là bất đảo ông (con lật đật hình dáng thời xua)
Bất đảo ông từng cái đều giống nhau như đúc, từ lớn đến nhỏ đứng ở trên bàn, lớn nhất cở bàn tay, cái nhỏ nhất còn không cao bằng ngón tay cái, lắc la lắc lư phá lệ đáng yêu.
“Cám ơn đại tẩu.” Hạ Vãn Thu đưa ngón tay đẩy đẩy một chút bất đảo ông, cười nói.
Hạ mẫu nhìn nữ nhi thích, cũng cười lên, “Lão đại gia con lo lắng.”
Dương thị mắt thấy Tô thị vô thanh vô tức được Hạ mẫu khích lệ, móng tay tô sơn đẩy nhẹ bất đảo ông, “Vẫn là đại tẩu nghĩ chu đáo.” Nói xong sai nha hoàn đem bạch ngọc như ý nâng lên, “Tiểu cô nhất định có thể vừa lòng đẹp ý.”
“Cám ơn nhị tẩu.” Mấy thứ này nàng đời trước cũng gặp qua, chính là khi đó nàng một lòng vì người nọ khổ sở, căn bản không muốn gặp người, đều là nha hoàn đem này nọ đưa đến trước mặt, nàng thậm chí xem cũng chưa xem sai người để ở đáy hòm.
Chờ tin tức người kia truyền đến, lại...... Lại không có tâm tư xem mấy thứ này.
Nếu không phải nàng tùy hứng, người nhà cũng không bị kết cục như vậy, mà người thuở nhỏ cùng chính mình đính hôn, cũng sẽ không...... mất sớm.
“Tiểu cô, ngươi đừng quá lo lắng, Tần thiếu gia chính là tạm thời tìm không thấy, định sẽ không gặp chuyện không may.” Dương thị cầm lấy tay Hạ Vãn Thu khuyên nhủ.
Nàng biết tiểu cô này được toàn bộ Hạ gia đặt ở đầu quả tim, nếu là muốn cho cha mẹ chồng trượng phu coi trọng, lấy lòng tiểu cô là quan trọng nhất.
Mà người mà tiểu cô xem trọng nhất chính là Tần đại thiếu gia, nếu không cũng sẽ không bởi vì nghe tin Tần đại thiếu gia mất tích, liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bị Dương thị như vậy nhắc tới, Hạ Vãn Thu nhớ tới, nguyên lai lúc này đúng là lúc trước nàng biết Tần thiếu gia mất tích té xỉu sau tỉnh lại.
Tần gia...... Trong lòng hoảng hốt, Hạ Vãn Thu nay cũng không biết rốt cuộc nên như thế nào suy nghĩ Tần gia.
Nàng đương nhiên biết Tần thiếu gia sẽ trở về, chính là...... bắt đầu hết thảy mọi khổ sở.
Cũng không phải nói Tần thiếu gia không tốt, thậm chí nói đến, cũng chẳng trách người ta, chính là trước kia quá tốt, sau gặp chuyện không may khó tránh khỏi làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Sau nữa nàng cùng Tần gia giải trừ hôn ước, gả vào Tịch gia thân thích phương xa chính mẫu thân mình, Tịch Thế Đĩnh mặc dù không thể so với Tần thiếu gia lúc chưa gặp chuyện, nhưng cũng là không lầm.
Thậm chí là Tịch Thế Đĩnh tự mình cầu hôn sự, lúc mới vừa gả vào, nàng cũng qua một đoạn ngày lành, nhưng sau khi, phụ thân nàng bị biếm, không có quan đồ, Hạ gia lung lạc, Hạ Vãn Thu mới chân chính thấy rõ bản tính Tịch gia cao thấp.
Tới khi đó, Hạ Vãn Thu mới biết được, Tịch Thế Đĩnh chân chính yêu là Lan di nương.
Hạ Vãn Thu cũng biết Lan di nương, nàng gả vào, Lan di nương đã ở bên người Tịch Thế Đĩnh, Tịch Thế Đĩnh cũng không biểu hiện có thích hay không.
Cũng không tưởng tất cả hết thảy đều là Tịch Thế Đĩnh vì bảo hộ Lan di nương kia. Lại ở sau này mới biết được.
Kỳ thật Lan di nương cũng không phải họ Lan, mà là họ Trương, danh Viện Viện, chỉ vì Tịch Thế Đĩnh nói nàng giống như không cốc u lan, hạ nhân lấy lòng nên gọi Lan di nương.
Trương Viện Viện này là nữ nhi của một tú tài dạy học ở thôn nhỏ, coi như là dòng dõi thư hương, nhưng gia đạo sa sút, không biết như thế nào cùng Tịch Thế Đĩnh quen biết, lại làm thị thiêp Tịch Thế Đĩnh.
Nữ nhân này là chân tình cả đời của Tịch Thế Đĩnh, sau khi Hạ Vãn Thu xa gả Tịch gia, lúc mới gả đến Tịch Thế Đĩnh đối với nàng là không có gì chê trách, chẳng qua lúc ấy nàng quá mức thiên chân, lại tin hoa ngôn xảo ngữ của Tịch Thế Đĩnh, rõ ràng là chính thê trưởng tử, nhưng quản gia trong nhà cuối cùng là vị Lan di nương này.
