Ý tứ rõ ràng muốn nói cô mua không nổi.
Tô Thiên Từ mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có hai bóng dáng sóng vai đi đến.
"Tình huống gì thế này, chẳng lẽ là không đủ khả năng để mua?"
Giọng của người phụ nữ hơi chanh chua, người tiến vào chính là một đôi nam nữ.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ cao quý.
Lúc họ đi vào, khuôn mặt của đám nhân viên bán hàng đột nhiên thay đổi, duy trì gương mặt tươi cười, hô một tiếng: "Liễu tiểu thư, cô tới rồi."
Tô Thiên Từ cũng có chút kinh ngạc.
Nếu cô nhớ không lầm thì Liễu An An là con gái của em trai Đường phu nhân nhân, cũng chính là em họ của Đường Mộng Dĩnh, và cũng là đối thủ lớn nhất của cô khi cô ở trường.
Gia đình Liễu An An ban đầu rất nghèo, nhờ sự thành công của Đường phu nhân mà nhà mẹ đẻ bà ta cũng theo đó mà trở thành một nhà giàu mới nổi.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh Liễu An An, chính là mối tình đầu của cô lúc còn nhỏ, tên là Phó Lãnh Băng, cái tên thật hợp với cái danh xưng nam thần của anh ta.
Khuôn mặt đẹp trai thì không nói nhưng nhà lại có rất nhiều tiền.
Nhìn Phó Lãnh Băng, Tô Thiên Tử có chút hoảng hốt, thời gian thấm thoát trôi đi, không ngờ côcòn có thể gặp lại mối tình đầu năm đó, nhưng mà giờ phút này, cô đã hoàn toàn không còn cảm giác gì cả.
Tuy nhiên cô lại nhớ rõ, Liễu An An kết hôn với một gã trung niên giàu có, chỉ vì sinh được một thằng con trai mà có mấy ngàn vạn trong tay, không ngờ hai người này còn thông đồng ở bên nhau.
Nghe được nhân viên bán hàng nói, Liễu An An cao cao tại thượng lên tiếng, giống như vô cùng hài lòng với sự nịnh hót của bọn họ, ngay sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tô Thiên Từ, vẻ mặt kinh ngạc: " y da, đây không phải là hoa khôi của trường chúng ta sao? Cô cũng tới đây để mua quần áo à?"
Nhân viên bán hàng bày ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt lấy lòng nói: "Liễu tiểu thư biết người này sao?"
Liễu An An cười châm biếm, "Có thể không quen biết sao? Lúc học cấp 3, trực tiếp từ một học sinh bình thường vượt qua bài kiểm tra thi đậu vào trường đại học danh tiếng, là một người vô cùng nổi tiếng trong trường của tôi, anh nói xem, có đúng không Lãnh Băng?"
Phó Lãnh Băng nhíu mày, nhìn Tô Thiên Tử đang đứng trước mặt mình, dường như không giống với trong ấn tượng của anh ta.
Tô Thiên Tử bây giờ, cánh mũi thẳng tắp, mắt hạnh to tròn trong veo, tóc đen tuỳ ý xõa trên vai, kiểu tóc đơn giản nhưng lại khiến cho khuôn mặt cô trở nên tinh tế hơn và quyến rũ hơn rất nhiều.
Lúc Tô Thiên Từ còn là hoa khôi của trường cấp 3 thì cô đã là một thiếu nữ nổi loạn điển hình, quần áo, kiểu tóc đều mang phong cách cá tính, năng động. Còn bây giờ thì ngày càng trổ mã, xinh đẹp yêu kiều khiến người ta không thể rời mắt.
Nhân viên bán hàng nghe Liễu An An nói vậy, vẻ mặt liền hiểu rõ, đối với Tô Thiên Từ càng mất kiên nhẫn, xua tay nói: "Đi nhanh đi, nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đó!"
Tô Thiên Tử cười lạnh một tiếng, móc từ trong túi xách ra một tấm thẻ màu đen: "Thế này còn chưa đủ sao?"
Vốn dĩ nhân viên đang muốn cười châm chọc thì lại nhìn thấy tấm thẻ màu đen kia, liền lập tức im bặt, không thốt nên lời. Đoạt lấy tấm thẻ đen trên tay Tô Thiên Tử, nhìn kỹ một chút, nhân viên bán hàng mới hốt hoảng nói: "Đây thực sự là..."
Nếu đây thực sự là thẻ đen thì bên trong ít nhất phải có 500 vạn tệ.
Tô Thiên Tử nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của nhân viên bán hàng, ánh mắt chuyển sang chiếc váy bên cạnh nói: "Đưa chiếc váy đó cho tôi xem thử."
Nhân viên bán hàng kia dĩ nhiên rất không cam lòng, nhưng vẫn xoay người liền đi lấy bộ váy kia xuống.
Tô Thiên Tử cầm lấy, xoay người đi vào phòng thử đồ.
