♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Lúc nói những lời này, Kỷ Cảnh Hiên đè giọng không để người khác nghe lọt, thanh âm chỉ có Quý Huyền Nguyệt nghe được, lời nói rất đường hoàng, giọng điệu không có vẻ gì sợ hãi, lại có hơi láo nháo.
Quý Huyền Nguyệt quay đầu trừng mắt liếc nhìn Kỷ Cảnh Hiên, nhưng vẫn trả lời trấn an Kỷ Cảnh Hiên, tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ: "Tôi cũng vậy."
Anh không nói nhỏ, giọng nói trực tiếp được thu lại rõ ràng.
[??? Hỏi cái gì mà anh trả lời zị?]
[Hahahah, Nguyệt Nguyệt phẫn nộ bất lực]
[? Kỷ Cảnh Hiên nói gì với Nguyệt Nguyệt đó? Thầy nào đọc khẩu hình được tới đi.]
[Môi của Nguyệt Nguyệt hôn lên chắc là ngon lắm... chu môi xinh đẹp quáaa]
[Muốn hôn.]
[Sai, muốn ch!ch]
[Mấy đứa lầu trên ngáo đá hết hả, nói cái gì vậy?]
Tổ đạo diễn lấy ra thêm một chiếc hòm đen, nói tiếp: "Ai làm rớt thì phải nhận hình phạt nha, bên trong không biết sẽ có trò chơi kì lạ gì đâu đó, sợ thì nhớ cắn chặt khăn vào nghen."
Vừa dứt lời Nghiêm Dương đã xám hết cả mặt, Lâm Tiệp Dư cứng rắn đáp trả: "Đạo diễn còn chưa quay đã hù tụi tôi, anh còn chưa chuyển khoản cho tôi đâu, tôi đổi ý đó nha!"
Hà Vân Thành trấn an: "Anh sẽ cố gắng xé nhiều một chút để còn chừa đường sống cho Nguyệt Nguyệt với Cảnh Hiên dưới cuối nha."
Quý Huyền Nguyệt nghiêm túc trả lời: "Anh mà xé chắc em xỉu ngang luôn đó."
Hà Vân Thành: "Câm miệng!"
[Hahahahaha, Nguyệt Nguyệt: Nói trúng tim đen đâu phải lỗi của tui?]
[Nguyệt Nguyệt: *bé nhỏ cô đơn yếu ớt đáng thương*.]
"Rồi rồi, bắt đầu đi." Đạo diễn nói: "Khăn giấy đã đưa cho Nghiêm Dương rồi, bắt đầu nhé."
[Nguyệt Nguyệt sợ tới nổi không dám nói chuyện luôn.]
[Không ngờ Quý Huyền Nguyệt nhát gan thế, sao không đến quay《 Ngọn gió lướt ngang qua thế giới》 kế bên đi trời]
[Bé đáng yêu cũng sợ quá rồi kia, mặt đỏ hết cả lên kem nền cũng không che nổi]
Nghiêm Dương đỏ mặt, trên khăn giấy còn có mùi hoa thoang thoảng, cậu cắn một góc nhỏ, rũ mắt không dám nhìn Lâm Tiệp Dư.
Lâm Tiệp Dư là người thứ hai, rất dễ đón được, vì muốn lấy một miếng khăn rộng nên cô kề sát Nghiêm Dương, xé từ góc nhỏ cậu đang cắn. Hô hấp Nghiêm Dương đình trệ, theo quán tính nhìn về phía Hà Vân Thành, nhưng nhận ra anh chẳng hề nhìn mình mà chỉ chăm chăm tờ khăn giấy, chỉ cảm thấy thất vọng dâng tràn.
Cuối cùng khăn giấy chỉ mất một góc nhỏ Nghiêm Dương cắn.
[Tư dưng xé đỉnh quá vậy, còn nhiều như thế nữa, em tuyệt vọng quá đii.]
[Ở đây có ai là hố đen trò chơi không ạ.]
[Hồi hộp quá, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.]
Lâm Tiệp Dư với Lý Tông tuyệt là người yêu, tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió hơn một chút, Lý Tông Tuyệt không hề xé, trực tiếp hít về phía mình.
Hà Vân Thành phấn khích: "Kiến thức này đã được tiếp thu! Đây là bí kíp đó!"
Vì Lý Tông Tuyệt không cắn mà hít khăn giấy vào nên tờ giấy cứ phất phới phất phới, anh đành vội vàng quay mặt đến bên Hà Vân Thành.
Hà Vân Thành cũng tập nhận khăn y như thế, nhưng vừa nhận được, Lý Tông tuyệt đã nhẹ nhàng thở hơi ra, khiến cho miếng khăn bên mép Hà Vân Thành trực tiếp bay mất.
