“Ông muốn làm gì?”
“Bố biết nhiều năm nay bố không quan tâm nhiều đến con, con biết đấy, thực ra bố có nỗi khổ của mình, bởi vì hôn nhân với mẹ con là cuộc hôn nhân ép buộc, bố và mẹ con không có tình cảm với nhau, cho nên đứa trẻ mà cô ấy sinh ra, cho dù bố có phải gần gũi, trong lòng cũng thấy khó chịu. Tính cách của bố cũng không phải dạng biết dỗ con trẻ, khiến cho quan hệ bố con chúng ta mới càng ngày càng xa cách. Nhưng chắc con phải biết chứ, con dù thế nào cũng là con của bố, trong cơ thể con chảy dòng máu của bố, làm sao bố có thể không yêu con được?”
Giọng của Bạch Thế Tuấn có vẻ mệt mỏi: “Tập đoàn Thế Giai sau này cũng là của con rồi, bố không muốn khống chế con, muốn để con làm những gì con thích, cho nên cũng không quản con quá chặt, nhưng đến cuối cùng thì tập đoàn Thế Giai vẫn là của con, Bạch gia cũng là của con, con phải tin điều này.”
“Bố cũng già rồi, khi còn trẻ làm sai nhiều chuyện, nhưng là bị đẩy từng bước tới bước đường này, đôi lúc con cũng nên biết một điều, người sống ở đời, thân bất do kỷ. Đợi đến khi muốn thay đổi, muốn sửa sai cũng đã khó lắm rồi.”
“Tiểu Tây, bao năm nay bố đã làm nhiều chuyện khiến con phải đau lòng, bố biết sai rồi, chúng ta có nói thế nào vẫn là bố con máu mủ tình thâm, con có thể tha thứ cho bố không? Cho bố thêm một cơ hội sửa đổi?”
Nếu như không biết rằng ở bên ngoài ông ta còn một đứa con trai nữa, nếu như không biết ông ta đối tốt với đứa con trai ấy như thế nào, nói không chừng Bạch Dư Tây đã tin rồi.
Nhưng, hiện tại anh ta đã không còn hi vọng gì về Bạch Thế Tuấn nữa.
Ông ta tưởng anh ta ngốc lắm sao?
“Ông muốn gì?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Bạch Thế Tuấn lập tức phấn chấn lên: “Bố thực sự không muốn làm gì cả, chỉ là, con biết đấy, tập đoàn Thế Giai của chúng ta đấu với Thịnh Tề nửa năm nay bị tổn hại nặng nề, bố bây giờ cũng hết cách, chỉ muốn gặp mặt Tề Tiểu Tô, ngồi với con bé, bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng với nhau. Dù sao có đấu đá thêm nữa cũng không có lợi gì cho Thịnh Tề, cho nên bố định làm lành với con bé, bàn xem có cách nào để đôi bên cùng được lợi được không thôi.”
“Ông muốn gặp Tề Tiểu Tô?”
“Đúng vậy, chỉ là bố tự tìm tới con bé thì không tiện, sợ nó không đồng ý gặp mặt, bố thấy tình cảm giữa con với con bé không tệ, có thể giúp bố một chút không?”
Ngắt điện thoại, Bạch Dư Tây lập tức gọi điện thoại cho Tề Tiểu Tô.
Mới đầu anh ta cũng không trông chờ gì vào việc có thể gọi được cho cô, bởi vì anh ta tuyệt đối không tin lời của Bạch Thế Tuấn, cái gì mà tự tìm con bé thì không không tiện, nếu ông ta thật sự chỉ có một mục đích là đàm phán hòa bình thì cuộc điện thoại này ông ta có thể tự gọi, trừ khi mục đích của ông ta không phải như vậy, rõ ràng biết rõ Tề Tiểu Tô sẽ không đồng ý gặp ông ta, thậm chí có thể nói rằng, ông ta căn bản không thể gọi được cho Tề Tiểu Tô.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, anh ta thở phào một hơi.
Nếu như thật sự không gọi được cho Tề Tiểu Tô, anh ta sẽ rốt ruột lắm.
Anh ta không biết rằng, trước khi Hệ thống Tiểu Nhất tiến hành nâng cấp, nó đã tiến hành lập trình trên điện thoại của Tề Tiểu Tô, chỉ có những số điện thoại nhất định mới có thể gọi tới điện thoại của cô, trừ những số điện thoại trong danh sách trắng ra, tất cả những số khác gọi vào điện thoại của cô đều trong tình trạng tắt máy.
Bạch Dư Tây cũng nằm trong danh sách trắng của cô.
Nghe câu hỏi của anh ta, Tề Tiểu Tô nghĩ ngay tới việc Bạch Thế Tuấn tìm đến anh ta.
Cô kể lại đại khái những chuyện xảy ra ở thủ đô trong thời gian gần đây cho anh ta nghe, sau đó trầm ngâm một hồi mới nói tiếp: “Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào sau khi đâm Hạ Trân Anh nhà Hạ gia mà vẫn có thể được thả ra dễ dàng như thế, chắc chắn vì trên tay họ vẫn còn thứ gì đó có thể lấy ra để làm giao dịch với Hạ Nông.”
