Nhưng bây giờ thấy chiếc bàn này của cô có đông người như vậy, hơn nữa khí thế người đàn ông bên cạnh cô khiến người khác cảm thấy có chút khϊếp sợ, đứng chung với cô thật sự rất xứng đôi.
Hạ Dư Honh đột nhiên cảm thấy, có phải bản thân có chút mạo muội rồi không?
Nhưng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, sao anh ta có thể không chào hỏi được chứ?
“Vừa mới tới hai ngày. Anh cùng bạn học ra ngoài ăn cơm à? An Tử Khê không đi cùng sao?” Nhờ anh ta và An Tử Khê, Tề Tiểu Tô mới có thể thuận lợi vào hộp đêm Dạ Khổng Tước lấy được một mảnh vỡ kia. Hơn nữa cũng vì hai người họ cô mới quen biết được với Lợi thiếu, cộng thêm con người Hạ Dư Hoành cũng không tệ, thế nên thái độ của Tề Tiểu Tô đối với anh ta cũng không tệ, đồng thời cô cũng gật đầu xem như chào hỏi mấy người đi cùng anh ta.
Mấy người đó cũng có chút hiếu kỳ nhìn cô, mỉm cười với cô.
Không thể không nói, Tề Tiểu Tô thở phào một hơi, cô cảm thấy bản thân là một người chuyên gây phiền toái, thật lo lắng nếu gặp phải Hạ Dư Hành và nhiều bạn học như vậy sẽ xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa, bây giờ cô đang đói đến mức có thể ăn cả một con bò, chẳng có sức lực để lãng phí thời gian với mấy chuyện quỷ quái đó đâu.
“Tử Khê có bài tập vẫn chưa làm xong, ăn tạm trong căn tin trường cũng được, thế nên không ra ngoài.”
“Em quen ở trung học Khánh Thực à?” Một tay Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng vòng ra ôm lấy eo Tề Tiểu Tô, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Hạ Dư Hoành. Không biết vì sao, tim Hạ Dư Hoành lại đập nhanh hơn một nhịp, có một cảm giác không biết sao lại cảm thấy anh có chút quen thuộc? Nhưng nhìn thế nào đi nữa, người thanh niên này anh ta cũng chưa từng quen biết.
“Phải, để em giới thiệu một chút, Hạ...” Tề Tiểu Tô nhấn mạnh cái họ này: “Hạ Dư Hoành, đàn anh đang theo học tại đại học Bắc Kinh.”
“Hạ?” Vệ Thường Khuynh thấp giọng lặp lại chữ này, khóe môi có một ý cười không rõ ràng, anh giơ tay về phía Hạ Dư Hoành: “Vệ Thường Khuynh.”
“Chào anh.”
Lúc bắt tay với Vệ Thường Khuynh, sức mạnh của cánh tay đó khiến tim Hạ Dư Hoành lại đập nhanh một lần nữa. Anh ta dám đảm bảo, anh chàng này nhất định từng luyện võ, hơn nữa còn là quân nhân!
Vì nguyên nhân gia đình, Hạ Dư Hoành rất quen thuộc với các quân nhân, nhưng anh chàng trước mặt này càng có khí thế quân nhân hơn hẳn.
“Có muốn ngồi cùng không?” Vệ Thường Khuynh chủ động mời, khiến Tề Tiểu Tô không kìm được nhíu mày, Vệ Thiếu soái nhiệt tình như thế từ khi nào vậy? Còn chủ động mời một bàn toàn những người không quen biết ăn cơm.
Nhưng Vệ Thiếu soái dám mời, Hạ Dư Hoành lại không dám đồng ý, hơn nữa anh ta vẫn luôn có cảm giác nếu như anh ta đồng ý, Vệ thiếu này sẽ không có biểu cảm ôn hòa như bây giờ nữa, anh ta cảm thấy bản thân tốt nhất nên tránh xa anh ấy một chút sẽ tốt hơn.
“Không, không cần đâu, chúng tôi đã đặt chỗ rồi! Tề Tiểu Tô, hôm khác liên lạc nhé!” Hạ Dư Hoành vứt lại một câu, rồi vội vã cùng bạn học rời đi.
Tề Tiểu Tô bật cười: “Sao em cứ cảm giác anh ta có chút sợ anh vậy nhỉ?” Kỳ lạ thật, trước đây cảm giác Hạ Dư Hoành mang đến cho cô có chút phản nghịch, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn đặc biệt thích góp vui, bây giờ lại giống như hốt hoảng bỏ chạy vậy.
Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt nói: “Trước đây ở Liên minh các hành tinh, rất nhiều tân binh mới nhập ngũ đều có chút sợ anh.”
Vừa rồi anh vốn cố ý tăng cường khí thế.
“Anh cố ý phải không?” Một đằng mời người ta cùng ăn chung, một đằng lại dọa con người ta chạy mất, chiêu này cũng quá xấu xa rồi.
Hai người ngồi xuống dùng bữa, chẳng bao lâu sau đã có một đĩa sườn dê to dùng được bê ra, mỗi một cọng sườn đều có kích thước ngang nhau, bên trên còn rắc thêm vừng và bột thì thà, hương thơm của thịt xộc lên mũi, sắc và vị, lập tức thu hút con sâu thèm ăn trong bụng tất cả mọi người.
“Thơm quá.”
“Món sườn dê nướng của nhà hàng này rất nổi tiếng.” Anh mang găng tay dùng một lần vào, lấy một miếng cho cô trước, sau đó nói với những người khác: “Ăn đi.”
Lúc này bọn người Hàn Dư mới động đũa.
