Cô bé lại nắm đúng vào cái tay bị thương của Tề Tiểu Tô khiến Tề Tiểu Tô nhất thời không nhịn được, hít một hơi lạnh.
“Sao thế?” Nữ sinh kia phát hiện không đúng, hơi ngẩn ra, nhìn cánh tay cô. Vì cánh tay Tề Tiểu Tô quấn băng gạc, hôm nay mặc áo len tay rộng, bên ngoài mặc một cái áo gile mỏng, nên nhất thời không nhìn ra có gì không ổn cả.
Mà lúc này Tề Tiểu Tô cũng vừa hay nghĩ ra, hôm nay phải thi, lần thi này đối với mỗi học sinh lớp 12/3 mà nói đều rất quan trọng.
Cả lớp đều khiêu chiến với cô.
Cô bỗng quên béng mất chuyện này.
Mà cánh tay bị thương của cô lại là tay phải, tay cầm bút. Cô không nhịn được muốn day trán.
Bởi vì cô không trả lời ngay, nữ sinh kia lại đã kéo ống tay áo của cô lên, sau đó nhìn thấy cánh tay băng bó lập tức kêu lên.
“Này, bạn học dự thính, cậu làm sao thế?”
Cũng không biết bọn họ làm sao cứ gọi cô là bạn học dự thính như vậy, còn nói riêng với nhau, chỉ cần thành tích lần này của cô có thể khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục thì mới chân chính gọi tên cô.
Nếu không, cô sẽ chỉ là một học sinh dự thính trong lớp thôi, ai biết cô có thể ở đây đến khi nào chứ?
“Bị thương à?” Những bạn học khác cũng vây đến.
“Băng bó như vậy, vết thương này không nhẹ hả?”
“Nhìn đã thấy đau rồi.”
Nghe bọn họ thi nhau nói, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì cô nhìn ra được bọn họ là thật sự quan tâm mình.
Đây là những học sinh vẫn hết sức chân thành, là một đám thiếu nam thiếu nữ nhiệt tình.
Hoàn toàn khác với đám học sinh Hoàng Vũ Chân trường Nhất Trung ở thành phố D, nơi này thật sự khiến cho cô cảm nhận được sự ấm áp của tập thể. Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy vết thương không quá đau nữa.
“Xin lỗi nhé bạn học dự thính, tớ không biết cậu bị thương, vừa rồi túm lấy tay cậu như vậy có phải là đau lắm không?” Nữ sinh không cẩn thận kia cúi đầu.
Ban đầu, Tề Tiểu Tô thật sự hơi tức giận, bởi vì nữ sinh kia làm như quen biết lắm ấy, vừa mới quen nhau, thậm chí còn không biết tên cô, nói chuyện thì cứ nói, sao phải giơ tay ôm cô như vậy?
Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng ân hận của cô ấy, Tề Tiểu Tô lại cười: “Không sao, khả năng kháng đau của tớ vẫn tốt lắm.”
Những bạn học khác bật cười.
Lúc này, Doãn Hỉ Chính xuất hiện ở cửa lớp, nhìn thấy bọn họ đều túm tụm lại một chỗ, lập tức quát lên: “Làm gì thế? Sắp khởi nghĩa à? Không nghe thấy chuông vào lớp rồi hay sao?”
Mọi người giống như chim tản ra, rối rít nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Doãn Hỉ Chính nhìn Tề Tiểu Tô, đúng lúc nhìn thấy cánh tay cô trước khi cô kéo tay áo xuống.
“Nói đi, vết thương này là thật hay giả?”
Cái gì mà thật hay giả? Vết thương còn có giả nữa à?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra.
“Hỏi em đấy, không nghe thấy à?” Doãn Hỉ Chính trừng mắt.
Tề Tiểu Tô không biết làm sao, nói: “Dạ có, báo cáo thầy, vết thương là thật ạ.”
“Vết thương gì?”
Vết thương gì? Còn phải hỏi đến rõ ràng như vậy à? Vết thương bị súng bắn, cô có thể nói được không?
Thấy Tề Tiểu Tô ngập ngừng như vậy, Doãn Hỉ Chính cau mày lại: “Bất kể em bị thương gì, hôm nay cũng phải thi. Nếu như vì bị thương mà ảnh hưởng đến thành tích thì đó là chuyện của em, đến lúc đó đừng có lấy chuyện này làm cớ.”
“Vâng thưa thầy.”
Tề Tiểu Tô muốn lè lưỡi, Doãn Ma Vương này nói chuyện thật sự không ấm áp chút nào cả, cho dù là đang nói chuyện với nữ sinh mà giọng lúc nào cũng giống như có thể dạy bảo cho người ta phát khóc luôn được ấy.
Có điều cô nhìn thấy vành mắt đen sì của Doãn Hỉ Chính liền thầm thở dài, nghĩ đến những lời hôm qua Doãn Học Hải nói với mẹ cậu ta, lại không nhịn được nhìn Doãn Học Hải.