Con người Hạ Nông, tuy ngoài miệng nói rằng thương yêu cháu gái, về bản chất lại rất tuyệt tình, nếu như lợi ích nặng hơn cháu gái, hắn tuyệt đối sẽ chọn lợi ích.
Nhưng cô nghĩ không ra, Bạch Thế Tuấn còn lợi thế gì có thể khiến Hạ Nông thấy rung động.
Đúng là cô đã xem thường Bạch Thế Tuấn rồi.
Có điều, cho dù Hạ Nông đã thả họ ra, bố của Hạ Trân Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tập đoàn Thế Giai bị nuốt là cái chắc rồi.
“Lợi thế? Sao mà không có được!” Bạch Dư Tây vừa nói vừa vội vã xuống xe, bước vào sân bay.
“Em?”
“Ông ta gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ra mặt hẹn em ra ngoài, nói rằng muốn đàm phán với em, liên quan đến chuyện của Thế Giai và Thịnh Tề. Nhưng con người ông ta tuyệt đối không thể nào hiền hòa hiểu chuyện như thế được, ban nãy nghe em kể, vậy thì, mục tiêu của ông ta chính là em!” Bạch Dư Tây vô cùng nóng ruột, anh ta không thể ngờ được rằng Tề Tiểu Tô ở thủ đô, nơi đâu cũng là chỗ hiểm cả!
Anh ta không muốn ở lại thành phố D nữa, anh ta muốn đến thủ đô để giúp cô.
“Ông ta không tìm được em, cho nên mới dùng cách này, hoặc nói cách khác, ông ta muốn mượn tay tôi để ra tay với em, tôi quá hiểu lão già này rồi!”
Bạch Thế Tuấn là một kẻ lòng dạ độc ác, nhưng có rất nhiều chuyện không muốn tự mình ra tay, nếu có thể lợi dụng người khác, lão ta sẽ lợi dụng triệt để.
Chắc chắn lão ta muốn gϊếŧ Tề Tiểu Tô.
Hơn nữa, còn muốn mượn tay anh ta để xuống tay với cô.
Sau khi nghĩ đến điều này, chút tình cảm cuối cùng của anh ta với Bạch Thế Tuấn tan vỡ như bọt biển.
“Bây giờ em không sao đâu, thầy nói về thầy đi, thầy không ở bệnh viện, chạy ra ngoài làm gì?” Khi hỏi câu này, Tề Tiểu Tô nghe thấy thông báo lên máy bay ở sân bay. “Thầy đã đến sân bay rồi à?”
“Bây giờ tôi tới thủ đô ngay đây, cứ ở đây mãi tôi không yên tâm. Nghe này, em nhớ để ý Bạch Thế Tuấn một chút.”
Anh ta cũng không cho Tề Tiểu Tô cơ hội phản đối mà tắt máy luôn.
Ở bên này, Tề Tiểu Tô đang trợn mắt há miệng. Bạch Dư Tây vẫn còn bị thương mà, chạy tới thủ đô làm gì?
Có điều, cô đã không muốn để tâm đến Bạch Thế Tuấn, nhưng lão ta thì hay rồi, còn chủ động chạy tới khiêu chiến với cô cơ đấy?
Cô đang động não nghĩ xem nên nhanh chóng nuốt gọn tập đoàn Thế Giai như thế nào, trong đầu bỗng vang lên một tiếng “tinh”.
“Nâng cấp không gian đã hoàn tất, đang nạp dữ liệu.”
Đã rất nhiều ngày không nghe được tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất, bỗng dưng lại nghe thấy, Tề Tiểu Tô ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.
Lúc này, giọng của Vệ Thường Khuynh cũng vang lên: “Nâng cấp xong rồi?”
“Đúng vậy! Anh cũng nghe thấy rồi hả!”
“Ừ, em đang làm gì vậy?” Giọng của Vệ Thường Khuynh chậm lại.
Tề Tiểu Tô buột miệng: “Ngâm bồn tắm nè.”
Tuy rằng cô thấy không đúng lắm, nói với anh cô đang ngâm mình có vẻ không tốt lắm. Quả nhiên, nghe thấy lời cô nói, hơi thở của bên kia bỗng hỗn loạn, giọng của anh rõ ràng trầm hơn: “Ngâm bồn tắm? Sao anh lại nghe ra một lời mời gọi nhỉ?”
Tề Tiểu Tô trợn mắt khinh thường: “Em đâu có?”
Giọng của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên: “Nạp dữ liệu hoàn tất. Xin hỏi có khởi động chức năng lập trình quản lý tự động không?”
Chức năng lập trình quản lý tự động? Là cái gì thế?
“Chức năng lập trình quản lý tự động là gì thế?”
“Trong không gian có nhiều đồ vật lẫn lộn, chức năng lập trình quản lý tự động sẽ tự động phân loại, thu dọn, bố trí đồ vật trong không gian.”
Tề Tiểu Tô nghe xong bỗng giật mình mừng rỡ, nâng cấp không gian xong còn có cả chức năng này nữa à? Trước đây làm gì có! Trước kia cô đều phải tự chuyển đồ bằng tay đấy!
Hơn nữa không gian vốn không lớn lắm, đồ đạc mà cô chất vào đúng là có hơi lộn xộn thật.