[???]
[Má ơi cười ẻ, lỗ đen trò chơi là đây chứ đâu]
[Khăn còn chưa đi anh đã vội mừng, nó không bay thì ai bay đây.]
Hà Vân Thành vội vàng nhặt về tờ giấy khăn, cuống cuồng nói: "Lúc nãy là hơi của Tông Tuyệt, không tính, làm lại!"
Đạo diễn gật gù: "Sao cậu biết phải làm lại? Quên nói với mọi người là sẽ không đổi giấy mới đâu, Nghiêm Dương cầm tờ này làm lại đi. Mọi người chơi lại càng nhiều thì tờ giấy càng nhỏ, xác suất bị rơi mất cũng càng cao, cẩn thận xíu nha."
Nghiêm Dương nghi hoặc: "Ơ? Sao lại từ em, không phải là từ chỗ anh Thành ư?"
Đạo diễn đẩy đẩy mắt kính: "Không phải."
Hà Vân Thành bày ra vẻ mặt khϊếp sợ, Quý Huyền Nguyệt không nhịn được huých nhẹ Hà Vân Thành: "Anh cẩn thận xíu đi nghe!"
[Ủa?]
[Hahhahah hố đen zũ trụ]
[Nguyệt Nguyệt: tui tức á]
Nghiêm Dương đành phải tiếp tục, cậu lại cắn một phần nhỏ, nhưng lần này Lâm Tiệp Dư xé không tốt lắm, trong miệng Nghiêm Dương còn hơn phân nửa.
Cô tiếp tục chuyền cho Lý Tông Tuyệt theo luật, rồi Lý Tông Tuyệt lại theo đó chuyền cho Hà Vân Thành, cơ mà không uổng công là một cái hố đen vũ trụ, Hà Vân Thành nghiêng đầu xé một cái thì trong miệng Lý Tông Tuyệt dư lại hơn phân nửa miếng khăn.
Lý Tông Tuyệt chớp chớp mắt, nhìn xuống miếng khăn giấy to non nửa bàn tay trong miệng mình.
Quý Huyền Nguyệt: "..."
Trời ơi bão táp mưa sa.
[hahahahaha đúng là hố đen của mọi cuộc chơi]
[Làm fan Hà Vân Thành tôi đã thấy méo đúng rồi, thì ra còn do chính chủ nhà mình sai trái vl hả?]
[Nguyệt Nguyệt: Tuyệt vọng.]
Quý Huyền Nguyệt nghiêng đầu nhận lấy, anh căn một góc nhỏ, nhẹ nhàng xé đi.
Kỷ Cảnh Hiên quan tâm: "Quý ca ca, cẩn thận một chút."
Quý Huyền Nguyệt nghe được giọng hắn, trong lòng hoảng hốt xôn xao, anh giật mình, chỉ xé được một chút, tờ giấy này chỉ to khoảng một phần tư lòng bàn tay mà thôi.
Đậu má.
[Má ơi sao đến cặp này con tim tui run rẩy quá vậy nè?]
[Xé gì nhỏ vậy anh ơi, Quý Huyền Nguyệt xé lại miếng to hơn điiii.]
[Hắn còn nỡ đánh Hà Vân Thành, rồi thì người tám lạng kẻ 800 gram.]
[Thích chọc ngoáy thì cút, không thấy Nguyệt Nguyệt chỉ đυ.ng nhẹ hay gì?]
[Quan hệ tốt vậy thích thì đánh hong thích thì đánh ó được không? Lo chuyện bao đồng quá đi.]
Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi đến gần, hạ tầm mắt, hắn thấp giọng nói: "Quý ca ca, anh cắn nhỏ quá đi."
Từ khoảnh khắc Kỷ Cảnh Hiên dựa sát vào thì Quý Huyền Nguyệt đã không tự chủ được mà co rúm ngón tay, tựa như cả thế giới đều lặng yên trong chớp mắt, thậm chí anh còn cảm nhận được một luồng gió nhẹ mơn trớn mặt mình lúc Kỷ Cảnh Hiên kề sát bên.
Quý Huyền Nguyệt nhìn hàng mi rũ xuống của Kỷ Cảnh Hiên, nghĩ đến việc hắn chỉ nhìn chằm chằm tờ khăn giấy trên miệng chứ không phải là cánh môi mình, vành tai anh dần dần đỏ lên.
Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi, như là tìm được góc độ phù hợp, tóc của hắn cọ bên cổ anh, khiến cho vùng da ấy trở nên mẫn cảm hơn. Nhưng tại sao chưa cắn xuống nữa? Anh hơi sốt ruột rồi đó.
