Bắc Cảnh không thể so với trong cung, khắp nơi tìm tòi nghiên cứu.
Cung tì lập tức liền đưa Lâm Phi Tinh đến bên bàn ăn, trên bàn có đặt những l*иg điểm tâm mới ra lò.
Ấm nước trà để trên một cái bếp lò nhỏ, trên mặt đất đặt một cái chậu than, lư hương khói bay chập chờn.
Lâm Vãn Nguyệt cùng Lý Nhàn ngồi đối diện, nhóm cung tì có ý tự lui ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ phòng khách liền còn lại hai người Lâm Vãn Nguyệt cùng Lý Nhàn.
Lý Nhàn bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi thả xuống, nâng tay áo rộng lên cất lời mời: "Phi Tinh mau thừa dịp điểm tâm còn nóng nếm thử, xem hương vị như thế nào?"
Lâm Vãn Nguyệt đáp ứng lời mời đưa tay cầm lên một khối ngọc lộ linh lung đặt ở trong miệng. Điểm tâm này mềm mại lại không ngọt nị, vào miệng là tan, chỉ có kinh đô Ly Quốc và vùng lân cận mới sinh trưởng, hương khí ngọc lộ tràn đầy khoang miệng.
Khuôn mặt Lý Nhàn vẫn luôn mỉm cười nhìn Lâm Phi Tinh, thấy hắn cũng không uống vài ngụm trà nhuận nhuận khẩu vị liền lại cầm đến khối ngọc lộ linh lung tiếp theo. Lại thấy hắn híp mắt thỏa mãn như một con mèo nhỏ vừa trộm được cá, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì dị: Đã từng thấy bóng dáng Lâm Phi Tinh cầm binh đánh giặc, cũng từng bắt gặp thủ đoạn thiết huyết của Lâm Phi Tinh, ai có thể nghĩ người như thế còn có một mặt tham ăn đến vậy đây?
Đã nhìn quen lễ nghi phiền phức trong cung, hiện giờ nhìn thấy Lâm Phi Tinh hưởng thụ mỹ thực một cách sống động như vậy, không chỉ khiến nàng không cảm thấy có chút thô bỉ, ngược lại rất thích ý mà nhìn xem.
Lý Nhàn cứ như vậy an tĩnh ngồi ở đối diện Lâm Vãn Nguyệt, nhìn Lâm Phi Tinh ăn uống thỏa thích.
Mặt mày vẫn luôn mang theo ý cười: Hai năm nay, người trước mặt này có thể nói có biến hóa thoát thai hoán cốt, nhưng chỉ cần là chuyện ăn uống lại không hề có gì khác biệt so với trước đây.
Lâm Vãn Nguyệt bởi vì thói quen sinh hoạt mộc mạc đơn giản, sau khi điều kiện cải thiện nàng cũng rất ít khi đặc biệt phân phó phòng bếp làm cái gì. Nhưng chuyện này lại không đại biểu nàng không tham ăn.
Lâm Vãn Nguyệt vẫn luôn vùi đầu ăn, đem điểm tâm đủ loại kiểu dáng đưa vào trong miệng, hai cái má phình phình, trên mặt mang theo biểu tình vừa lòng cùng hưởng thụ. Ai nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cũng sẽ khiến tâm tình người đó vô cùng tốt đẹp.
Thẳng đến khi trên đĩa trước mặt đã không còn gì nữa, Lâm Vãn Nguyệt mới ngừng lại được, dùng ngón tay xoa xoa vụn bánh trên khóe miệng, bưng chung trà trước mặt lên uống một ngụm lớn, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhìn qua thật là thỏa mãn.
Lý Nhàn ở phía đối diện cuối cùng cũng nhịn không được buồn cười, lên tiếng kêu: "Tiểu Từ."
"Có nô tỳ!"
"Đi lại đem thêm một chút tới."
Nghe vậy, Tiểu Từ nhìn nhìn mấy mâm điểm tâm cơ hồ không nhúc nhích trên bàn Lý Nhàn, lại quay đầu nhìn nhìn cái đĩa trống trơn trước mặt Lâm Phi Tinh, nở nụ cười, đánh cái vạn phúc, xoay người đi.
Lâm Vãn Nguyệt lúc này mới phát hiện Lý Nhàn đang đánh giá chính mình, không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích nói: "Hôm nay trời còn chưa sáng trong quân liền có chuyện, vẫn luôn vội đến đi, vừa rồi cũng chưa ăn cơm......"
