Sủng Thê Vô Độ

Chương 9

Mộ Dung Hằng đôi mắt phát quang, dường như phóng điện tới.

Khương Linh Lung đối với tầm mắt của hắn, trái tim liền không chịu khống chế mà thình thịch kinh hoàng.

Nàng gắt gao mà nhấp môi, không có hé răng.

Mộ Dung Hằng thấy nàng không đáp, hơi hơi cúi đầu. Hắn cúi đầu, môi cơ hồ sắp dán tới môi Khương Linh Lung, thanh âm cất lên, lại lần nữa hỏi: “Hử? Còn giận sao?”

Giọng hắn trầm thấp, có chút ách, hô hấp phả ra nhiệt trên má Khương Linh Lung, nhàn nhạt mùi vị bạc hà, rất dễ nghe.

Khương Linh Lung mặt nóng đến không chịu được, tay nhỏ đẩy hắn ngực, mở miệng, thanh âm mềm đến lợi hại, “Ngươi…… Ngươi đừng dựa vào ta gần như vậy, ta không thể thở được.”

Nàng thật cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.

Mộ Dung Hằng hơi ngẩn ra, ngay sau đó, cười nhạo một tiếng, “Như này liền không thể thở được ư? Muốn biết cảm giác hít thở không thông thật sự là như thế nào không?”

Hắn không chỉ không buông Khương Linh Lung ra, ngược lại đem nàng ôm càng chặt.

Bộ ngực mềm mại dán ở trên vòm ngực rắn chắc của hắn, Mộ Dung Hằng yết hầu căng thẳng, ánh mắt hơi xao động.

Giây tiếp theo, liền đột nhiên nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn kia.

Hai đôi môi dán vào nhau, Khương Linh Lung sợ tới mức ngực run lên, bỗng nhiên mở to hai mắt. Phảng phất một đóa pháo hoa ở trong đầu chợt nổ tung.

Nàng cả người cứng đờ không nhúc nhích, hàm răng theo bản năng mà cắn chặt.

Mộ Dung Hằng ý đồ muốn thâm nhập vào chút, lại phát hiện nha đầu này cắn răng, cả người căng thẳng, biểu tình khẩn trương đến độ như vậy.

Hắn nâng lên tay, vỗ nhẹ nhẹ mông nàng, nói giọng khàn khàn: “Thả lỏng chút.”

Khương Linh Lung bị đánh mông, sợ tới mức “A” mà hô nhỏ một tiếng, miệng hơi hơi mở ra.

Mộ Dung Hằng thừa cơ hôn lấy, hướng càng sâu tìm kiếm.

“Ngô ——” Khương Linh Lung bị dọa sợ, theo bản năng mà né tránh, nhưng Mộ Dung Hằng lại đem nàng gắt gao ôm chặt.

Thân thể của nàng, môi nàng, hô hấp của nàng, đều bị hắn nuốt trọn.

Khương Linh Lung bị hôn đến thở không nổi, chưa có ai dạy nàng thời điểm này nên hô hấp như thế nào mới đúng.

Một hơi hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trướng đến đỏ bừng.

Cái cảm giác không hô hấp được này, giống như là sắp chết đến nơi vậy.

Mộ Dung Hằng nhắm mắt lại, hôn đến nghiện, tham lam liếʍ mυ'ŧ, luyến tiếc không muốn buông ra. Môi của tiểu nha đầu này sao lại mềm, ngọt như vậy, là ăn mật đường sao?

Mộ Dung Hằng chưa bao giờ hưởng qua như tư vị tốt đẹp như vậy, tham lam mà trầm mê ở trong đó.

Hắn tựa hồ rốt cuộc một lần nữa tìm lại được lạc thú.

Thẳng đến khi Khương Linh Lung bị hôn đến thiếu chút nữa hết dưỡng khí, dùng sức đẩy hắn ra, Mộ Dung Hằng mới rốt cuộc buông nàng ra.