Cậu ta ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, xoay xoay cái bút trong tay, nhìn sách ngữ văn, có vẻ như đang học thuộc lòng. Cứ như thể chuyện hôm qua không có ảnh hưởng gì đến cậu ta cả vậy.
Nhưng làm sao có thể không bị ảnh hưởng gì được?
Bị mẹ ruột hung hăng tát một cái như vậy cơ mà.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Tề Tiểu Tô trở lại chỗ ngồi, lấy bút ra. Nữ sinh kia vừa hay lại ngồi ở bên tay phải cô, chỉ cách một lối đi. Cô ấy áy náy nhìn qua đây, nói với Tề Tiểu Tô: “Thật sự xin lỗi cậu.”
“Không sao, không cần để bụng đâu.”
“Tớ tên Trương Tiểu Đạt, nếu như cậu cần rót nước gì đó thì gọi tớ nhé, tớ giúp cậu.”
“Cảm ơn cậu.” Tề Tiểu Tô nhận ý tốt của Trương Tiểu Đạt. Ở trường học cô cũng cần bạn bè, bây giờ cô cảm thấy cuộc sống một mình cô độc trầm lặng không dung nhập vào tập thể là không đúng. Nhiều năm sau nhớ lại, thời học sinh gần như chẳng có gì, đây tuyệt đối là một loại tiếc nuối. Kiếp trước cô rất tiếc nuối, nếu kiếp này đã có thể làm lại, vậy nhất định phải thay đổi.
Lớp học nhanh chóng làm bài kiểm tra.
Cả lớp yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật giở bài thi, tiếng đặt bút hơi mạnh.
Vết thương của Tề Tiểu Tô đang đau, sáng hôm qua thay thuốc, thật ra sáng nay nên đến bệnh viện thay tiếp rồi, nhưng trước đó cô nghĩ có thể để sau buổi trưa tan học rồi đi, cho nên đã đến trường trước. Không ngờ bị Trương Tiểu Đạt dùng sức cầm lấy như vậy, vết thương lại bắt đầu âm ỉ đau rồi.
Nhưng bài thi của trường trung học phụ thuộc này thật sự rất biếи ŧɦái, tám trang chằng chịt, phải không ngừng múa bút cấp tốc trả lời mới có thể làm xong.
Cô mới vừa chau mày, Hệ thống Tiểu Nhất đã nói: “Loại bài thi này Thiếu soái có thể làm xong mà vẫn còn thừa hai mươi phút.”
Cái gì?!
Tề Tiểu Tô nghe xong không chịu thua, Thiếu soái làm xong bài thi còn có thể thừa hai mươi phút ấy hả? Vậy thế nào cô cũng phải theo gương anh mới được! Tề Tiểu Tô cũng không quan tâm gì nữa, lập tức cầm bút lên vùi đầu làm bài.
Sự thật chứng minh, tập trung tinh thần cao độ thật sự có thể khiến người ta tạm thời quên đi đau đớn. Đợi cô làm xong bài, kiểm tra một lần nữa rồi để bút xuống, mới phát hiện vết thương của mình vô cùng đau đớn, nhưng lúc làm bài lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
“Hết giờ chưa?” Cô vội vàng hỏi hệ thống Tiểu Nhất, hỏi xong mới phát hiện mình có thể tự xem đồng hồ đeo tay.
“Còn tám phút nữa là thu bài.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô xoa trán, vẫn có khoảng cách với Vệ Thiếu soái.
Nhưng cô đưa mắt nhìn bốn phía, lại thấy tất cả các bạn học vẫn đang căng thẳng vùi đầu làm bài, trừ cô ra chưa có ai làm xong cả.
Giám thị Doãn Hỉ Chính nhìn thấy cô, nhíu mày lại đi đến phía cô.
Nhanh như vậy đã đặt bút rồi à? Chẳng lẽ là mấy câu phía sau quá khó cho nên cô quyết định bỏ luôn? Nếu từ bỏ như vậy thì cho dù điểm số của cô đạt tiêu chuẩn, ông ta cũng trừ điểm ấn tượng với cô!
Doãn Hỉ Chính cầm bài thi của cô lên, vừa nhìn một cái đã trợn trừng mắt.
Làm... xong hết rồi à?
Không thể nào, bài thi lần này ông ta đã cố ý tăng thêm số câu hỏi, lại chọn loại có độ khó cao hơn, hai câu phía sau thậm chí còn liên quan đến ít kiến thức cuối học kỳ lớp mười hai mới có, bọn họ mới từ lớp mười một lên hẳn vẫn chưa thể nắm vững. Ông ta vốn cho rằng hai câu này cả lớp đều không làm được.
Cho nên muốn thi được điểm cao à? Căn bản là không thể.
Muốn làm xong hết nộp bài trong thời gian quy định à? Căn bản là không thể.
Nhưng bây giờ ông ta lại thấy Tề Tiểu Tô làm xong trước thời hạn, còn làm xong cả hai câu kia luôn là sao?