Lý Nhàn lại đánh gãy lời Lâm Phi Tinh nói, cười ngâm ngâm: "Không sao, nhìn thấy Phi Tinh dùng thoải mái như thế, lòng ta cũng vui mừng. Thế nhưng ăn chút điểm tâm như thế có đủ không? Không bằng ta sai người truyền thiện đi."
Nghe được Lý Nhàn nói, Lâm Vãn Nguyệt liên tục xua tay: "Không không không, không cần phiền toái. Lúc này lại không phải đúng giờ để dùng cơm, có thể ăn chút điểm tâm cũng đã rất tốt rồi, không dám lại phiền toái."
Lý Nhàn cười cười, cũng không có kiên trì. Chỉ chốc lát sau Tiểu Từ đã trở lại, phía sau mang theo hai người cung tì tay bưng khay. Hai vị cung tì nhìn thấy trên bàn của Lâm Vãn Nguyệt trống rỗng cũng nhịn không được cong cong khóe miệng, lấy đôi mắt trộm đánh giá ngồi ngay ngắn ở bên kia. Vị tướng quân này nhìn qua rất là văn chất gầy yếu, tay chân lanh lẹ thu dọn những chiếc đĩa rỗng, để xuống bốn bàn điểm tâm rất cao.
Lâm Vãn Nguyệt ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, cái số lượng này chỉ sợ là Tiểu Từ cố ý vì chính mình thêm. Tưởng tượng đến chính mình không một chút cẩn thận để lại cho những người bên cạnh Lý Nhàn những ấn tượng khó phai như thế, mặt không tự chủ được mà đỏ ửng lên.
Hai người Lý Nhàn, Tiểu Từ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã sớm tâm ý tương thông. Lý Nhàn như thế nào lại không biết Tiểu Từ cổ linh tinh quái này là cố ý làm vậy, toại dùng đôi mắt giận hờn liếc người sau một cái.
Tiểu Từ hồn nhiên không sợ, cầm khăn tay hoa lan che một bên cong môi cười.
"Lâm tướng quân hôm nay quân vụ bận rộn, đến cơm còn chưa dùng. Ngươi đi phòng bếp đem một chén cháo gạo tẻ hạt sen đường phèn tới đây."
"Không không...... Không cần phiền toái, ta...... Uống chút nước trà là đủ rồi."
"Làm sao sẽ có phiền toái đây, cháo gạo tẻ hạt sen đường phèn này điện hạ nhà của chúng ta mỗi ngày đều dùng. Nô tỳ thấy Lâm tướng quân ngươi khí sắc cũng không được tốt, cũng nên dùng một chén đi."
"Kia...... Vậy, phiền toái Tiểu Từ tỷ tỷ." Lâm Vãn Nguyệt có chút co quắp chà xát tay.
Tiểu Từ cười tủm tỉm dẫn người đi xuống, lại quá một lát, bưng lên một chén cháo gạo tẻ hạt sen đường phèn nóng hầm hập đặt ở trước mặt Lâm Phi Tinh. Lâm Vãn Nguyệt nói cảm tạ, Tiểu Từ xoay người muốn đi, lại bị Lý Nhàn gọi lại.
"Tiểu Từ, ngươi tự mình đưa chút điểm tâm đến phủ Trung thế tử đi."
Chủ tớ hai người liếc nhau, Tiểu Từ đánh một cái vạn phúc lĩnh mệnh liền đi.
Vốn dĩ ngón trỏ Lâm Vãn Nguyệt đại động, bỗng nhiên nghe được tên Lý Trung, trong lòng hụt hẫng, liền không muốn ăn.
Chỉ thấy Lâm Vãn Nguyệt cúi đầu, tay phải nắm thìa chậm rãi giảo cháo trong chén, một chút cũng có ý tứ đưa vào trong miệng.
Lý Nhàn nhìn Lâm Phi Tinh, tất nhiên là biết Lâm Phi Tinh vì sao rầu rĩ không vui. Những sự tình phát sinh trong ngày hôm nay, Lý Nhàn dù chưa từng tham dự thế nhưng lại sớm nắm rõ như lòng bàn tay, ngay cả sự tình Lâm Phi Tinh ở trên phố, cũng được người một đường đi theo đem chuyện báo lên.
