Chương 5
Căn phòng phảng phất mùi thuốc lá. Hạo Phong trầm ngâm trước máy tính. Những ngón tay nhẹ nhàng di chuyển chuột,gõ gõ bàn phím. Khẽ nhấc chiếc kính,day day thái dương. Hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi của anh. Hoàn tất pháp đồ điều trị,chiếc máy tính trở lại màn hình tối đen.Chiếc xe Ford hòa vào màn đêm,trở về căn nhà.
Căn nhà tối đen. Hạo Phong nhíu mày lấy điện thoại trong túi,ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng.
01:43 AM
Cánh cửa được cẩn thận mở. Hạo Phong không muốn đánh thức giấc ngủ của những người anh yêu thương.
Trên tầng hai,ánh sáng đèn bàn mờ mờ,chỉ đủ để thấy đường đi.
Phòng Đường Đường vẫn sáng đèn.
Đường Đường chưa ngủ,cô ấy lại thức khuya rồi.
Nụ cười mệt mỏi gắn trên môi Hạo Phong
Đèn bếp bật lên,hai cốc cà phê được Hạo Phong cẩn thận thêm sữa rồi trở lên căn phòng đang sáng đèn
Vòng tròn lành lạnh khẽ xoay,Hạo Phong bật cười.
Cô ấy lại ngủ gật rồi
Hạo Phong bước lại gần
Trước mặt anh,tập giấy A4 với những nét phác thảo gần hoàn thành xong,
Vài chiếc bút màu lộn xộn trên bàn.
Chiếc bút chì lại đang bị những chiếc răng nhỏ,đều như bắp,trắng bong giữ chặt,đôi môi hồng ngậm lại
Ánh đèn chiếu thẳng gương mặt trắng hồng bầu bĩnh,hàng mi cong vυ't khép chặt chứng tỏ chủ nhân đã ngủ một giấc ngon lành
Đặt hai tách cà phê xuống bàn,Hạo Phong khẽ ngồi cạnh cô
Lúc này,trước mặt Hạo Phong là một thiên sứ đang ngủ quên
Lúc này,cô thật dịu dàng,khác với Đường Đường gai góc khi thức dậy
Lúc này,cô ấy thật xinh đẹp…
Lúc này…thời gian…có thể hãy ngừng lại…
Mãi mãi…
Gương mặt ưu nhã đặt xuống mặt bàn,đối diện gương mặt đang ngủ say
Hãy như này,chỉ 5 phút thôi…
Đôi mắt mệt mỏi từ từ khép lại
Tạch
Chiếc bút màu rơi lặng lẽ đánh thức Hạo Phong dậy
Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo,anh vào đây,đâu phải để ngủ gật với cô
Đôi mắt tròn khẽ chuyển động,Đường Đường hình như đã bị anh làm thức giấc
Chiếc bút trên miệng rơi xuống,cô ngẩng lên nhìn anh
- Anh mang cà phê cho em- Hạo Phong lấm lét nhìn cô,vầng trán dưới mái tóc xoăn lòa xòa khẽ rịn mồ hôi
- Em ngủ bao lâu rồi
- Anh vào được gần nửa tiếng rồi
- Anh lại về muộn
- Về muộn mới bắt gặp cô ngủ gật
- Vậy là lại xuất hiện thêm cả anh nhìn trộm
Đường Đường nhướn mày,đôi mắt nhìn anh với khóe môi đang cong lên.
- Được rồi được rồi,anh thua. Anh về phòng,em cất dọn rồi ngủ đi
- Em phải làm cho xong
- Anh không về gọi dậy chắc mai em xong
- Thì anh về rồi
- Rửa mặt đi,xấu rồi,mau còn uống cà phê
- Anh không ngủ à
- Mai anh không có ca trực
- Nên anh pha hai cốc bắt em thức cùng
- Anh định đổ rồi
- Nếu anh không tiếc
Đường Đường nhoẻn miệng,cô đứng dậy rửa mặt,chuẩn bị hoàn thành nốt công việc. Nước sẽ làm cô tỉnh táo hơn. Hạo Phong cười khổ. Cô ấy luôn vậy,rất gần mà không thể nắm bắt
Đèn đường vàng vọt mờ mờ chiếu vào màn đêm. Mái tóc hạt dẻ bị gió thổi tung.
