Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Đã vào giữa tháng chín, nhưng cái nắng gắt cuối thu vẫn vô cùng nóng, bao phủ toàn bộ thành phố biển này.
Sáng sớm, Lâm Bảo Bảo liền bị ác mộng làm tỉnh lại.
Cô ghé vào chậu nước rửa mặt phía trước dùng nước lạnh hất lên khuôn mặt, phát hiện mí mắt nháy dồn dập.
Tục ngữ từng nói, mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, còn cô hai mắt đều nháy dồn dập, liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Lâm Bảo Bảo cảm thấy rằng hôm nay sẽ có điều chẳng lành xảy ra, không biết liệu điềm báo trước này có chính xác hay không, cô giờ cũng không thể biết, khi ra đến cửa, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Lâm Bảo Bảo mở to mắt nhìn dãy số trên điện thoại, mặc dù không có để tên hay bất kì kí hiệu nào, tưởng rằng đây chỉ là một dãy số lạ. Nhưng cô trong vô thức đã nhớ kĩ dãy số này, biết chủ nhân của nó là ai.
Trước khi phản ứng lại, cô đã đưa tay ấn nút tắt.
Sau khi tắt máy, Lâm Bảo Bảo trừng mắt nhìn điện thoại, khuôn mặt biểu hiện sự sợ hãi.
Lâu Linh ngồi đối diện cô ăn điểm tâm mặt mờ mịt nhìn Lâm Bảo Bảo, cảm thấy khuôn mặt đáng yêu như em bé của bạn thân mình có thể nói là dữ tợn, rất đáng sợ , “Nhị Bảo cậu sao thế?”
Lâm Bảo Bảo rất nhanh liền lấy lại tinh thần nở một nụ cười, “không có gì, vừa rồi mí mắt nháy dồn dập, mình có một loại dự cảm không tốt.”
Lâu Linh kêu lên một tiếng, thuận miệng nói: “đó chẳng qua là một hiện tượng sinh lý mà thôi, đừng tự mình dọa mình. Nhanh ăn đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.”
Lâm Bảo Bảo được Lâu Linh an ủi, cũng cảm thấy chắc là chính mình tự dọa bản thân, nhanh ăn xong bữa sáng, hai người vội vàng rời khỏi nhà ăn của trường lao vào lớp học cùng lúc với tiếng chuông báo vào tiết.
Lâm Bảo Bảo là sinh viên năm ba trường đại học Nam Thành.
Cô là người ngoại tỉnh, trước kia liều một phen mà giấu diếm người nhà tự mình điền nguyện vọng vào đại học Nam Thành. Sau khi trúng tuyển lại một thân một mình đến trường báo danh. Không nghĩ tới sẽ gặp được vài người bạn thân, cuộc sống của cô cũng vì thế mà sinh ra nhiều thay đổi lớn. Dự định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Nam Thành phát triển.
Đương nhiên, quyết định này còn vì tâm tư của chính bản thân cô, muốn ở lại Nam Thành vì nam thần của mình.
Ánh nắng sáng rực rỡ, trong phòng học mở điều hoà , Lâm Bảo Bảo tối hôm qua ngủ không ngon, không những vậy thầy giáo giảng bài giống như bài hát ru con vậy, cuối cùng cản không nổi lời mời gọi của thần ngủ.
Đến khi Lâm Bảo Bảo bị người đánh thức, cả người như trong mộng , ngây ngốc nhìn chàng trai đang ôm mặt bàn nhìn cô. Cô giật mình phát hiện đây là chỗ ngồi của Tịch Mộ Phong.
“...... Lâm Nhị Bảo, tỉnh chưa?” Mộ Phong bóp khuôn mặt như em bé của cô hỏi.
Lâm Bảo Bảo dùng sức lau mặt, nhìn xung quanh một chút, phát hiện còn đang trong phòng học, mọi người đều đi lại không có gì khác biệt lắm, chỉ còn lại người bạn thân Lâu Linh đang đọc sách.
Lâu Linh thầy cô đang nhìn mình, đưa cho Lâm Bảo Bảo một tờ khăn ướt lau mặt, cười nói: “Nhị Bảo, tan học rồi.”