Liễu An An nhìn thấy tấm thẻ đen kia, trong mắt tràn ngập sự ghen ghét, cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng: "Tôi nói như thế nào lại có bộ dáng nắm chắc phần thắng như vậy, thì là được bao dưỡng, không tồi nha. Mặc dù là tình nhân, nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là một nguồn thu nhập đó."
Chương 20: Gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng
Vẻ mặt nhân viên bán hàng kiểu hiểu rõ, vội vàng phụ hoạ: "Thì ra là tình nhân, khó trách, tôi đã nghĩ với cái khí chất này của cô ta sao có thể có được tấm thẻ đen kia chứ."
"Cô không biết đâu, lúc cấp 3, người phụ nữ này đã không biết kiềm chế, ai cũng nói cô ta có quan hệ mờ ám với hiệu trưởng, bằng không sao cô ta có thể thi vào trường đại học danh tiếng đó chứ?" Liễu An An vô cùng hài lòng với thái độ phối hợp của nhân viên bán hàng.
Cạch, Tô Thiên Tử mở cửa phòng thay đồ bước ra, tức khắc làm cho người ta có cảm giác không gian rực rỡ hẳn lên.
Tuy rằng Tô Thiên Từ lớn lên xinh đẹp, nhưng cô lại ăn mặc năng động tràn đầy sức sống, nên nhìn lại thấy rất bình thường.
Còn Tô Thiên Từ bây giờ mặc trên người một chiếc váy liền thân, làn da trắng nõn tinh tế, khí chất cũng không giống lúc trước, tựa như cô vừa lột xác trở thành một thiên kiên kim tiểu thư.
Phụ nữ trời sinh thích cái đẹp, Tô Thiên Từ cũng không ngoại lệ, vừa lòng mình trong gương, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Đám nhân viên bán hàng gần đó nhìn thấy, cảm giác như tròng mắt sắp rớt ra ngoài, quá hợp!
Cái này váy quả thực giống như sinh ra là để cho cô, không chỉ kích cỡ mà ngay cả khí chất đều vô cùng thích hợp, lần đầu các cô đều nhìn thấy có người mặc váy đẹp như vậy.
Ngay cả Phó Lãnh Băng đã gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng trong lúc nhất thời cũng nhìn đến ngây người.
Liễu An An nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh ta khi nhìn Tô Thiên Từ, thì lòng đố kị hừng hực bốc cháy, cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên người đẹp vì lụa, gà rừng mặc quần áo tốt cũng có thể trở thành phượng hoàng. Nhưng mà, gà rừng thì vẫn là gà rừng, dù có trang điểm lộng lẫy như thế nào thì cũng không thể bay lên thành phượng hoàng được."
Tô Thiên Từ đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía đám nhân viên bán hàng, nói: "Nơi này của các cô ai cũng tiếp được sao, bà cô lắm mồm như vậy, các cô không định đuổi cô ấy đi à?"
Liễu An An bị cô nói như vậy, mặt mày đen lại, hô to: "Người nên đi là cô mới đúng!"
Tô Thiên Từ trực tiếp cho cô ta ăn bơ, cầm tấm thẻ đen đi đến quầy thu ngân: "Tính tiền."
Nhân viên bán hàng vô cùng vui vẻ, không ngờ bán được chiếc váy kia dễ dàng như vậy, liền chạy nhanh đi tính tiền nhưng trong lúc vô tình nhìn lại thấy cái túi xách trên tay Tô Thiên Tử, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. "Đây là túi xách DIOR, số lượng có hạn sao?"
Đồng thời, một nhân viên bán hàng khác cũng có chút ngơ ngẩn nói: "Chẳng lẽ chính là chiếc túi cả thế giới chỉ sản xuất 10 chiếc?"
Nghe bọn họ nói như vậy làm cho Liễu An An và Phó Lãnh Băng chấn động.
Cả thế giới chỉ có 10 chiếc, mà trên tay Tô Thiên Tử lại có thể có một chiếc.
Rốt cuộc cô có thân phận gì? Đây không phải là thứ cứ có tiền là có thể mua được!
Vẻ mặt của nhóm nhân viên bán hàng đó vô cùng đặc sắc, ai có thể nghĩ tới, một người ăn mặc bình dân như vậy, trên người lại có một tấm thẻ vô cùng giá trị, lại còn có chiếc túi quý hiếm như vậy!
Người nhân viên vừa rồi mới châm chọc cô, sắc mặt liền đỏ lên, yên lặng mà cúi đầu đi qua đi qua giúp cô tính tiền.
Sắc mặt Liễu An An càng khó coi hơn, cô ta khinh thường cười lạnh, ghen tị nói: "Haha, bị bao dưỡng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ! Cũng không biết người bao dưỡng kia là lão già 60 tuổi hay là 70 tuổi? Nghe nói cô ở phương diện kia rất giỏi, năm đó ông hiệu trưởng kia cũng được cô hầu hạ vô cùng thoải mái dễ chịu, mới cho cô vào trường đại học danh tiếng đó."