- Tuần sau em nộp?
- Hoàn thành bản thảo,em đi tìm vải,xong mẫu là tham dự được rồi
- Đạt nhớ khao
- Bao giờ em được gọi đi học đã
Hạo Phong bật cười nhìn cô. Đường Đường đang thi vào lớp thiết kế. Cả Thy Thy và cô đều cùng tham dự đợt này. Nếu vượt qua bài đánh giá,Thy Thy và cô sẽ được đào tạo chuyên nghiệp 3 năm. Nếu cả hai người anh yêu thương đều đạt được ước muốn,còn gì bằng…
Nhưng…
Ánh mắt anh chìm lặng trong màn đêm
- Anh đừng qua thăm bọn em thường xuyên đấy
Nụ cười Đường Đường nhẹ nhàng
Nếu cô ấy và Thy Thy đi học,cả hai sẽ ở kí túc xá trường
Cả hai sẽ rời xa ngôi nhà này
Cả hai…sẽ rời xa anh…
- Không qua em định làm gì hả? Giấu anh hẹn hò hả
- Em còn phải lấy chồng
- Người đó là anh mà
- Em sẽ mừng lì xì thật lớn cho đám cưới anh
Hạo Phong lắc đầu cười khổ.
- Dù không là anh,em có thể không tìm Đô La mà đi lấy chồng được không
Ly cà phê kề trên môi Đường Đường nguội ngắt
- Có lẽ,vậy chắc em không lấy chồng rồi
Đôi mắt tròn nhìn Hạo Phong mơ hồ
- Năm đó,sau khi em đi,anh có gặp Đô La không
“Anh Bi,anh có thấy bé Đường không”
“Sao em đến muộn thế,mọi người tiễn em ấy về rồi,em ấy bay lâu rồi”
Cậu bé quệt mồ hôi,ngây người nhìn Hạo Phong khi đó
Ánh nắng gắt gao,đôi môi cậu bé trắng bệch,đôi mắt nhỏ cụp xuống
“Đường Đường xụ mặt bảo đợi ai đó rồi theo bố mẹ lên máy bay rồi’
“Ơ kìa Đô La…”
Cái bóng bé nhỏ di chuyển. Nắng chiều gắt gao hơn khiến gương mặt cậu bé đỏ lựng.
- Cậu ấy hỏi em đúng một lần,rồi không còn nhắc tới em
- …
- Sau đó một tháng,anh đến cô nhi viện,cậu ấy không còn ở đấy nữa
- …
- Mẹ Thảo nói bố mẹ Đô La đến đón cậu ấy rồi
- Thì ra cậu ấy tìm được bố mẹ rồi
- ….
- Cậu ấy chắc em sẽ chẳng tìm thấy rồi,giờ còn mỗi anh gọi em là Đường Đường
- ….
- Cậu ấy đã tìm được bố mẹ…thật may quá…
Từng cơn gió đêm ve vuốt hai thân ảnh vàng vọt trên ban công
Thật may…cậu về với bố mẹ rồi
Mình đã rất lo…
Mình đã yên tâm cậu đang sống bình yên ở đâu đó rồi
Ánh mắt cụp xuống hướng xa xăm
Không thể…đến tìm mình một lần được sao…
Người con gái mặc chiếc váy trắng mỏng manh trước mặt anh,thật cô độc
Những cơn gió thổi tung,đôi mắt trong veo long lanh hơn
Anh muốn gạt dòng nước mát lạnh từ khóe mắt cô ấy
Cánh tay khẽ đưa lên rồi ngập ngừng,dừng lại,buông hẫng trong không trung
Em…muốn anh phải làm gì đây
Em…hãy đếm xem,em xuất hiện bao lần trong tim anh
Tại sao,không để vết thương được chữa lành
Tại sao,không để trái tim được nghỉ ngơi
Tại sao,không để khoảng trống được lấp đầy
Tại sao,em cứ mãi nghĩ đến người ở mãi lại trong mùa hè năm đấy…
Anh…muốn ôm chặt cô gái nhỏ bé,ôm chặt bóng dáng cô độc ấy vào lòng…
Nhưng em…sẽ gạt anh ra,sẽ không để anh bước vào trong…phải không…
Em…muốn anh phải làm gì đây…