Lý Nhàn hơi hơi ngửa đầu nhìn Lâm Phi Tinh, nhẹ giọng hỏi: "Phi Tinh vì sao lại nói thế?"
"Kỳ thật bắt đầu từ khi lương thảo mất đi, ta liền hoài nghi. Lương thảo mùa đông cho mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh, đó là số lượng khổng lồ như thế nào? Không có quyền lực đủ lớn âm thầm tương trợ, như thế nào có thể đem nhiều lương thảo như vậy hư không tiêu thất? Đại soái ta tất nhiên là tin được, huống hồ......" Lâm Vãn Nguyệt dừng một chút, nhìn Lý Nhàn muốn nói lại thôi.
"Phi Tinh muốn nói cái gì, cứ nói đừng ngại. Ta bảo đảm sẽ không có người thứ ba biết."
"Huống hồ, thái độ bệ hạ thật sự ý vị sâu xa. Nhiều lương thảo như vậy mất đi, bệ hạ không có hạ lệnh truy tra lùng bắt, chỉ là trượng trách đại soái một trăm quân côn. Xong việc ta cẩn thận tự hỏi, phát hiện một trăm quân côn này tràn đầy ý vị cảnh cáo, nói cách khác cái người "trộm" đi lương thảo này, rất có khả năng bệ hạ đoán được, đại soái cũng đoán được. Ngay cả khi hai người lúc ấy không xác nhận là người phương nào, ta nghĩ hẳn cũng đã khoanh vùng phạm vi đại khái. Nếu lúc ấy liền một tầng lại một tầng tinh tế truy tra tổng hội sẽ tra ra manh mối, Huống hồ nhiều lương thảo như vậy, nếu bệ hạ hạ lệnh giới nghiêm phạm vi cả nước, tất sẽ không chỗ nào còn có thể che giấu được nữa. Chỉ là bệ hạ cũng không có làm như thế, chuyện này thật sự làm người khác suy nghĩ trăm lần vạn lần cũng không ra. Nguyên lai ta nghĩ có lẽ vì ổn định cảm xúc quân dân, bệ hạ sẽ âm thầm điều tra. Trước đó vài ngày ta đại chưởng soái ấn, sai người điều tra toàn bộ hồ sơ những chuyện phát sinh lúc sau ở Tây Bắc, phát hiện sau khi lương thảo mất đi, căn bản không có thu được bất kỳ công văn ra lệnh âm thầm giới nghiêm điều tra gì. Ta liền nghĩ, đến tột cùng là người phương nào có thể làm bệ hạ cam tâm tình nguyện vì chuyện này mà giấu giếm, nghĩ tới nghĩ lui......"
Ánh mắt Lý Nhàn lóe lóe, nhìn Lâm Phi Tinh chờ đợi đáp án của hắn.
"Ta nghĩ rất có khả năng người này là một trong chư vị phiên vương. Nếu như vậy chuyện này liền nói thông. Cấu kết Hung Nô, tư nuốt lương thảo, mỗi một chuyện đều là trọng tội chém đầu, bệ hạ ái tử sốt ruột, cân nhắc nên đã hỗ trợ che giấu."
"Phi Tinh...... Ngươi cũng biết, ngươi âm thầm điều tra việc này, rất nguy hiểm?"
Nghe được Lý Nhàn nói, Lâm Phi Tinh lại cười, cười châm chọc.
"Ta không biết! Ta chỉ biết mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh dùng sinh mệnh bảo hộ Bắc Cảnh, ta chỉ biết đại soái nửa đời trên ngựa chiến, ta chỉ biết Hung Nô ẩn núp ở biên cảnh Ly Quốc như hổ rình mồi. Cư nhiên có người sẽ vì tranh quyền đoạt lợi, phát rồ đến mức sinh tử của mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh cũng không màng, ngay cả tánh mạng của vô số bá tánh thân gia biên cảnh cũng không quan tâm, thương xót, hơn nữa bệ hạ......"
Ngữ khí Lâm Vãn Nguyệt kích động, âm điệu run rẩy, nhưng mà vừa nói được một nửa, lại đột nhiên im bặt.
Nguyên lai là có hai ngón tay ngọc thon nhỏ, ở thời khắc mấu chốt nhất đặt lên đôi môi của Lâm Vãn Nguyệt. Khiến những lời nói đọng lại ở trong lòng Lâm Vãn Nguyệt, những tâm sự không thể nói ra đã sớm khiến lòng nàng tràn đầy căm phẫn, tức sùi bọt mép kia bỗng dưng dừng lại.
Hơi thở xung quanh, là thấm đẫm u hương của người.
Trên môi, là xúc cảm ôn nhu.