Anh có thế cảm nhận được hơi thở của Kỷ Cảnh Hiên bên mình, bởi vì khoảng cách gần nên thở khí hơi nóng, xem ra môi Kỷ Cảnh Hiên đã kề gần, chắc là sẽ cắn được thôi.
Mũi Quý Huyền Nguyệt bị đầu tóc Kỷ Cảnh Hiên cọ ngứa, anh không chịu nổi nên đành đẩy hắn sang một bên, lấy khăn giấy ra, né máy quay, hắt xì.
Kỷ Cảnh Hiên sửng sốt, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.
Lúc Quý Huyền Nguyệt cắn mảnh khăn giấy kia thực sự không có góc nào ổn cả, thời điểm Kỷ Cảnh Hiên cúi đầu, tầm mắt đều là cánh môi đỏ mọng nhắm chặt, xương quai xanh trắng nõn yếu ớt và hầu kết tinh xảo của anh.
Muốn cắn.
Đó là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn, khiến hắn không kiềm được đến gần hơn một chút, một chút, một chút nữa.
Hà Vân Thành: "Chẹp, ải cuối rồi mà! Thua hết rồi."
Lý Tông Tuyệt nói: "Đạo diễn, hắt xì là bất khả kháng mà, để cho Nguyệt Nguyệt làm lại thôi là được."
Lâm Tiệp Dư: "Đúng vậy."
[Trời đất ơi, vì sao Kỷ Cảnh Hiên với Quý Huyền Nguyệt chuyền khăn thôi cũng thấy nóng mặt vậy?]
[Máu mũi em chảy hết rồi nè.]
[Trời ơi sao không hôn vậy?? Tức quáaaa]
Quý Huyền Nguyệt cũng nói: "Tôi sai rồi, tôi làm lại được không?"
Đạo diễn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được rồi, đổi giấy mới đi."
Nhân viên lấy khăn giấy đưa cho Quý Huyền Nguyệt.
Quý Huyền Nguyệt xé khăn giấy còn một mẩu nhỏ như trước rồi hít lên, ngoan ngoãn nhìn Kỷ Cảnh Hiên.
"Nhỏ vậy không cắn được đâu, cậu hít qua đi, giống như lúc nãy anh Tông Tuyệt với Hà ảnh đế làm đó."
Kỷ Cảnh Hiên sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nhìn cánh môi Quý Huyền Nguyệt từ phía trên, hắn liếʍ liếʍ môi, thấp giọng nói: "Quý ca ca đừng khẩn trương, sẽ nhanh thôi, em không đoạt nụ hôn màn ảnh đầu tiên của anh đâu, yên tâm nhé."
Quý Huyền Nguyệt còn chưa ý thức được, nhẹ nhàng đáp: "Nói gì đó, tôi không khẩn trương, cậu nhanh lên là được."
Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, sau đó trực tiếp áp chế ót của Quý Huyền Nguyệt, kéo anh kề sát, cúi người hôn lên mảnh giấy trên môi Quý Huyền Nguyệt.
Động tác này như đã luyện hàng ngàn lần trong lòng Kỷ Cảnh Hiên, hắn lao đến không mảy may sai sót gì, động tác không chút dịu dàng, ngược lại còn hơi vội vàng.
Cách một tầng khăn giấy, chính là môi của Quý Huyền Nguyệt.
Cảnh tượng ấy được khắc họa rõ ràng trong đầu Kỷ Cảnh Hiên, hình dáng cánh môi anh được đặc tả lại, môi châu tinh xảo nhỏ xinh, trong phút chốc thời gian như kéo dài vô tận.
Hắn muốn đè lâu một chút nhưng sợ Quý Huyền Nguyệt biết suy nghĩ của mình, đành phải kiềm chế tâm tư đó, hắn ngẩng đầu, thậm chí không cần hít mảnh giấy qua, vì nó đã bị đôi môi ướŧ áŧ của anh dính vào, Kỷ Cảnh Hiên lập tức thả khăn giấy, vo tròn trong lòng bàn tay.
Quý Huyền Nguyệt trong đầu trống rỗng, cảm quan toàn thân đều đặt lên môi, tim như ngừng đập một lúc, anh rõ ràng cảm nhận được. Mảnh giấy kia xé không đều, máy quay không thấy được, nhưng khóe môi của anh và Kỷ Cảnh Hiên sớm đã chặt chẽ quấn lấy nhau.
Như là đã có âm mưu hôn nhau từ trước, chứ không phải thình lình xảy ra va chạm đơn thuần.