Lâm Bảo Bảo “a” một tiếng, nhịn không được lại ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Đàn anh, có chuyện gì?”
Tịch Mộ Phong gõ gõ mặt bàn, cũng không có chuyện gì, muốn nhắc lại chuyện kết giao bạn bè với trường khác mà anh đã nhắc đến tuần trước. Không thể thiếu được người quan trọng là Lâm Bảo Bảo nên đặc biệt tới nhắc lại một tiếng.
Lâm Bảo Bảo tỉnh táo lại cuối cùng cũng nhớ tới việc này, kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, việc này không phải không ổn sao? Các bạn nữ xinh đẹp trường chúng ta đều là hoa đã có chủ, anh nên mau chóng từ chối bên kia đi.”
Mộ Phong dở khóc dở cười nói “bên kia cứ kiên trì, em cũng biết bên kia đều là bạn bè thân thiết của anh, bạn bè đã nhờ vả, anh cũng không nỡ cự tuyệt.”
“Vậy nên đàn anh đây là không có cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là hi sinh những bạn nữ xinh đẹp?” Lâm Bảo Bảo tiếp lời.
Tịch Mộ Phong dở khóc dở cười, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâu Linh đang yên tĩnh ngồi đọc sách bên cạnh, trong miệng nói: “nào có hi sinh gì, anh em của anh đối với việc này đặc biệt mong chờ. Em và Lâu Linh có thể thừa cơ đi chơi vào cuối tuần này, coi như đi ngắm phong cảnh có được không?”
Lâm Bảo Bảo nhìn không thấy đôi mắt ti hí của hắn ta, rõ ràng vì bạn thân của nàng mà đến, mà hắn lại có thể nói ra những lời chính nghĩa đến như vậy.
Lâm Bảo Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng không có cự tuyệt, nói: “nếu hôm đó rảnh, bọn em sẽ đi.”
Mộ Phong hết sức cao hứng nói lần nữa: “các em nhất định phải tới a, người đến là được rồi, những thứ khác chúng ta đã có học trưởng, học tỷ chuẩn bị tốt. Còn nữa, nếu như có thể gọi thêm một số người tới sẽ tốt hơn, nhiều người càng náo nhiệt, coi như kết giao bằng hữu.”
Lâm Bảo Bảo bĩu môi nói: “đàn anh, các anh đều sắp phải tốt nghiệp rồi, nếu vừa ý một người chẳng phải là chậm trễ việc học sao hay sao?”
Tịch Mộ Phong buông tay, “Em cũng nói đó, phải nhìn vừa ý mới được, không vừa ý thì tất cả đều không có gì.”
Sau khi căn dặn thêm một số điều, lại nhìn sang chỗ của Lâu Linh thì Mộ Phong mới rời đi.
Vào giữa trưa hôm đó, mặt trời bên ngoài chói chang, mặt đất nóng hầm hập
Kết thúc tiết học cuối cùng, toàn bộ sân trường đều náo nhiệt lên.
Sau khi Mộ Phong rời đi, Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh cũng thu dọn đồ đạc đi ra phòng học.
“Cậu nhớ đánh thức mình.” Lâm Bảo Bảo một bên cất sách trong ngực, một bên ngáp và nói với Hòa Lâu Linh.
Lâu Linh cười cười, quan tâm nói: “vừa rồi nhìn cậu ngủ ngon như vậy, có chút không đành lòng đánh thức.” Sau đó lại lo lắng hỏi cô, “tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Cách đây không lâu, bà ngoại của Lâm Bảo Bảo sinh bệnh, cô xin phép nghỉ trở về, mới từ nhà bà ngoại trở về lại không ngừng lo việc của hội học sinh, Lâu Linh lo lắng cơ thể cô mệt mỏi suy sụp, hiếm khi thấy cô ngủ gục trên lớp học, tất nhiên không đành lòng đánh thức Lâm Bảo Bảo, thậm chí giúp cô để cho cô ngủ thêm một lúc nữa.
Lâm Bảo Bảo nhớ tới ác mộng sáng nay làm tỉnh giấc, tâm tình không thể nào thoải mái được, “mình bị tỉnh vì ác mộng nên ngủ không ngon.”