Băng lãnh, lạnh lẽo.
Lâm Vãn Nguyệt ngây ngẩn cả người, trái tim kinh hoàng không thôi, thân thể cứng đờ căng chặt, đại não trống rỗng, lời vừa định nói trong chớp mắt rơi vào quên lãng. Nàng mở to hai mắt, ngốc lăng lăng nhìn Lý Nhàn gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Lý Nhàn nhẹ nhàng ấn lên đôi môi Lâm Vãn Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia oán trách, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Ừm...... Ta biết ngươi đã chịu nhiều ủy khuất, nhưng những lời nói đại nghịch bất đạo này, ta không cho phép ngươi nói ra."
Nói xong, Lý Nhàn lấy ngón tay lạnh lẽo đè trên môi Lâm Vãn Nguyệt ra, lui về phía sau một bước.
Trong sân không khí an tĩnh có chút quỷ dị.
Thật lâu sau, Lý Nhàn mới mở miệng giải thích: "Bổn cung...... Ta, vừa rồi, nhất thời tình thế cấp bách, mong rằng Phi Tinh chớ trách."
Lâm Vãn Nguyệt than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, trả lời: "Ta biết, công chúa là vì muốn tốt cho ta, quân doanh này..... không sạch sẽ."
Trái tim Lý Nhàn không khỏi thắt lại, đã rất nhiều năm chưa từng đột nhiên sinh ra nhiều bất an, lo lắng đến vậy.
Cũng may biểu tình Lý Nhàn quả nhiên vẫn còn rất trầm ổn, mới không có lộ ra bất kỳ manh mối gì.
Thấy Lý Nhàn trầm mặc, Lâm Vãn Nguyệt lo lắng một chút lại tiếp tục nói: "Ngươi cũng không cần giấu ta. Tuy rằng ta không biết cụ thể là ai, nhưng những người đó nếu đều có thể ở trước mắt bao người đem lương thảo chở đi, vậy thì bên trong quân doanh Bắc Cảnh này còn sẽ thiếu tai mắt sao?"
Nghe xong Lâm Phi Tinh giải thích, trái tim đang treo lên rốt cuộc cũng bình yên rơi xuống đất: Còn tốt......
"Phi Tinh, cũng biết quá cứng dễ gãy?"
"Ta đều minh bạch, những đạo lý này đại soái đã từng dạy ta. Kỳ thật những lời này ta chưa bao giờ cùng người khác nói qua. Hôm nay...... Tóm lại, lần này sau khi công chúa hồi kinh, ngàn vạn phải để tâm cẩn thận đề phòng, cũng nên cùng Thái Tử kịp thời thương thảo, sớm bàn bạc đối sách."
Lý Nhàn cười khẽ, hỏi: "Lúc trước chẳng phải trong lòng ngươi chỉ có Bắc Cảnh sao?"
Nghe vậy, Lâm Vãn Nguyệt lại than nhẹ một tiếng, nhíu nhíu mày, trả lời: "Hai năm trước, ngươi từng nói với ta: Ngươi ở trong cung từng bước gian nan, tiến thoái lưỡng nan. Mới đầu ta còn không tin. Ta vẫn cảm thấy vốn là quan hệ đồng tông cùng huyết thống, ngay cả khi lập trường đôi bên xung đột, cũng sẽ nhớ vài phần thân tình mới đúng...... Tách ra mấy năm nay, ta đọc không ít sách, đại soái lại đối ta dốc lòng dạy dỗ, sau lại xảy ra sự tình lương thảo kia, ta mới hiểu được, nguyên lai lúc trước ngươi không có gạt ta."
"Cảm ơn."
Thình lình nghe được lời cảm tạ, làm Lâm Vãn Nguyệt có chút co quắp, nhưng nàng như cũ nhấc lên dũng khí, kiên định đối Lý Nhàn nói: "Ngươi yên tâm, Bắc Cảnh này có đại soái...... cùng ta, tọa trấn, sẽ lật không nổi trời đâu."
"Leng keng leng keng."
Gió tây lại thổi, mộc bài trên giá va chạm phát ra tiếng.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn làn tóc bay bay theo gió của Lý Nhàn, thân thể nhích lên, ngăn trở đầu gió.
"Công chúa mặc đơn bạc, mùa này khí trời Bắc Cảnh qua buổi trưa liền lạnh, ta đưa công chúa trở về đi." Tay ngươi lại lạnh như vậy.
"Được, vậy liền cảm tạ Phi Tinh."
Lý Nhàn ngồi lên kiệu nhỏ, Lâm Phi Tinh cưỡi Long Nhiễm đi ở đằng trước.
