Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Tướng Quân

Chương 1090: Liên minh - Ai là người phát tín hiệu

Nếu không giải thích cho rõ ràng thì chỉ sợ lát nữa Tể Tiểu Tô vẫn sẽ thấp thỏm, nghi ngờ mất.

Tiểu Lý gật đầu, rồi nói: “Vâng. Ba chữ Tô Vân Linh này, nếu tách chúng ra thì có thể giải được rất rõ hai chữ đầu, là chữ Tô và chữ Vận. Tình báo gián điệp của thời đại đó có quan hệ với Liên Xô, có một số người sẽ dùng chữ Tổ để thay thế, vì vậy chữ này không có gì để nghi ngờ cả. Chữ Vận, bởi vì trong tình báo gián điệp có rất nhiều thông tin liên quan tới vận chuyển hàng hóa, vận tải, vận ra, vận chuyển tin tức, cho nên chữ này cũng không có gì cần phải nghi ngờ.”

Anh ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Chúng tôi mất rất nhiều thời gian ở cái chữ Linh này. Trong tình báo gián điệp, tên người là thứ khó dịch nhất vì nó không có tính đặc biệt, nó không phải là cái gì đó để có thể suy đoán hay được mọi người biết đến như vật thể, sự kiện. Do đó, cái chữ Linh này là chữ mà ngay từ đầu chúng tôi cũng không xác định được.”

Tế Tiểu Tô nhìn anh ta đẩy mong chờ.

Mà Thủ trưởng ban chấp hành lại có biểu hiện tương tự như cô.

Tiểu Lý vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Tề Tiểu Tô và Thủ trưởng ban chấp hành, nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt của hai người họ hiện giờ, anh ta bỗng cảm thấy hai người này giống nhau y hệt.

Anh ta hơi sửng sốt.

“Nói tiếp đi!” Tế Tiểu Tô thấy anh ta dừng lại thì vội thúc giục.

“Vâng” Tiểu Lý đã lấy lại tinh thần và chạm vào màn hình, trên màn hình lại xuất hiện mấy dải tin, Anh ta chỉ vào một đoạn rồi nói: “Thật ra chúng tôi nhận được mấy loại tín hiệu, có loại có thể giải mã, có loại thì không, nhưng đại khái là những tín hiệu này đều nói về một nội dung”

“Nói cách khác, có người dùng hết các phương thức để truyền đạt ba câu nói này. Có loại thuần ký hiệu, có loại là thuần hình ảnh, mà trong câu có Tô Vận Linh này, chúng tôi từ một dải tin khác đã giải mã ra được một hình ảnh, là một cái chuông

“Chuông?”

Những người nghe đều sững sờ.

Cái chuông có thể đại biểu cho cái gì?

Tiểu Lý nói: “Do đó chúng tôi giải ra từ Linh (1 - cái chuông), Linh (12 - lanh canh), leng keng (4), trong ba chữ này, cuối cùng chúng tôi lựa chọn là chữ Linh (14)”

Trái tim Tể Tiểu Tô nảy lên một cái.

Tô Vận Linh (12), hoặc Tô Vận Linh (82), thật ra đều không quá khác nhau.

Nhưng cô không thể chấp nhận sai lầm.

Vì thế mà cô lại hỏi: “Vì sao?”

Tại sao là Linh (11), mà không phải là Linh (f)?

Nếu là Linh trong chuồng thì chẳng phải khả năng nó là chữ Linh càng lớn hơn sao?

Tiểu Lý lại xoay người sang chỗ khác rồi chạm vào một điểm, trên màn hình lại hiện ra mấy hình vẽ: “Dĩ nhiên chúng tôi không phải chỉ phân tích một chữ Linh đó, vì đối phương còn phát tới một hình ảnh nữa, trên đó có hình một chữ Linh.”

Ngón tay anh ta chỉ vào hình vẽ trông hơi giống chữ Linh ở phía trên.

Tế Tiểu Tô bịt miệng, nước mắt không kìm nén được nữa mà rơi xuống.

Vệ Thường Khuynh ôm chặt cô, anh hỏi tiếp: “Tiểu Lý, vậy thì chúng ta có thể tra ra những tín hiệu này được phát đi cụ thể vào năm nào không?”

“Bây giờ chúng tôi có thể xác định được phạm vi, là trong vòng mười năm này. Trên màn hình lại hiện ra số năm trong phạm vi.

Đó là trong khoảng năm Tế Tiểu Tô từ 12 tuổi đến 20 tuổi.

Giọng nói của Tể Tiểu Tô hơi kìm nén: “Không thể chính xác hơn một chút sao?” Cô biết, cô biết rằng thời gian để tín hiệu được gửi đến chỗ bọn họ qua thời gian và không gian có thể bị sai lệch!

Nhưng, ở trong mười năm này thì bảo cô phải làm sao bây giờ?

Đôi mắt Thủ trưởng ban chấp hành cũng đỏ lên, ông ấy nói: “Đúng, cần chính xác hơn! Không cần chính xác đến tháng nào, nhưng ít nhất phải xác định là ở năm nào!”

Tiểu Lý nói: “Thưa Thủ trưởng, chúng tôi đang cố gắng”

Hôm nay bọn họ mới giải mã được toàn bộ nội dung của tín hiệu này, nhưng thời gian gửi cụ thể thì còn phải kiểm tra lại đã.

Cho dù là thế thì trong lòng Tề Tiểu Tô và Thủ trưởng ban chấp hành đã không còn có thể bình tĩnh được nữa.

