Tề Tiểu Tô rất bất ngờ.
Nhìn những gương mặt nhiệt tình trước mắt, cô mỉm cười híp mắt, quay đầu lại nhìn Vệ Thường Khuynh, bật cười nói: “Làm sao đây, đội trưởng, họ làm vậy có xem là tạo phản không?”
Vệ Thường Khuynh ho một tiếng nói: “Không, vì đội trưởng anh cũng giống họ, sẽ nghe lời em!”
“Ha ha ha!”
“Đội trưởng thuộc phe sợ vợ!”
Tất cả mọi người đều cùng nhau trêu đùa.
Lúc này, Tần Tốc bước lên, giúp Tề Tiểu Tô cầm bó hoa to đùng trên tay nói: “Các người tránh ra, tránh ra, tôi là thuộc hạ chân chính của mợ Vệ!”
Ban đầu ở trường đua ngựa Lạc Phi, cô đã ra giá cao để đưa anh ta đi, lúc đó anh ta cảm thấy việc gia nhập lại vào đội đã không còn hi vọng, nên đồng ý đi theo Tề Tiểu Tô.
Sau đó có thể trở về với chiến đội Diệm Ưng, nói thật lòng, tuy anh ta rất vui, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có vài phần thất vọng, dù sao không thể đi theo Tề Tiểu Tô nữa. Anh ta rất sùng bái cô, hơn nữa cũng rất cảm kích cô.
Anh ta cũng lo bên cạnh cô không có ai giúp đỡ.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô cũng gia nhập chiến đội Diệm Ưng, vẹn cả đôi đường!
Thế nên, anh ta lập tức lấy thân phận trợ thủ của Tề Tiểu Tô tiến lên tách mọi người ra.
Thấy anh ta đắc ý như vậy, sao bọn người Quân Lương có thể bỏ qua? Lập tức cùng bắt tay nhau nhấc bổng anh ta lên, sau đó mọi người cùng ném anh ta vào hồ bơi trong sân tập huấn.
Bọt nước bắn lên tung tóe, những đóa hoa vừa nãy nổi khắp nơi trên mặt nước.
Vào giây phút này Tề Tiểu Tô mới đột nhiên có cảm giác cô là chiến hữu, là đồng đội thật sự của họ.
Vệ Thường Khuynh đưa tay ôm lấy vai cô, nói: “Thế nào, có phải mấy tên nhóc này ồn ào quá không?”
“Không, đây là nhiệt huyết đấy.”
Đây sao có thể gọi là ồn ào chứ?
Như vậy mới có sức sống.
Nói thật, cô thật sự chưa từng có cơ hội thử hòa mình vào một tập thể, cùng cười vui cùng chơi đùa. Thời đại học trước đây của cô trôi qua rất bình lặng, đi về một mình, còn cuộc sống trong trường học đời này, thời gian để cô đến trường vẫn có, nhưng ngay sau khi vừa tan học, vừa rời khỏi trường là cô lại phải nhanh chóng tất bật với sự nghiệp của mình, thật sự không có quá nhiều cuộc sống tập thể.
Như vậy cũng rất tốt.
Vệ Thường Khuynh quay sang nhìn cô một cái, đột nhiên vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Đừng quậy nữa, qua đây, thông báo một chuyện.”
Tất cả đội viên đều nhanh chóng tập hợp lại.
Biểu cảm của đội trưởng rất nghiêm túc, khiến cho trong lòng họ cứ bồn chồn.
Lẽ nào đội trưởng không thích nghi thức chào mừng này của họ sao?
Vệ Thường Khuynh rất nghiêm túc đảo mắt nhìn tất cả bọn họ, hắng giọng, sau đó nói: “Nghe đây, tôi và Giáo quan Tề đã đăng ký kết hôn, chuẩn bị một tuần sau bày hai ba bàn tiệc, ăn một bữa cơm náo nhiệt một chút. Thế nên, các cậu còn thời gian một tuần để chuẩn bị quà cưới. Đã hiểu hết chưa?”
Tề Tiểu Tô: “…”
Vừa rồi ngay cả cô cũng tưởng anh định nói chuyện gì đó rất nghiêm túc?
Kết quả lại là một màn công khai đòi quà cưới!
Một tuần sau mời khách?
Sao cô cũng không biết vậy!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hớn hở sau khi tuyên bố tin hai người đã kết hôn của anh, cộng thêm nhìn thấy tất cả đội viên đều hò hét chúc mừng, Tề Tiểu Tô cũng không nhịn được bật cười.
Như vậy cũng rất tốt.
“Đội trưởng, vậy là tin đồn trước đó Thủ trưởng đích thân đưa hai người đi đăng ký, là thật sao?” Hạ Kế Dao hỏi.
“Nghe ai nói vậy?”
Xa Vũ liền giơ tay: “Đội trưởng, tôi biết, tôi biết, bên chỗ đăng ký hết hôn có một bác gái là fan cứng của Hạ Kế Dao, nhất định là bác gái đó đã nói với anh ta!”
“Ha ha ha! Tinh lực của Hạ Kế Dao thật dồi dào, già trẻ đều ăn hết!”
Mọi người lại cùng nhau bật cười.