Tính tình Lâm Phi Tinh tuy rằng nhìn qua giống như một người có thể nhẫn nhịn, chỉ là Lý Nhàn biết: Người này trong lòng ngay thẳng cũng sẽ không chuyển biến, trải qua một kích quá mức của hàng nước đường như vậy, chỉ sợ sẽ trộm khó chịu một khoảng thời gian.
Cho nên khi nghe được Ám Vệ báo cáo: Khi Lâm Phi Tinh lảo đảo, lắc lư hướng tự trạch đi tới, Lý Nhàn cố ý đuổi Tiểu Từ đi cửa chờ.
Lâm Phi Tinh không muốn cưới Nhị muội Lý Yên của mình, như vậy Lý Nhàn đành phải thi hành phương án thứ hai.
Bộ phương án này là Lý Nhàn tự mình chế định, nàng liền có thể dự kiến đại khái tương lai của Lâm Phi Tinh. Biết tương lai hắn sẽ trải qua rất nhiều trắc trở mà hắn không nên thừa nhận, trong lòng Lý Nhàn cũng từng dâng lên rất nhiều áy náy. Lý Nhàn không biết tương lai chính mình còn có thể kịp thời trấn an Lâm Phi Tinh hay không, đành phải thừa dịp hiện giờ có cơ hội, cho hắn an ủi cùng đền bù nhiều một chút.
Kế hoạch đã bắt đầu, ai cũng không có biện pháp quay đầu lại....
"Phi Tinh, ta nhìn thần sắc ngươi không được tốt, nhất định là đêm qua cũng không ngủ ngon đi? Cháo gạo tẻ hạt sen đường phèn này bổ khí nâng cao tinh thần nhất, ngươi dùng nhiều một chút, chờ ăn xong rồi, nếu Phi Tinh muốn nói, ta nguyện ý vì Phi Tinh chia sẻ một hai."
Lâm Vãn Nguyệt giương mắt nhìn nhìn Lý Nhàn, cảm nhận được trong ánh mắt nàng tràn đầy chân thành tha thiết cùng lo lắng, trong lòng ấm áp, múc một muỗng cháo to đưa đến trong miệng: "Ân! Ăn thật ngon."
Lâm Vãn Nguyệt ăn cháo, Lý Nhàn lại khuyên nàng ăn thêm mấy khối điểm tâm, mới gọi tới cung tì dọn những thứ kia xuống.
Đợi chính sảnh lại lần nữa an tĩnh, Lý Nhàn đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Phi Tinh chính là có chuyện phiền lòng?"
"Ân."
Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Nhàn. Cổ cảm giác ủy khuất kia lại lần nữa xuất hiện tới, lại không biết mở miệng như thế nào.
Lý Nhàn an tĩnh nhìn Lâm Phi Tinh, kiên nhẫn chờ đợi, trong ánh mắt mang theo tia an ủi nhu hòa.
"Ai......"
Lâm Vãn Nguyệt thật mạnh thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Đêm ngày hôm qua, tên tù binh Hung Nô kia ở trong lao bị người siết chết, người khả nghi nhất là thân binh của ta Công Bá Ngọc. Kết quả Công Bá Ngọc ở phòng ngủ thắt cổ tự sát, chết vô đối chứng. Ta lại dẫn người đến trong doanh đi tìm thám báo, doanh trưởng điều tra doanh lại nói cho ta, tên thám báo kia đêm qua bị Công Bá Ngọc dùng danh nghĩa của ta kêu đi hỏi chuyện. Buổi sáng vệ binh đi tìm, phát hiện thám báo bị treo trong rừng trúc ở thành nam, phiến rừng trúc kia cách phủ ta không đủ trăm bước. Ý vị cảnh cáo rõ ràng, hơn nữa đến tận đây, tất cả manh mối đều chặt đứt."
Lý Nhàn gật gật đầu: "So với dự kiến, chuyện xảy ra có phần nhanh hơn. Chỉ là Phi Tinh vì sao không tức khắc thẩm vấn tên Hung nô kia? Lại vì sao không cho thám báo kia đương trường phiên dịch?"