Ngay lúc đó, hai tên Hung Nô bị thiên đao vạn quả ở trước cửa chợ, tiếng kêu thảm thiết kia, xuyên qua mấy con phố.
Các bá tánh xem náo nhiệt biết được đây đều là mệnh lệnh của Lâm Phi Tinh, đều không tự chủ rùng mình một cái.
Tòa Dương Quan Thành này, có mấy người không có phần tham gia tuyên truyền, bàn tán chuyện thị phi của Lâm Phi Tinh đâu?
Từ chuyện "không lên được" lúc ban đầu, cho đến sự tình Dư Hoàn sau này, lại đến sự tình mấy ngày hôm trước xôn xao hạ lệnh tàn sát bá tánh vô tội. Hơn nữa cũng không biết đến tột cùng là ai khởi đầu, bọn họ cư nhiên còn tự phát chống lại Lâm Phi Tinh......
Nhìn hai tên Hung Nô kia bị lột sạch dùng mảnh lưới đánh cá nhỏ nhất trói lại, đao phủ dùng tiểu đao sắc bén từng mảnh từng mảnh, cắt xuống từng miếng trên người bọn họ. Ở giữa còn có một tên Hung Nô chết ngất đi, còn bị hất tỉnh mới tiếp tục hành hình. Đến cuối cùng, hai tên Hung Nô đều đã chết đi, đao phủ vẫn như cũ theo mệnh lệnh Lâm Phi Tinh ước chừng xẻo đủ một ngàn đao rồi mới bỏ qua......
Trên thành lâu sáu cái đầu lâu bị treo lên cao cao, đón gió phiêu đãng.
Chuyện này cũng đều là vị tướng quân tuổi trẻ kia hạ lệnh......
Vì thế các bá tánh bắt đầu sợ hãi. Lúc trước bọn họ đều cảm thấy Lâm Phi Tinh bất quá là thiếu niên lang chưa nhược quán(*). Pháp bất trái chúng(**), bọn họ nói liền nói. Hơn nữa cho tới nay cũng không thấy Lâm Phi Tinh phản ứng gì. Vì thế có vài người liền càng thêm không kiêng nể gì mà bắt đầu được nước lấn tới.
(*) Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức "quán lễ" 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là "nhược quán".
(**)Pháp bất trái chúng - 法不责众 : có nghĩa là nếu một hành vi nào đó cần phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nhiều người làm vậy, không dễ bị trừng phạt.
Chỉ là hôm nay, khi bọn hắn nhìn thấy một màn này, đối với bọn họ mà nói đều là sự tình đẫm máu, bọn họ rốt cuộc minh bạch: Mặc dù Lâm Phi Tinh có trẻ tuổi như thế nào, cũng không phải nhân vật bố y bá tánh như bọn họ có thể tùy ý khi dễ......
Hung Nô cố nhiên đáng giận, mọi người ở tại tòa thành ngoài biên thuỳ này, lại có người nào mà không thống hận Hung Nô đâu?
Chỉ là chính mắt thấy hai tên Hung Nô bị gϊếŧ hại bởi thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, vài người lại không khỏi nổi lên chút cảm giác thỏ tử hồ bi. Có đôi khi, nhân tính thật đúng là phức tạp...
Đả đảo web lậu reup - theo dõi truyện tại: https://s1apihd.com/tac-gia/MadFox9420
Lúc này, Lâm Phi Tinh một thân nhung trang cưỡi trên Long Nhiễm, tóc không chút cẩu thả vãn lêи đỉиɦ đầu, dùng một mảnh vải màu đen buộc cố định, thiết diện nhung trang, thật uy phong!
Vó ngựa đạp lên phiến đá xanh trên đường, phát ra tiếng vang "tháp tháp tháp", tốc độ cũng không nhanh, nhưng bá tánh bên đường lại sôi nổi tránh đi, mạnh mẽ dạt ra nhường cho Lâm Phi Tinh một con đường "yên tĩnh", trống trải, rộng rãi, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh sầm uất, náo nhiệt của chợ thức ăn lúc trước.
Phía sau Long Nhiễm tầm năm bước, là một cỗ kiệu nhỏ được bốn người khiêng. Cỗ kiệu nhìn qua cổ phác vô hoa, cũng không biết ngồi bên trong là ai.
Bất quá ở Ly Quốc, nam tử có quyền thế đi ra ngoài đa số đều cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa, ngay cả khi ngồi kiệu cũng sẽ là tứ phương đại kiệu, loại kiệu nhỏ này chỉ dành cho nữ tử dùng.
Thấy cảnh này bách tính lại nổi lên vẻ hiếu kỳ: Bây giờ Lâm Phi tinh tại Bắc Cảnh có thể nói là như mặt trời ban trưa. Chỉ mới 17 tuổi liền đã có thể đại chưởng soái ấn Bắc Cảnh, nữ tử trong kiệu này là người phương nào? Lại có thể được Lâm Phi Tinh tự mình mở đường hộ tống......
