Vợ Chồng Thực Tập

Chương 24

Nhìn phía văn phòng, tiếng người ồn ào, mọi người cố gắng công tác, muốn tan tầm? Hắn khẽ thở dài một cái.

“Anh còn đang vội, Cô nghe thanh âm thanh thở dài, là thật chiếu cố, vẫn là không muốn về nhà?

Ngực lại thêm chua xót, cô vội vàng nói tiếp.“Em đây đi về trước.”

“Ân.”

“Nhưng là, bữa tối của anh làm sao bây giờ?” Cô chưa từng quên muốn chiếu cố dạ dày hắn.

“Em không cần nghĩ việc này, trước về nhà đi!” Hắn không thèm để ý ăn cái gì, sớm một chút hoàn thành công tác so với ăn cơmCô muốn vì hắn nấu thức ăn nóng hầm hập mang đến — nếu hắn nguyện ý mà nói.

“Cứ như vậy đi!” Hắn ngẩng đầu nhìn gặp Dương Bảo La đứng ở cửa , nhất định là đến bàn chuyện phần mềm thí nghiệm mới , vì thế vội vã gác điện thoại.

“Anh đang bận.”

Chu Dĩnh Thanh cắn môi, run run ấn xuống kết cô quản sao? Hiện tại lại không cần cô quản ?

Đi ra công ty, trên đường xe cộ tấp nập, xem ra mọi người đều vội vàng về nhà…… Mũi nàng có chút toan, hốc mắt hơi ẩm ướt.

Về nhà, mở ra cửa lớn, nghênh đón cô chỉ có không khí u ám,lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.

Chính mình không có thèm ăn, nấu cho Trương Chi Tỉ một chén canh gà, ngồi ở trên sofa chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim đồng hồ qua mười hai giờ, Trương Chi Tỉ mới về nhà.

“Đã trở lại? Em đi hâm nóng canh gà –” Cô theo trên sofa nhảy dựng lên.

“Không cần!” Trương Chi Tỉ ngăn cản cô.“Anh trở về ngủ một chút, hừng đông phải đi công ty.”

Về nhà chỉ ngủ thôi sao? Cô muốn hỏi, nhưng là hắn đã đi tiến phòng ngủ, mang theo quần áo đi tắm vòi sen.

Cả một ngày nói không đến mười câu, hắn còn đang tức giận sao? Vẫn là đã chán ghét cùng cô nói chuyện?

Nàng đem canh gà nguội lạnh cất vào tủ lạnh, nhẹ giọng đi vào phòng ngủ, chọn một đĩa CD bỏ vào máy phát, đem ngọn đèn diều chỉnh mờ nhạt u ám, sau đó ở vị trí mình nằm xuống, đưa lưng về phía một chỗ trống khác.

Đã hắn mệt mỏi, vậy cái gì đều không cần nhiều lời, làm cho hắn an ổn ngủ đi.

Trương Chi Tỉ lau khô tóc ẩm ướt, thay áo ngủ thoải mái, mới từ phòng tắm đi ra, phát hiện Chu Dĩnh Thanh đã nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hắn.

Mơ hồ đó có thể thấy được kia thân hình tinh tế quen thuộc, Trương Chi Tỉ nhất thời mê võng.

Sau khi kết hôn, từng đêm trước khi ngủ, hai người luôn ở trên giường vô cùng thân thiết ngả vào nhau, có khi là tùy ý nói chuyện phiếm, có khi là lẳng lặng lắng nghe lẫn nhau tim đập, thẳng đến nặng nề ngủ.

Xoay người đưa lưng về phía hắn, đây là lần đầu tiên……

Cô đã ngủ chưa? Tối hôm qua những lời này thực sự nói được hơi quá đáng, hắn hẳn là xin lỗi, chính là…… Hiện tại tựa hồ không phải thời cơ tốt.

Làm cho cô hảo hảo ngủ đi, ngày mai, chờ ngày mai mới hảo hảo theo cô nói chuyện.

Có hiệu quả âm nhạc thôi miên chậm rãi phiêu ở không gian ấm áp thoải mái, hắn ở chính mình vị trí nằm xuống. Chỉ có hảo hảo nghỉ ngơi ngủ, mới có thể bảo trì suy nghĩ rõ ràng, hảo hảo xử lý chuyện hai người .

Nhắm mắt lại, hắn rất nhanh liền đang ngủ.

Nghe thấy người bên gối hô hấp theo quy luật, Chu Dĩnh Thanh mới chậm rãi xoay người lại.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào u ám trong phòng, cô theo ánh sang mờ ảo, thấy đường nét rõ rang tuấn nhan Trương Chi Tỉ.

Nhất cả đêm thời gian, hắn đều ở công ty sao? Là chuyện gì có thể bận thành như vậy đâu?

Hoặc là, giống như Đàm Lị lời nói, hắn kỳ thực là không muốn về nhà? Sau đó…… Cả đêm cùng cô ấy bên nhau? Cô không thể khắc chế chính mình miên man suy nghĩ, trong lòng hoảng loạn.

Nam nhân ngực phập phồng, cô rất muốn dán tại lên bờ ngực rắn chắc kia, giống trước kia , nghe tiếng tim đập của hắn, đó là thuốc ngủ hữu hiệu nhất.

Ngày mai có thể cùng hắn nói chuyện sao? Không thể còn như vậy đi xuống a…… Trong lòng yên lặng nghĩ, thẳng đến ánh trăng dần dần ẩn đạm, cô mới mơ hồ ngủ.