Trong tiếng cười nói nháo nhiệt này, chuông điện thoại của Tề Tiểu Tô đột nhiên reo lên.
Cô bước sang một góc, nghe điện thoại.
“Thủ trưởng, có chuyện gì sao?”
Thủ trưởng đang đứng trước cửa sổ lớn trong phòng làm việc, nhìn ra những tòa nhà cao vυ't bên ngoài, nói: “Tôi nghe nói cô đã chính thức gia nhập quân đội, cũng đã gia nhập chiến đội Diệm Ưng.”
“Đúng vậy.” Tề Tiểu Tô vốn không lấy làm lạ khi ông ấy nhận được tin nhanh như vậy, chỉ là không ngờ sau khi nhận được tin ông ấy lại gọi điện thoại cho cô.
Cô còn tưởng rằng, vì chuyện của Phương Viện Viện, tuy ông ấy không đến mức kết thù với cô, nhưng ít nhất cũng không còn là quan hệ thân thiết như trước.
“Đây là do chính cô mong muốn sao? Không phải Vệ Thường Khuynh ép cô chứ?”
Tề Tiểu Tô ngây người một lúc: “Sao ngài lại nghĩ như vậy? Anh ấy chưa từng ép buộc tôi điều gì.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người có một lúc lâu không nói tiếng nào, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Tề Tiểu Tô đang định nói một câu kết thúc cuộc trò chuyện, Thủ trưởng đã lên tiếng: “Cô Tề, không, Giáo quan Tề, khi nào cô tiện, có thể dành chút thời gian gặp mặt không, tôi có vài điều muốn nói với cô.”
“Trong điện thoại không thể nói sao?”
“Trong điện thoại, tôi thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.” Thủ trưởng thở dài, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ một mình cô đến, có được không?”
Đây là có ý không mang theo Vệ Thường Khuynh.
Tề Tiểu Tô có chút do dự, trên thực tế, cô thật sự không biết không dẫn Vệ Thường Khuynh theo có được hay không, bây giờ anh còn hận không thể nhét cô vào túi áo của mình, cảm thấy chỉ cần rời xa cô nửa bước, cô cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tuy cô cũng không biết vì sao đột nhiên anh lại không tin vào năng lực của cô như thế.
Thủ trưởng cảm nhận được sự do dự của cô, lại thở dài. Cũng không biết vì sao, trong lòng Tề Tiểu Tô lại không nỡ, cô buột miệng nói: “Được, vậy tối nay đi, tôi sẽ đến tìm ngài.”
“Được được, tôi sẽ ở lại văn phòng đợi cô.” Thủ trưởng liền trở nên vui vẻ.
Sự biến đổi cảm xúc này rõ ràng như vậy, khiến Tề Tiểu Tô cũng không nhịn được mỉm cười.
“Em hứa với ông ấy rồi à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, làm Tề Tiểu Tô giật bắn người, bước lui về sau một bước, lại vừa khéo lui vào lòng anh, bị anh ôm lấy.
Cô nghĩ thầm có lẽ có tật giật mình chính là để hình dung lúc này.
“Ha ha.” Cô có chút gượng gạo mỉm cười với anh: “Anh nghe hết rồi à?”
“Ừm hừ. Nếu anh không nghe thấy, có phải tự em sẽ lén lút đi gặp Thủ trưởng không?”
“Không có, sao có thể chứ, em nhất định sẽ nói thẳng với anh, sau đó thuyết phục anh đồng ý.”
“Vậy nếu anh không đồng ý thì sao?”
“Em đã hứa với người ta rồi, anh không đồng ý cũng không hay phải không? Vậy chẳng phải khiến em trở thành tiểu nhân không đáng tin sao?” Tề Tiểu Tô mỉm cười nói: “Thế nên anh chỉ có thể đồng ý.”
Vệ Thường Khuynh vừa giận vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay sang véo mũi của cô, nói: “Rõ ràng em biết anh cũng hết cách với em mà.”
Tề Tiểu Tô thè lưỡi tinh nghịch.
Nói đùa là nói đùa, Vệ Thường Khuynh vẫn phải nghiêm túc nói: “Tối nay anh đưa em đến đó, ông ta có chuyện không muốn anh nghe thấy, vậy anh không vào là được, anh ở bên ngoài đợi em.”
Anh thật sự không thể yên tâm, cảm giác nguy hiểm mà căn cứ nghiên cứu y học mang đến cho anh mãnh liệt vậy sao?
Nhưng, thấy anh quan tâm, lo lắng cho mình như vậy, cũng làm cho trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy rất ấm áp. Cô đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của anh.
Sau bữa tối, Vệ Thường Khuynh đích thân đưa Tề Tiểu Tô đến phía trước văn phòng làm việc của Thủ trưởng.
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc mai bên tai cô ra phía sau, nâng gương mặt của cô lên đặt một nụ hôn lên môi cô rồi mới chịu thả người.
“Đi đi, nếu ông ta nói những lời khó nghe, em cứ trực tiếp bỏ đi là được, không cần để ý ông ta, cũng không cần mềm lòng với ông ta.” Anh luôn cảm thấy Tề Tiểu Tô rất mềm lòng với Thủ trưởng.