“Cần thời gian bao lâu?”

“Cái này... Vẫn chưa thể xác định được. Nhưng chắc là không cần quá lâu” Tiểu Lý không dám hứa chắc.

“Mau làm đi! Những chuyện khác không cần lo nữa, chuyện tra ra tin tức của Vệ Kiêu cũng tạm bỏ xuống đã, mọi người đặt toàn lực vào việc điều tra rõ thời gian này đi!” Thủ trưởng ban chấp hành kích động hạ mệnh lệnh.

“Rõ!”

Tất cả đều cảm nhận được sự kích động và căng thẳng của bọn họ nên không dám buông lỏng, mà lập tức bận rộn trở lại.

Bich.

Thủ trưởng ban chấp hành ngã ngồi xuống đất.

“Ngài Thủ trưởng, ngài không sao chứ?” Trợ lý Triệu giật nảy mình, vội đưa tay ra đỡ ông ấy. Cùng lúc đó, Vệ Thường Khuynh cũng nhanh chóng đỡ Tế Tiểu Tô cũng suýt ngã ngồi xuống đất.

Nói bọn họ là hai cha con ruột chẳng sai chút nào, ngay cả phản ứng cũng giống nhau.

“Không sao, tôi không sao. Chúng ta tới phòng họp thôi” Thủ trưởng nhìn Tề Tiểu Tố, ông muốn đưa tay ra dìu có, nhưng bàn tay đến trước mặt lại thu về.

Tế Tiểu Tô vẫn chưa tha thứ cho ông ấy, vẫn chưa muốn nhận ông ấy, nên ông ấy không dám tùy tiện.

“Vợ à, muốn anh ôm em không?” Vệ Thường Khuynh nhẹ giọng hỏi ở bên tai Tê Tiểu Tô.

Tế Tiểu Tô lắc đầu, vịn vào anh rồi đi theo Thủ trưởng ban chấp hành cùng trợ lý Triệu vào một gian phòng họp.

Ngồi xuống, Thủ trưởng hít một hơi thật sâu mới coi như bình tĩnh lại được một chút. Ông ấy nhìn Tề Tiểu Tô ngồi ở phía đối diện, bờ môi ông giật giật, cuối cùng vẫn nói: “Vân, Vân Diên, mẹ của con, có khả năng bà ấy vẫn còn...”

Biết ông ấy muốn nói gì, Vệ Thường Khuynh lập tức ngắt lời.

“Chờ bọn Tiểu Lý xác định lại thời gian rồi hãy nói, hiện giờ cái gì cũng có khả năng cả”

Thủ trưởng đơn giản chỉ là muốn an ủi Tề Tiểu Tô thôi, hoặc có lẽ, đây cũng là niềm hy vọng lớn nhất trong lòng ông ấy, có khả năng Tô Vận Linh vẫn còn sống.

Nhưng trước khi xác định rõ ràng, anh không hy vọng để Tế Tiểu Tô nghe thấy những lời như thế.

Bởi vì khả năng này rất thấp.

Nếu lỡ cho Tiểu Tô hy vọng, nhưng kết quả lại là, vào năm đó, trước khi Tô Vân Linh gặp tai nạn đã từng bị bắt làm con tin, đồng thời còn phải chịu đựng bị người ta tra tấn và ngược đãi thì sao?

Vậy thì sẽ chỉ khiến Tiểu Tô bị tổn thương lớn hơn.

Vì thế mà bây giờ vẫn không nên để cổ ôm quá nhiều hy vọng.

Thủ trưởng ban Chấp hành lấy lại tinh thần, ông ấy hiểu ý của anh.

Ông đưa tay đè chặt lên huyệt thái dương, mắt nhắm lại.

“Là tôi đã quá vội vàng rồi”

Đôi môi Tề Tiểu Tô hơi mấp máy, dường như đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cô ngã vào trong ngực Vệ Thường Khuynh.

“Vợ ơi!”

“Vân Diên!”

“Cô chủ!”

Ba người đàn ông đều quá sợ hãi.

Cố vẫn đang còn tốt mà, vì sao đột nhiên lại bị ngất?

Vệ Thường Khuynh ôm cổ, dùng tốc độ như cơn gió chạy thẳng vào văn phòng của Chúc Niệm Tề.

Bệnh viện Hoa Lễ ở rất gần tổ đặc biệt.

Mà Chúc Niệm Tể cũng là bác sĩ mà bọn họ tin tưởng nhất.

“Chúc Niệm Tế! Mẹ nó, anh mau lăn ra đấy!”

Chúc Niệm Tể đang trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng hét to đầy lo lắng của Vệ Thường Khuynh.

Anh ta vội kéo quần lên rồi chạy ngay ra ngoài. “Làm sao thế?”

“Anh xem ngay Tiểu Tô như thế nào rồi!”

Trên đường chạy xe bay đưa cô đến đây, trái tim anh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Một tháng qua sức khỏe của cô vẫn rất tốt, cơ thể cũng không có vấn đề gì cả, vậy tại sao đột nhiên lại bị ngất khiến anh phải lo lắng sợ hãi thế này?

Thấy Tề Tiểu Tô được Vệ Thường Khuynh đặt lên giường, Chúc Niệm Tề cũng sợ hãi kêu lên, anh ta chạy vội tới. “Để tôi xem nào!”

Đây chính là người mà tổ tông nhà anh ta yêu đấy! Cũng là người thân của tổ tông nhà anh ta! Và cũng là tổ tông của chính anh ta luôn đó!