Bất quá lúc này đây các bá tánh đã thu liễm rất nhiều, cũng không dám nghị luận trắng trợn, táo bạo nữa. Chỉ là ở trong lòng âm thầm tò mò, hoặc là đóng cửa lại cùng người trong nhà trộm nghị luận một vài câu.
Lâm Vãn Nguyệt đưa Lý Nhàn về đến phủ, từ chối lời mời vào phủ ngồi.
Lâm Vãn Nguyệt ra cửa, lại bừng tỉnh nhớ tới cái gì, đè thấp thanh âm đối với Lý Nhàn nói: "Đúng rồi, còn có lúc này đây, ta đã phái người đi tra. Nhiều bá tánh như vậy, người Hung Nô đến tột cùng là như thế nào bắt được, còn phải đợi ta thẩm vấn xong tên Hung Nô còn lại cuối cùng kia rồi lại nói. Ngay cả người làm ra chuyện lần này cùng chuyện lần trước có phải cùng một người hay không, trước mắt ta còn không thể kết luận. Một khi ta có tin tức chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói cho công chúa, còn thỉnh công chúa trong lòng hiểu rõ."
"Được."
"Vậy Phi Tinh liền cáo lui!"
"Phi Tinh đi thong thả."
Lâm Vãn Nguyệt rời khỏi phủ đệ lâm thời của Lý Nhàn, ngựa không ngừng vó sai người chuẩn bị quà tặng, đem theo quà tặng đến Bình Đông tướng quân phủ lâm thời bái kiến, giáp mặt tạ lỗi với Lý Sân.
Hạng Kinh Nghĩa đại duyệt, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn lưu Lâm Phi Tinh ở trong phủ dùng cơm chiều.
Rượu đủ cơm no "Huynh đệ" hai người lại đến thư phòng. Hạng Kinh Nghĩa nhất thời ngứa tay, sai người bưng tới sa bàn cùng Lâm Phi Tinh bắt đầu bàn bạc, trao đổi.
Hai người một Trấn Tây, một Bình Đông, phương thức tác chiến cùng lý niệm đều có nhiều chỗ bất đồng. Một trận chiến này cư nhiên đẩy đến canh ba!
Kết quả như thế nào đã không còn quan trọng, thông qua lần trao đổi này, hai người đều từ trên người đối phương học được không ít ý tưởng cùng lý niệm mới, đối với chuyện lãnh binh tác chiến trong tương lai có ích lợi rất lớn!
Cuối cùng, Hạng Kinh Nghĩa tự mình đưa Lâm Phi Tinh đến cửa. Hạng Kinh Nghĩa từ trong lòng móc ra một quyển sách được một miếng vải bao bọc đưa cho Lâm Phi Tinh: "Tinh đệ, cuốn 《 thống quân thuật 》này là gia phụ viết. Ngu huynh đã sớm thuộc làu, hiện giờ ngươi ta kết nghĩa kim lan, tuy không phải thân huynh đệ, nhưng hơn hẳn thân huynh đệ. Đại ca rất thưởng thức nhân cách cùng khí độ của Tinh đệ,. Hiện giờ liền đem cuốn《 thống quân thuật 》 này tặng cho Tinh đệ, còn hy vọng sẽ có ích với Tinh đệ."
Lâm Vãn Nguyệt đưa tay tiếp nhận 《 thống quân thuật 》, tự đáy lòng cảm tạ nói: "Ân tình đại ca tặng sách, Phi Tinh suốt đời khó quên."
"Ha ha ha ha, không còn sớm, về đi."
Tâm tình Lâm Vãn Nguyệt suиɠ sướиɠ trở lại Lâm phủ. Trước tiên đi nhìn nhìn Tiểu Bạch Thủy đã ngủ say, rồi mới trở lại phòng ngủ chính mình, nằm ở trên giường thế nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được.
Vươn tay vuốt miệng mình, trong đầu không nhịn được hồi tưởng lại một màn vào ban ngày, không tiếng động nở nụ cười.
Lâm Vãn Nguyệt cứ như vậy nằm ở trên giường trằn trọc, mắt nhìn sương mùa trắng xóa ở phía đông dần lộ ra!
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng rõ, binh lính ở quân doanh lại tới!
Lâm Vãn Nguyệt vội vàng mặc quần áo tiếp kiến, binh lính nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất: "Báo cáo tướng quân... Tên tù binh Hung Nô cuối cùng kia... Đêm qua đã chết ở trong nhà tù."