Chờ Hạ gia thất bại rơi xuống, chân diện mục của Tịch gia liền lộ ra, bọn họ xem thường mình.
Đơn giản là lúc trước nàng giải trừ hôn ước với Tần gia, tái giá cho Tịch gia, công công mặc kệ chuyện hậu trạch, bà bà chướng mắt mình, liền ngay cả trượng phu đều ngày ngày nghỉ ở trong viện di nương.
Nhiều năm không có con, cuối cùng thật vất vả hoài thai, nhưng lại một thi hai mệnh.
Bởi vì hận ý, linh hồn của nàng phiêu du ở Tịch phủ, thật lâu không tiêu tan.
Sau đó nữa, Hạ Vãn Thu mới nhìn rõ.
Tịch Thế Đĩnh hận nàng, bởi vì nàng khiến cho nữ tử hắn âu yếm chỉ có thể làm di nương, cho nên không muốn làm cho nàng có con, sợ ủy khuất nữ nhân hắn âu yếm sinh con.
Trương Viện Viện hận nàng, đơn giản là nàng có một phụ mẫu tốt, làm cho nàng ủy khuất không thể theo cửa chính gả vào ngồi ở vị trí đương gia chủ mẫu.
Bà bà hận nàng, bởi vì phá hư thanh danh Tịch gia.
Nhưng là, không có ai hỏi quá, nàng Hạ Vãn Thu cũng hận, hận Tịch Thế Đĩnh bạc tình giả nghĩa, vì quan đồ, cưới nàng sau vì lợi tra tấn nàng.
Hận Trương Viện Viện cái gì không cốc u lan, rõ ràng là hắc tâm lan, bát dược cuối cùng kia, chính là ôn nhu mềm yếu Lan di nương cưỡng bức nàng lúc sinh uống, nàng sớm sống đủ, chỉ có đứa nhỏ chưa chào đời của nàng.
Hận bà bà, cầm giữ tất cả đồ cưới của nàng, ngay cả một phong thơ cũng không đưa cho Hạ gia, chính mình từng quỳ trên mặt đất cầu nàng, chỉ vi một giấy hữu thư, nhưng vì thanh danh Tịch gia, vì phần đồ cưới kia của mình, cuối cùng mạnh mẽ đem mình bức tử.
Càng hận là chính mình lúc trước thiên chân tùy hứng, làm hại toàn gia cửa nát nhà tan, cũng lúc trước biết rõ tình cảnh của mình không tốt, nhưng thời gian đầu muội muội đến chơi vẫn mặc mọi người xem thường đem nàng giữ ở bên người.
Hạ mẫu gặp sắc mặt nữ nhi mình trắng bệch, sợ tới mức không biết làm sao, ôm lấy nữ nhi, “Làm sao vậy?”
Dương thị gặp loại tình huống này, trong lòng hối hận, bà bà mình tuy trên mặt không có nói gì, nhưng vạn nhất nhắc đến làm cho trượng phu biêt, sợ là muốn trách tội mình.
Hạ Vãn Thu hơi hơi cúi mâu, “Nương, con không sao, chính là sợ run một chút.”
“Nếu không lại thỉnh đại phu đến xem?” Hạ mẫu có chút lo lắng, lấy tay sờ sờ mặt nữ nhi, chỉ cảm thấy lạnh băng băng, hoảng sợ.
Hạ Vãn Thu cầm tay Hạ mẫu, lời nói mềm nhẹ, “Nương, con thật sự không có việc gì, không cần thỉnh đại phu.” Dứt lời còn lộ ra chút tươi cười, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, tươi cười cũng có vẽ miễn cưỡng.
Hạ mẫu thế này mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi, “Con cũng đừng quá lo lắng, cha con cũng phái người đi tìm.” Suy nghĩ một chút, thấp giọng nói, “Nghe nói cùng nhau không thấy còn hoàng tử, hoàng gia sẽ không mặc kệ.” Bất quá không tốt là, hoàng tử kia cũng không phải được sủng ái, hơn nữa nghe Hạ phụ ý tứ, chính là bởi vì có hoàng tử này, sợ tình huống lại càng không tốt.
Chẳng qua lời này không nên nói cho nữ nhi.
Hạ Vãn Thu biết, không lâu sau, sẽ tìm được Tần thiếu gia, cũng sẽ tìm được hoàng tử cùng lúc không thấy, chỉ tiếc Tần thiếu gia...... Lại không có người nghĩ đến, chính vị hoàng tử không được sũng ái này, cuối cùng lại ngồi trên vị trí kia, hơn nữa Tần thiếu gia...... *mới đầu công kích không ít người, mà Hạ gia lại đứng mũi chịu sào.
*nguyên văn nó mập mờ vậy đó nhưng mà k phải Tần thiếu gia công kích mọi người đâu… hihi mình phải đính chính vì sợ có người hiểu nhâm