“Dì kêu cậu ngày mai về nhà ăn cơm, nói cậu không trở về liền điện thoại cho dì?” Trần Dạng mỉm cười nhìn em trai cùng cha khác mẹ của hắn.
“Đây là không để cho em đi kiếm tiền a”.
Trần Bân cho người ta cảm giác cùng Trần Dạng thực không giống nhau. Hắn tuổi trẻ, bồng bột, lại là ở chính mình lĩnh vực am hiểu thể hiện khí phách hăng hái. Nói chuyện đều thường xuyên là mặt mày hớn hở, ngữ điệu siêu mau.
Giống như khổng tước xòe đuôi.
Trần Dạng nghĩ.
Mặt khổng tước bị Trần Dạng lời nói đả kích đến suy sụp một chút, “Lại muốn em đi xem mắt, không đi! Người sắp 30 tuổi không kết hôn rất nhiều đi, lại không chỉ mình em!”
Trần Bân không phục mà nói, “Trong nhà còn có một người, mẹ như thế nào không lải nhải anh đâu?”
Trần Dạng thu trên mặt cười, “Bởi vì dì là mẹ cậu”.
“Anh, kỳ thật em nói cho anh biết gần nhất em thật đúng là coi trọng một người có khả năng chính là mọi người nói là băng sơn mỹ nhân".
"Điểm IQ và EQ đều siêu cao, bắt đầu từ trong công tác tiếp xúc đến liền cảm thấy cả người cô ấy đối em đều hờ hững".
"Em cũng không tin cái này, em chính mình độc miệng bản lĩnh vẫn tự biết".
"Chính là vị này, quả thực chính là đao thương bất nhập".
"Em đề những cái yêu cầu vô lý, còn đều có thể ứng phó! Chính là đến cuối cùng vẫn luôn là một bộ mặt âm 30 độ”.
Trần Bân một bên oán giận một bên dẫn Trần Dạng hướng phòng nghỉ đi tới.
Trần Dạng vừa định nói móc hắn chỉ do phạm tiện, một đám cô gái hoạt bát theo đuổi thì không cần. Thế nào phải vội vàng tìm ngược.
Liền đột nhiên nghe Trần Bân đè thấp tiếng nói, lấy khuỷu tay giã hắn một chút.
“Anh xem, chính là cô ấy! Chúng ta đối tác khẩu ngữ huấn luyện công ty Đại vương bài, Lương Vận.”
Trần Dạng trên mặt hiếm thấy mà hiện ra một tia kinh ngạc.
Sau một giây nghe thấy tên Lương Vận từ Trần Bân trong miệng nói ra. Hắn liền đem mặt chuyển hướng phòng nghỉ cửa kính nhìn qua, biểu tình đã khôi phục đến không hề có sơ hở.
“Ân, phải không?” Trần Dạng ở chỗ sâu yết hầu áp xuống ý cười.
Hắn lại muốn cũng cố Trần Bân lòng tự trọng, “Băng sơn mỹ nhân à?”.
Đôi mắt của cô chứa đầy nước mắt nhu nhược đáng thương, Trần Bân chỉ sợ không hề nghĩ ngợi quá.
Nhưng mà cũng tốt.
Khuôn mặt như vậy không nên là cho người khác nhìn thấy.
Còn có thời điểm tức giận, biểu tình cũng thực sinh động.
Trần Dạng nhớ tới lần trước Lương Vận quăng ngã chính mình cửa xe rồi rời khỏi.
Tính tình lớn như vậy tiểu nô ɭệ, chẳng lẽ không nên hảo hảo giáo huấn một chút?
“Cậu cùng người ta vẫn là tiếp tục nói công tác đi!”.
Trần Dạng ở trên vai Trần Bân vỗ vỗ, “Nhớ rõ gọi điện thoại cho dì”.
Hắn nói xong xoay người đi hướng thang máy.
“Ai, anh thật vất vả mới tới một lần, đợi chút ăn một bữa cơm đi a!”
Trần Bân trong lúc nhất thời không biết nên đi theo thang máy hay là nên hướng phòng nghỉ mà đi.
“Không được, lần sau đi, anh mời khách”.
Trần Dạng ở cửa trước khi cửa thang máy đóng lại hướng hắn vẫy tay.
Lương Vận bị Trần Bân mang theo. Ở phòng triển lãm công ty khoa học kỹ thuật, vườn hoa sân thượng, công nhân nhà ăn bị bắt tham quan một vòng lớn. Cô xách theo cái túi đầy tư liệu hơi có chút mệt.
Người này uống lộn thuốc đi? Cô chửi thầm.
Trước hai ngày còn nghĩ hết biện pháp làm khó dễ cô. Hôm nay như thế nào cùng cô xum xoe.
Cô ở lễ phép mà dùng ba loại phương thức bất đồng uyển chuyển từ chối Trần Bân mời cơm chiều lúc sau. Lương Vận rốt cuộc ấn xuống cái nút thang máy đi đến tầng ngầm gara.
Hô ——
Cửa thang máy đóng lại, cô thở một hơi thật dài.
Lương Vận ngôn ngữ phục vụ công ty, ở trong ngành là có tiếng danh hào. Có thể làm được huấn luyện chủ quản vị trí, cô đã tích lũy đủ công tác kinh nghiệm.
Đặc biệt ở phương diện ứng đối khách hàng lớn, cô có thể thành thạo mà đem giáo dục chương trình cùng khách hàng giảng giải rõ ràng. Đây cũng là nguyên nhân công ty vẫn luôn phá lệ coi trọng nàng.
Nhưng là đảm nhiệm hạng nhất công việc, cũng không thể trong công tác hưởng thụ lạc thú tự mình thực hiện.
Mỗi khi nỗ lực vẫn duy trì chính mình phong độ.
Rốt cuộc khi đối phó xong công ty cấp cao, khách hàng, thậm chí học sinh gia trưởng. Lương Vận đều có như vậy hoảng hốt chớp mắt một cái muốn hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng là người trưởng thành xã hội, lại tuyệt đối không dễ dàng cho phép ngươi tùy hứng mà làm càn như vậy. cho dù là phóng thích cảm xúc.
Cho nên cũng chỉ có vài giây hoảng hốt như vậy. Cô liền muốn lập tức thu hồi thần kinh, tiếp tục dùng thái độ xem trọng sự việc làm một người bình thường xã hội.
Lương Vận ở một mình một người thang máy, vượt qua cảm xúc dao động của cô, ở vài giây cửa thang máy mở ra đã khôi phục bình tĩnh.
Cô nhấn xuống chìa khóa mở ô tô, đèn sau lóe lên một cái. Chiếu sáng hình bóng dựa vào bên chiếc màu bạc của cô.