Liệt Diệm đáp xuống, nó lướt qua đám kiến trúc cao tầng, bay về phía khu rừng rậm rạp.
Khu rừng này được bao quanh bởi những tòa nhà là bãi đỗ xe, các tòa nhà cao khoảng 30 tầng, làm thành một dốc núi liên miên trkập trùng, tất cả tường ngoài đều là thủy tinh, nhìn qua có thể thấy mỗi tầng đều đỗ rất nhiều xe.
“Đây là bãi đỗ dành cho những xe bị phạt, trên cơ bản thì bị bắt xong cũng ít người muốn lấy xe về, nên cách một khoảng thời gian sẽ được thống kê lại và mang ra bán đấu giá, bình thường ở đây có rất ít người lui tới. Ở bên phía rừng cây này có một cái gương góc, cho nên những người lái xe sẽ ít chú ý đến khu rừng này, nơi đây tương đối kín đáo.”
Vệ Thường Khuynh vừa nói, vừa điều khiển phi cơ liệng sang bên, Liệt Diệm như một con chim giang cánh bay vào rừng, khiến những tán cây bên dưới bị lay động mạnh.
Nhưng chỉ như vậy, thậm chí còn không có nhánh cây nào bị bẻ gãy. Điều này chứng tỏ kỹ thuật lái của Vệ Thường Khuynh quá cao siêu và anh cũng rất quen thuộc với khu rừng này.
Liệt Diệm bay thấp tiến vào rừng, sau khi vượt qua đám lá cây rậm rạp, Tề Tiểu Tô đột nhiên thấy trước mắt mình khá quang đãng, nơi đây có một bãi đất trống bị bao quanh bởi cây cối, có một bên sườn núi khá cao, trên sườn núi nở đầy các loại hoa dại nho nhỏ đủ màu sắc, bên cạnh có một khe suối uốn lượn, chảy róc rách.
Trong một khu rừng rậm thật khó có được một chỗ đặc biệt như thế này,
“Theo lý mà nói thì phong cảnh nơi này khá tốt, không phải nó càng hấp dẫn sự chú ý của người khác sao?” Cô không hiểu.
“Ừm, đúng là như vậy, nhưng nơi này lại gần khu vực nhà ở của nhóm quan chức trong quân đội. Ở phía đó.” Vệ Thường Khuynh chỉ về một phương hướng. “Liên minh đã xây dựng một khu nhà của quân đội và chính phủ, chính phủ trợ cấp một phần, quân đội một phần, nên nơi này cũng nhận được sự bảo hộ của quân đội. Vì thế mà mọi người không để ý tới chỗ này mấy, hơn nữa, bình thường cũng có rất ít dân thường dám tới đây.”
Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất bỗng vang lên: “Thiếu soái còn chưa nói hết đấy, là vì những người trẻ tuổi thời nay thích ở trong nhà vào game đánh nhau hơn là ra ngoài hòa nhập với tự nhiên.
Trong suy nghĩ của bọn họ, thì một khu rừng, một mống hoa dại, một dòng suối nước chảy không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng việc vào trò chơi.
Tề Tiểu Tô im lặng.
Phát triển như vậy là tốt hay xấu đây?
Hóa ra người của thời đại này đã không còn thích hòa nhập với thiên nhiên nữa, cũng không biết sẽ tìm được niềm vui thú gì ở trong thiên nhiên rộng lớn này?
Chiếc phi cơ yên lặng không một tiếng động dừng bên đám hoa dại trên sườn núi.
Tề Tiểu Tô bất giác thở nhẹ ra.
Cứ bay mãi trong không trung khiến lòng cô ít nhiều cũng có cảm giác hơi lơ lửng, giờ đã chính thức đáp xuống đất mới thả lỏng người được. Mà khi cô nhìn lướt qua phần thời gian phi hành của Liệt Diệm, thiếu chút nữa cằm đã rớt xuống đất.
“Chúng ta bay được 68 giờ rồi?”
Nói đùa à, sao cô có cảm giác mình còn chưa đi được một ngày thế?
Vả lại, hôm nay quá hồi hộp lo lắng nên cũng không quan tâm đến việc phải ăn gì.
Vậy mà đã qua hai ngày rưỡi, gần ba ngày rồi mà cô vẫn có thể chịu được cảnh không ăn gì là sao?
Vừa nghĩ vậy, bụng cô lập tức vang lên tiếng ục ục.
Vệ Thường Khuynh cười, vuốt tóc cô: “Lúc nhảy vào lỗ sâu, thời gian sẽ bị rối loạn chút ít, nên em không có cảm giác thời gian trôi qua cũng là bình thường.”
Tề Tiểu Tô ngạc nhiên vô cùng.
Nói vậy thì trong khoảng thời gian cô mơ mơ màng màng, bị choáng váng đầu óc kia thì cô đã không còn khái niệm thời gian nữa, cũng có thể lúc đó đã qua một ngày rồi.