Tiếp đó không thèm nghĩ đến những chuyện kia nữa, cùng Lâu Linh thương lượng một chút buổi trưa không có lớp có muốn ăn cơm trưa ở bên ngoài trường hay không, thuận tiện đi dạo phố luôn.
Lâu Linh đang muốn hỏi đi nơi nào, phía sau liền có mấy nữ sinh xông tới, ôm lấy bả vai của hai người, cười hì hì nói: “chúng mình đều nghe được rồi nhá, các cậu muốn đi đâu ăn đồ ngon thế ? Cũng không thể quên hậu cung của chúng ta nha.”
Lâm Bảo Bảo cười ha ha, chạm vào khuôn mặt của Bùi Tầm Huyên đang ôm lấy bả vai mình, hào khí nói: “ái phi đừng lo lắng, mọi người đều có phần, đi ra tiệm thịt nướng mới mở ngoài trường học có được không? Ta mời!”
Bùi Tầm Huyên không cam lòng yếu kém mà quay lại sờ một cái vào khuôn mặt đáng yêu của cô, cười nói: “nếu là Nhị Bảo mời khách, chúng ta còn khách khí làm gì? Đương nhiên là đi a!”
Những nữ sinh khác cũng cười hì hì phụ hoạ.
Sau khi hạ quyết tâm, một nhóm cô gái trẻ tràn trề sức sống cùng đi về phía cổng trường.
“Đúng rồi, vừa rồi đàn anh tan học không về luôn mà liền đến tìm cậu là có chuyện gì thế?” Bùi Tầm Huyên tò mò hỏi.
“Có thể có chuyện gì? Còn không phải là do có quan hệ với trường bên. Đàn anh ở bên trường kia có một đám anh em, bọn họ đều sắp tốt nghiệp, ở chung kí túc xá vậy mà đều là một đám cẩu độc thân, buồn tẻ thê lương, mới nghĩ đến việc tìm vợ cho anh em trong kí túc, nên tìm tới đàn anh, nói muốn kết giao bằng hữu, liền liên hệ bên phía chúng ta, các cậu có hứng thú không? Nếu có thì cùng đi, vào cuối tuần này, đi ngắm cảnh.”
Ngoại trừ những người đã có bạn trai, những người còn lại đều cảm thấy kết giao bằng hữu không tệ, nếu không thì cũng có thể đi giải sầu, nhao nhao cười nói đến lúc đó sẽ qua xem.
Còn chưa tới cổng trường học, liền nghe được phía trước truyền đến một tiếng động lạ.
Lâm Bảo Bảo đang quay đầu qua bên Lâu Linh nói chuyện, không có chú ý tình huống chung quanh, chờ khi phát hiện ra sự khác thường, suýt chút nữa đυ.ng phải người đang đứng chắn ở phía trước.
“A......”
Nữ sinh xung quanh kêu lên, nhìn Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị ngã ra sau, người chắn đường cô nhanh tay bắt lấy tay của cô, giữ không cho cô ngã.
Tay của đối phương phi thường lớn, to đến mức Lâm Bảo Bảo cảm thấy đau đớn vô cùng, tức giận ngẩng đầu, cả giận nói: “anh......”
Khi thấy rõ người nắm tay mình, cô giật mình trừng to mắt.
“Đàm đại thiếu gia?” Cô buột miệng nói.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn cô, anh ta rất cao, Lâm Bảo Bảo đứng trước mặt anh mà chỉ cao đến bả vai của anh ta, phải ngẩng đầu mới có thể thấy được mặt.
Mặt trời giữa trưa đặt biệt chói mắt, chung quanh không có bóng râm che chắn, con mắt bị mặt trời chiếu vào đến đau nhức, đến mức cô không cách nào thấy rõ ràng thần sắc của đối phương, chỉ có thể từ việc hắn nắm lấy tay của mình biết rằng anh ta có điều gì đó xảy ra.
Hơn nữa, lúc ấy Đàm đại thiếu gia lại cẩn thận nắm chặt tay của cô.
Lại càng không thích hợp chính là, cái tên Đàm đại thiếu gia kia bình thường luôn hận không thể trốn tránh nàng lúc này vậy mà cẩn thận nắm tay nàng.
Lâm Bảo Bảo có chút ngốc khi thấy anh ta đột nhiên xuất hiện.