Vừa được tự do, Khương Linh Lung lập tức che ngực, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Mộ Dung Hằng nhìn mặt nàng đỏ bừng không ngừng thở dốc, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu nàng, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch, cười nói: “Nha đầu này như thế nào lại không biết hô hấp vậy?”

Khương Linh Lung nhấp miệng, không cao hứng mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Ngươi cho rằng ai đều giống ngươi kinh nghiệm phong phú sao?”

Miệng đều bị ngăn chặn, nàng hô hấp kiểu gì được?

Mộ Dung Hằng nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhướn lên, ngay sau đó, ánh mắt ái muội mà nhìn nàng, cười nói: “Không sao, về sau, vi phu có thể từ từ dạy ngươi.”

“……” Khương Linh Lung bỗng nhiên lại nghĩ tới vừa mới cảm giác bị Mộ Dung Hằng hôn, hắn dây dưa với nàng, đấu đá lung tung, nàng bị hôn đến cả người nhũn ra.

Nghĩ, mặt tức khắc lại nóng lên.

Nàng đột nhiên phát hiện, tướng công này có điểm hư.

Một phen làm ầm ĩ, Khương Linh Lung rốt cuộc từ trên giường trèo xuống dưới, cuối cùng cũng tự do.

Mộ Dung Hằng bởi vì chân không tiện, chỉ có thể ngồi ở trên giường.

Hắn vừa rồi chơi xấu, Khương Linh Lung vốn dĩ không nghĩ đến phản ứng hắn, nghĩ đến chân hắn, trong lòng lại có chút khó chịu.

Dù sao thì cũng là trượng phu của nàng.

Nàng nhìn hắn, hỏi: “Tướng công, ngươi có muốn đọc sách không?”

“Đọc sách?” Mộ Dung Hằng hơi nheo mắt, nghi hoặc mà nhìn về phía nàng.

Khương Linh Lung nói: “Bằng không cũng không biết làm cái gì. Nếu không, ta cho ngươi đọc chuyện xưa đi.”

Khương Linh Lung nói, chạy đến trước tủ quần áo của mình, tìm kiếm nửa ngày, đem thoại bản tử trước kia chính bản thân viết lấy ra, lại chạy ra trước mặt Mộ Dung Hằng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, “Ta đọc cho ngươi chuyện xưa, được không?”

Bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi, ở trong căn phòng ấm áp, nghe một chút chuyện xưa, cũng không tồi.

Mộ Dung Hằng gật đầu, “Ta nghe.”

Từ khi bị thương, Mộ Dung Hằng cơ hồ luôn trong trạng thái nóng nảy, đã lâu không có giống như bây giờ bình tĩnh thả lỏng.

Hắn nhìn Khương Linh Lung, thân thể xích lại gần tường, vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi đây đi.”

Khương Linh Lung sửng sốt, ngay sau đó nghe lời mà ngồi vào trên giường.

“Ngồi lại đây.”

“……”

Khương Linh Lung nghe thấy, cảnh giác mà liếc Mộ Dung Hằng một cái.

Người này, liệu có phải lại muốn làm chuyện xấu không?

“Yên tâm đi, lần này không chạm vào ngươi.” Trông thấy ánh mắt của Khương Linh Lung, Mộ Dung Hằng liền biết nàng suy nghĩ cái gì.

Nâng tay lên, ngón trỏ thon dài rõ khớp, hướng tới Khương Linh Lung ngoéo một cái, “Ngoan, lại đây.”

Thanh âm trầm thấp, cả người phát ra khí tràng lệnh không cho kháng cự.

Khương Linh Lung do dự hai giây, rốt cuộc vẫn là đi đến bên cạnh hắn.

Mới vừa dịch qua, mông còn chưa đặt xuống, Mộ Dung Hằng đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một tay đem nàng ôm vàotrong l*иg ngực.