Có lẽ là nhớ đến công việc, vừa qua khỏi 5 giờ rưỡi sáng, Trương Chi Tỉ đã tỉnh lại.

Nhớ tới đồng hồ 6 giờ báo thức, hắn nhẹ nhàng bước xuống rời giường rửa mặt thay quần áo.

Vốn nghĩ lại viết tờ giấy ở lại trên bàn, nhưng là tâm niệm vừa chuyển, hắn nghĩ, trực tiếp nói với cô có vẻ hảo, vì thế hắn quyết định chờ vào công ty sau, lại gọi điện thoại đánh thức cô, giải thích mấy ngày nay tạm thời không thể đưa đón cô, còn có, thuận tiện…… Xin lỗi đi!

Hoàn mỹ kế hoạch. Khóe môi hắn di động cười, lén lút xuất môn.

Chu Dĩnh Thanh chậm rãi mở mắt ra. Kỳcô đã sớm thức giấc khi hắn vừa rời giường.Cô nhớ tới thân là hắn chuẩn bị bữa sáng, nhưng là lại lo lắng hắn sớm như vậy khởi, kỳ thực là vì tránh đi cô.

Cô ở trên giường do dự chần chờ, còn không kịp hành động, Trương Chi Tỉ đã mở cửa rời đi.

Cô chán nản nằm về trên giường, hận lá gan của mình khϊếp cùng do nhu do dự.

Sáu giờ rưỡi sáng, Trương Chi Tỉ bước vào văn phòng, bên trong đã có rất nhiều người vùi đầu công tác.

Tổng kỹ sư tiến đến báo cáo tiến độ sau, hắn hỏi:“Bên ngoài đồng sự, tối hôm qua không trở về sao?”

“Mọi người cũng không dám đi.” Còn chưa nói hoàn, một gã kỹ sư vội vã chạy vào.“Cùng nhau giải quyết, tổng công ty nước Mĩ điện thoại!”

“Hảo.” Hắn ấn xuống lóe ra phím call, tiếng Anh lưu loát cùng đối phương nói chuyện hồi lâu, thảo luận là vấn đề phần mềm mới

Kết thúc điện thoại, đã là một giờ sau, hắn rất ước tìm được giải quyết phương hướng, lập tức triệu tập hội nghị, bắt đầu tiến hành trình tự tu chỉnh.

Một lòng đều là công tác, hắn đã quên nên đánh thức Chu Dĩnh Thanh, còn cólời xin lỗi muộn.

Thời gian rất nhanh đi qua, thẳng đến vạn gia đèn đuốc sáng lên, hắn đột nhiên nhớ tới Chu Dĩnh Thanh.

Đáng chết! Hắn tìm ở giữa đống tài liệu diện thoại , phát hiện trong di động có một tin nhắn đêm nay có thể nói chuyện sao? Em ở nhà chờ anh.

Hắn nắm lên chìa khóa xe, vội vã hướng trở về, lại gọi cho Trần thư ký.

Trần thư ký kinh hô:“Cùng nhau giải quyết, bữa tối ngài–” Khó được nhìn thấy trưởng phòng cùng nhau giải quyết sự việc bộ dáng như thế hốt hoảng lỗ mãng.

“Làm ra vẻ đi, ta đi ra ngoài một chuyến.” Hắn ổn định bước chân, làm bộ như dường như không có việc gì.

Lên xe, hắn như là cấp dục phi nhanh mã, đạp xuống chân ga, nhanh chóng hướng nhà chạy tới.

Nghe thấy đại môn mở ra, Chu Dĩnh Thanh tâm đột nhiên nhắc tới — mới bảy giờ rưỡi, hắn trở về thực sớm.

“Ăn cơm chiều sao?” Cô vội vã muốn đi phòng bếp thu xếp.“Em nghĩ anh sẽ rất trễ mới trở về.”

“Vừa nhìn đến tin nhắn, cho nên về trước –” Tầm mắt nhìn phía bàn ăn, trên bàn trống không một vật, hắn kinh ngạc hỏi:“Em ăn rồi ?”

“Em? Còn không đói, cho nên –”

“Cho nên không cần ăn?”

“Chính mình một người ăn cơm không có gì ý tứ a……” Cô nói nhỏ. Thật muốn hai người dùng bữa tối.

Không hiểu bất đắc dĩ dâng lên, hắn giận cô bỏ đói chính mình, đơn giản là không có người cùng cô cùng ăn.“Ý của em là, anh phải mỗi ngày cùng em ăn cơm?”

“Không phải, em……” Cô phát giác hắn nhăn lại mày rậm, a, lại chọc giận hắn.“Em chỉ là cảm thấy, hẳn là muốn vợ chồng cùng nhau ăn cơm có vẻ hảo.”

“Gần nhất công ty bề bộn nhiều việc, tanh không có biện pháp luôn cùng embảo trì “Hai người bữa tối”. Văn phòng công việc còn chưa có kết thúc, anh tối nay còn phải trở về tiếp tục công tác.“Hắn lôi kéo cô vào phòng bếp.” Trước làm món nàycho em ăn no, bằng không anh sẽ có tội ác cảm.”

“Anh không cần đối với em có tội ác cảm.” Đối người xa lạ mới có thể như vậy đi, cô không cần hắn là như vậy xa lạ đối đãi cô. Cô giãy thoát bàn tay to của hắn.“Tương phản, có tội ác cảm nhân là em.”

Hắn nói sai cái gì sao? Trương Chi Tỉ không rõ chân tướng nhìn cô.