Trước kia cô từng nghe nói khi rơi vào dòng sông thời gian mênh mông, sẽ có cảm giác giống như vậy phải không?
Thảo nào mà đám Khương Thất thê thảm như vậy, chức năng của thân thể không tốt thì đúng là không thể làm loại chuyện này được.
Nghĩ tới đây, cô bỗng nhảy dựng lên: “Chúng ta phải nhanh chóng đưa đám người Khương Thất đến bệnh viện chứ.”
Bị choáng hai ngày rồi, đối với thân thể bọn họ cũng bị tổn thương không nhỏ, lại còn bị đói nữa, thế chẳng phải là… gần hấp hối rồi sao?
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Trong mặt nạ phòng hộ của họ có dưỡng khí và dịch dinh dưỡng nên tạm thời không có vấn đề gì đâu.”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn phải nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện.
Bọn họ đi đến khoang thuyền, gỡ mũ phòng hộ xuống giúp đám Khương Thất, Vệ Thường Khuynh dùng một thủ pháp bấm huyệt đạo nào đó khiến những người này nhanh chóng tỉnh lại, nhưng trạng thái của họ không được tốt lắm, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt cùng dìu nhau ra khỏi phi cơ, lảo đảo sang một góc để nôn.
Vốn bụng đang rỗng, nên nôn ra đều là mật xanh mật vàng.
Nghe thấy những tiếng nôn mửa của họ mà Tề Tiểu Tô không khỏi cảm thấy may mắn khi mình đã trải qua ba lần cường hóa kia.
Cô thấy Mạt Ca Lạc đi tới bên dòng suối nhỏ, nhúng hết tay chân vào trong nước, chỉ chốc lát sau, tay chân anh ta từ từ mọc ra những chiếc vảy màu xanh lam, nhưng sắc mặt thì tốt hơn nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Mạt Ca Lạc nhìn lại, nhún vai với cô: “Biết làm sao được, tôi mà không ngâm nước là thân thể không thể chịu nổi.”
Chỉ khi cơ thể bị vảy bao phủ, anh ta mới trở nên mạnh mẽ.
Trừ anh ta giờ đã khá hơn ra thì ngược lại, Cung Phiên Long có tuổi tác lớn nhất, nhưng lão vẫn luôn tập luyện nên ngoại trừ Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô thì lão cũng là người mạnh nhất ở đây, cho nên mặc dù hiện giờ sắc mặt lão không được tốt, khá suy yếu nhưng chí ít vẫn không đến mức nôn mửa liên tục.
Lão tỉnh xong, nhìn thấy Cung Hoa không còn thở ở bên cạnh thì lập tức mở to hai mắt, toàn thân run rẩy, trong cổ họng lão phát ra những âm thanh khàn khàn, nhưng lão chẳng còn sức lực để mà gào thét chửi rủa nữa.
“Em đi nghỉ ngơi một lát đi, chỗ này để anh xử lý.” Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng vỗ lên vai Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô hiểu ngay anh không muốn mình nhìn thấy cảnh tượng này, mà hình như anh cũng có lời gì cần nói với Mạt Ca Lạc nữa.
Cô khẽ gật rồi đi vào trong rừng, tiện tay lấy bánh mỳ và cà phê từ trong không gian ra, cô vừa ăn bánh mì uống cà phê, lại đi lòng vòng một chút để hoạt động thư giãn gân cốt.
“Đằng trước, bên trái khoảng năm mươi mét có người, một nam một nữ trẻ tuổi đang chạy tới nơi này.” Âm thanh của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
Tề Tiểu Tô hơi căng thẳng.
Nếu cô muốn tránh đi thì làm được ngay, nhưng nếu để họ chạy tới đây thì phi cơ sẽ bị bại lộ, nên cô nhất định phải chặn họ lại.
Đúng lúc đó, giọng nói của Vệ Thường Khuynh cũng vang lên.
“Tiểu Tô, kéo dài năm phút.”
“Cứ giao cho em.”
Tuy cô không biết trong năm phút có thể làm gì để ẩn giấu chiếc phi cơ kia, nhưng cô vẫn đồng ý ngay.
Tốc độ của hai người kia khá nhanh, chẳng bao lâu đã chạy tới trong phạm vi tầm mắt của cô.
Đây coi như là những người đầu tiên cô nhìn thấy khi vào đến Liên minh.
Đúng là một nam một nữ trẻ tuổi thật, họ chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, hai người đều mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, người con trai tuấn tú sáng sủa như ánh nắng, còn cô gái tóc ngắn xinh đẹp động lòng người.
Bên hông của bọn họ có một chiếc đai lưng, trên đai lưng cột một chiếc hộp kim loại nhỏ dung tích khoảng năm trăm mi-li-lít, không biết dùng để làm gì.
Hai người phát hiện ra Tề Tiểu Tô thì lập tức dừng lại ngay.