“A!” Khương Linh Lung sợ tới mức kêu một tiếng, lập tức liền giãy giụa suy nghĩ định bò dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Mộ Dung Hằng chế trụ thân thể nàng, không cho nàng nhúc nhích.

Khương Linh Lung lại càng thẹn, “Ngươi…… Ngươi nói không chạm vào ta cơ mà!”

Mộ Dung Hằng cười nhạo một tiếng, nói: “Không chạm vào ngươi mà, ta có chạm vào ngươi sao?”

Hắn nói, đỡ thân Khương Linh Lung, đem nàng ngồi lên đùi hắn, hắn rũ mắt là có thể thấy khuôn mặt nàng, thật là vừa lòng, “Cứ như vậy đọc đi, ta nghe.”

Khương Linh Lung đột nhiên bị ôm vào trong l*иg ngực, lúc này lại bị bắt ép ngồi trên đùi Mộ Dung Hằng, tức giận khó chịu, ngẩng đầu trừng hắn.

Mộ Dung Hằng nhìn Khương Linh Lung cắn môi thở phì phì trừng mắt với mình, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo má nàng, cong môi cười, “Khương Linh Lung, ngươi như thế nào như vậy đáng yêu.”

Cười rộ lên thật đáng yêu, đến bộ dáng tức giận cũng đáng yêu như vậy.

Khương Linh Lung kéo tay hắn ra, lẩm bẩm nói: “Đừng nhéo má ta, nhéo nhiều sẽ thành bánh bao.”

Mộ Dung Hằng lần đầu tiên gặp người hình dung chính mình như vậy, phụt cười lên tiếng, nói: “Nếu biến thành bánh bao, cũng là bánh bao đẹp nhất.”

Khương Linh Lung nghe được ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn, “Thật sao?”

Nàng nhìn Mộ Dung Hằng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Ta thật rất đẹp mắt sao?”

Mộ Dung Hằng cong môi cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Khương Linh Lung, thấp giọng nói: “Là ta thấy đẹp nhất.”

Khương Linh Lung nghe vậy, tức khắc liền cười cong đôi mắt.

Không có nữ nhân nào không thích người khác khen mình xinh đẹp cả.

Được khích lệ, buổi tối Khương Linh Lung lại tự mình xuống bếp làm bữa tối cho Mộ Dung Hằng.

Thời điểm đồ ăn được bưng lên, Mộ Dung Hằng nghĩ đến ban ngày ăn bánh bao chiên, da đầu tức khắc tê dại.

Không thể không thừa nhận, Khương Linh Lung làm thái sắc hương mỹ đầy đủ mọi thứ, nhìn khiến cho người ta rất muốn ăn.

Nhưng, khuyết điểm duy nhất chính là, quá mặn.

Nhưng Mộ Dung Hằng vẫn là căng da đầu, đem tất cả đồ ăn Khương Linh Lung làm đều ăn sạch sẽ.

Mặn đến nỗi khiến hắn có thể uống cả một hồ nước.

Mộ Dung Hằng đã lâu không ăn một bữa cơm đầy đủ như vậy, khiến cho quản gia không khỏi kích động.

Ông trời đúng là có mắt! Ban cho Vương gia nhà hắn một Vương phi hiền huệ như thế này.

Khương Linh Lung thấy mâm trống trơn, rất là kiêu ngạo, cười tủm tỉm mà nhìn Mộ Dung Hằng, “Thế nào? Ta làm đồ ăn hẳn là rất ngon đi?”

Mộ Dung Hằng nghiêm trang gật đầu, “Ăn rất ngon.”

Khương Linh Lung hì hì cười, đôi tay chống ở trên bàn, nâng má nhìn hắn, cao hứng nói: “Ta cảm thấy trù nghệ này của ta hoàn toàn có khả năng mở nhà hàng, đến lúc đó khẳng định sẽ giàu to.”

Mộ Dung Hằng: “……………………”