Nghe được Lý Nhàn hỏi, Lâm Vãn Nguyệt lại là thật mạnh thở dài, trên mặt xuất hiện nồng đậm tự giễu, trả lời: "A, có lẽ là trách ta quá tự cho bản thân là đúng, hoặc nói ta tham lam quá nhiều. Ta biết trong quân doanh không sạch sẽ, vốn định mượn cơ hội này nhất tiễn hạ song điêu. Ta không cho thám báo đương trường phiên dịch, là không muốn để cho những gian tế ẩn núp ở trong quân doanh nghe được, như vậy người sau lưng liền không biết tên Hung Nô kia rốt cuộc nắm giữ những tin tình báo gì. Bọn họ không biết, tất sẽ hành động, hoặc suy nghĩ biện pháp bắt lấy tin tức từ tên thám báo kia. Xong việc chỉ cần ta hỏi lại thám báo kia, có ai trong tối ngoài sáng hỏi thăm qua, liền có thể trong lòng hiểu rõ. Chuyện tên tù binh Hung Nô kia, cũng là cùng một đạo lý. Kỳ thật ta biết những tên Hung Nô này cũng chưa chắc biết quá nhiều tin tình báo có ích, trông cậy từ trong miệng bọn họ bắt được độc thủ phía sau màn khả năng là rất thấp. Cho nên ta dứt khoát chỉ để lại một người sống, chờ đến những tên gian tế kia đem tình huống đều truyền đi, ta lại đơn độc thẩm vấn tên Hung Nô này. Hỏi ra nhiều ít tin tình báo cũng không quá quan trọng, mục đích chủ yếu là cho độc thủ phía sau màn kia xem một chiêu gõ sơn chấn hổ. Ta muốn cho hắn sờ không chuẩn ta rốt cuộc nắm giữ cái gì, hắn hoảng hốt, nhất định sẽ vận tác bố cục. Chỉ cần hắn động, liền sẽ có dấu vết để lại, ta vốn định... Vốn định mượn cơ hội này đưa ngươi một phần đại lễ, để...... Chúc mừng ngươi đại hôn. Để ngươi mang theo tình báo trở lại trong kinh, sớm suy nghĩ biện pháp phòng khống. Ta cũng mượn cơ hội này quét sạch mật thám trong quân. Chỉ là ta trăm triệu lần đều không nghĩ tới, tốc độ đối thủ nhanh như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Bất chấp nguy hiểm bại lộ, thậm chí liền ngay cả tên gian tế thân binh bên cạnh ta đều có thể hy sinh...... Hiện tại tất cả manh mối cùng lợi thế đều chặt đứt, lại thành chết vô đối chứng!"
Lý Nhàn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Phi Tinh, trong lòng ngũ vị tạp trần. Ngay cả đêm ngày hôm qua, nàng phái những Ám Vệ đỉnh lưu nhất đi bảo hộ Lâm Phi Tinh, tổng cộng xử lý hết 7,8 tên tử sĩ đến Lâm phủ âm mưu ám sát Lâm Phi Tinh! Cả đêm qua so với mấy năm nay tổng số tử sĩ, sát thủ còn muốn nhiều hơn!
Người này như thế nào liền ngu như vậy? Đối thủ có thể bức gian tế tự sát, ở thiên lao gϊếŧ chết Hung Nô, lại đem thám báo treo ở rừng trúc gần phủ hắn, chẳng lẽ hắn liền chưa từng nghĩ tới, sát thủ đồng dạng có thể lẻn vào Lâm phủ ám sát hắn sao?
Nếu không phải chính mình sớm liền đem Dư Nhàn xếp vào, nếu không phải nàng để những Ám Vệ kia bảo hộ Lâm Phi Tinh từ hai năm trước, những người Lý Trung sai đi ám sát hắn cho tới hôm nay vẫn luôn đợi mệnh, người này, sớm đã chết!
Lâm Vãn Nguyệt thấy Lý Nhàn thật lâu không nói, lại tự giễu cười cười: "Ngươi cũng cảm thấy, ta quá mức tự cho là đúng, đúng không?"
Lý Nhàn nghe vậy lại kiên định lắc lắc đầu: "Ta chỉ là suy nghĩ, kỳ thật manh mối toàn bộ bị chặt đứt cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt. Phi Tinh, ngươi là người thông minh. Tiền đồ của ngươi cũng tuyệt đối sẽ không dừng bước tại đây, cữu cữu cùng Bình Đông tướng quân đều nhìn ngươi với con mắt khác. Nếu lần này vì giúp ta mà có cái gì sơ xuất, ta sẽ áy náy cả đời! Ngươi... Lần này, thật sự quá mạo hiểm."