Tề Tiểu Tô cắn một miếng, hương vị thịt thơm mềm, còn kèm thêm vị cay nhè nhẹ, hương liệu kết hợp hoàn mỹ với vị thịt, quả thực khiến người ta muốn nuốt luôn cả xương!
“Ngon quá đi!”
Một đĩa sườn dê căn bản không đủ xỉa răng, phải kêu thêm một đĩa to nữa, mấy người đều ăn đến miệng bóng nhẫy. Sau đó bọn Hàn Dư còn uống thêm một chút rượu.
Mấy người đàn ông ăn đến suýt chút nữa phải dỡ cả tường mới ra được.
Tề Tiểu Tô ăn no tới tám phần đã bị Hệ thống Tiểu Nhất hô dừng lại.
Còn bọn Hạ Dư Hành cũng đã rời đi trước.
Bài học của ba ngày liên tiếp sau đó, lớp ba vẫn duy trì trạng thái nghiêm túc cao độ. Tề Tiểu Tô đương nhiên cũng không thể tụt lại phía sau, toàn bộ quá trình đều tập trung tinh thần, giữa các tiết học còn nhân tiện làm bài tập, hơn nữa cô cũng gan dạ hơn hẳn các bạn học khác, trên lớp cũng rất tích cực phát biểu, thậm chí còn dám tranh luận. Thế nên đến thứ sáu, Tề Tiểu Tô vừa chủ động giơ tay, các giáo viên bộ môn cũng đều hưng phấn hẳn lên, mong chờ phát biểu và những câu hỏi của cô.
Lúc Tề Tiểu Tô đặt câu hỏi cũng như trả lời câu hỏi, là lúc cô xinh đẹp nhất, sinh động nhất trong mắt các học sinh khác! Mỗi lần cô phát biểu, bạn học cả lớp đều phát hiện ánh mắt của mình không thể tự chủ bị cô thu hút.
Dưới sự lôi kéo của cô, bầu không khí học tập của lớp ba cũng trở nên sôi nổi chưa từng có, có lúc cả lớp tranh luận, còn thu hút giáo viên ở các lớp khác đến bên ngoài cửa sổ xem, có khi có một hai giáo viên không nhịn nổi cũng nói xen vào vài câu.
Cũng vì thế, mới đến ba bốn ngày, danh tiếng của Tề Tiểu Tô đã vượt khỏi vườn trường của trường trung học phụ thuộc đại học Bắc Kinh, cho dù có người không nhớ được tên cô, cũng sẽ trực tiếp gọi “học sinh dự thính đó”!
Học sinh dự thính đó trở thành tấm gương học tập! Kỳ thật Tề Tiểu Tô cũng không ngờ rằng, lúc mới bắt đầu cô chỉ nghĩ thứ hai tuần sau là phải thi rồi, nếu cô đã tiếp nhận khiêu chiến, vậy kỳ thi này phải đạt thành tích tốt nhất! Tóm lại, hạng nhất của lớp ba cô nhất định phải giành được!
Thế nên cô cũng liều mạng dốc hết sức lực.
Cô cũng muốn chứng minh bản thân, nếu không có Hệ thống, không có Thịnh Tề, không có cược đá, trở về trách nhiệm của một học sinh, cô cũng có thể trở thành người xuất sắc!! Chỉ cần cô phấn đấu, tuyệt đối sẽ không như trước đây cứ vô tri vô giác mà sống như thế! Học tập là hứng thú trước đây của cô, trước năm mười ba tuổi, cô cũng từng là học sinh xuất sắc trong trường như thế!
Thế nên, luồng khí chiến đấu này cũng khiến cô giống như một miếng bọt biển khô vậy, điên cuồng thu hút tri thức của các giáo viên giảng dạy. Trong học tập, một lần nữa cô tìm thấy nhiệt huyết và tích cực của mình năm xưa, bản thân cũng bắt đầu yêu thích tiết tấu này.
Trong đó cũng có công lao của Hệ thống và Thiếu soái.
Mỗi ngày năm giờ rưỡi sáng, cô bị đánh thức, sau đó theo Thiếu soái cùng ra ngoài chạy bộ, trong quá trình chạy bộ, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ phát bài tiếng Anh cho cô nghe, cô sẽ đọc theo, ngâm nga từ đơn, nếu phát âm không đạt chuẩn, sẽ bị Vệ Thiếu soái trực tiếp chỉ ra sai sót.
Lúc mới bắt đầu cô có chút không phục, sau khi chạy xong trở về khách sạn, Vệ Thiếu soái lấy luôn một tờ báo buổi sáng bằng tiếng Anh ra, phân biệt dùng bốn loại ngôn ngữ khác nhau lưu loát đọc cho cô nghe một lượt, phát âm tiêu chuẩn, nhấn nhá rõ ràng, cộng thêm giọng nói trầm ấm từ tính của anh, quả thực có thể khiến cô nghe đến mê mẩn.
Hệ thống Tiểu Nhất nói bây giờ Thiếu soái mà thi thành tích có thể hạ đo ván cô, đây không phải lừa cô.
Lòng hiếu thắng của Tề Tiểu Tô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng muốn một lần thi được hạng nhất cho anh xem.
Học sinh giỏi ở các lớp cũng bắt đầu tích cực và chủ động đặt câu hỏi trên lớp, trong tiết học còn có mười phút thi đấu xem ai có thể đáp đúng nhiều câu hơn.
Một phong trào học tập với tốc độ kinh người thổi qua trường trung học trực thuộc đại học Bắc Kinh, điều này khiến hiệu trưởng và tất cả giáo viên bộ môn đều không ngờ đến.
Vì thế, bà Lợi thân là người đề cử, cũng nhận được điện thoại của hiệu trưởng.