[Harry Potter] Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 7

Sáng hôm sau những con cú mèo kết thành đàn bay vào đại sảnh, Harry đang chất đầy xúc xích và trứng vào đĩa của mình --- phải biết rằng lát nữa sẽ học môn tiên tri, đó sẽ là một trận chiến ác liệt.

Đút cho Hedwig một chút xúc xích, mở ra lá thư vừa từ trên chân cô nàng lấy xuống, Harry nháy mắt cứng đờ.

' Tất cả học sinh năm ba mang theo sủng vật của các trò đến buổi học độc dược đầu tiên, thông báo cho các bạn của trò – S. S '

Harry trừng mắt nhìn chữ viết thon dài quen thuộc kia nửa ngày, rồi mới đem tờ giấy đưa cho Ron đang ngồi bên cạnh, người bên cạnh chỉ vừa nhìn thoáng qua liền đem ngụm nước bí đỏ đang ngậm trong miệng phun hết vào mặt một người trong đôi song sinh đang chia nhau xem thời khóa biểu – George Weasley.

" A, em xin lỗi, xin lỗi" Ron đỏ mặt tay chân luống cuống giúp anh trai đang tươi cười của mình lau mặt, " Em chỉ... Harry, ông ta sẽ không độc chết tất cả sủng vật của mọi người, đúng không?" Ron quay đầu nhìn Harry, vừa sợ vừa nghiêm túc hỏi, tay chính xác đêm khăn giấy nhét vào miệng George đang định nói chuyện.

" Đương nhiên là không" Có lẽ ông ta chỉ muốn độc chết sủng vật của mình cậu thôi. Harry nói thầm từ trong tay đôi song sinh nhận lấy thời khoá biểu của mình. Một người khác trong đôi song sinh đang ôm bụng cười dưới đất vì thấy đối phương gặp hoa.

" Ôi, George đáng thương, tách khỏi Fred cậu ấy liền bị em trai bắt nạt"

Vì thế đôi song sinh liền hiếm khi xảy ra nội đấu, Fred cười đến cả người vô lực bị George đang cực kỳ tức giận đánh.

Harry không tham gia vào cuộc đùa giỡn với họ, có chút sốt ruột và lo lắng nhìn về hướng Hedwig vừa bay đi. Kỳ thật, mục tiêu thực sự của giáo sư Snape là Scabbles. Nhưng mà, nếu thầy ấy để chúng ta làm độc dược rồi đút cho sủng vật thì....

Harry cảm thấy cậu phải làm chút gì đó vì cô nàng cú tuyết của mình.

Thật ra Hermione không lo lắng về việc này, vì thế tiểu nữ vương tóc nâu cất kỹ thời khóa biểu có chút dày đặc của mình, lôi hai cậu bạn học có chút lo lắng của mình đi tìm phòng học môn tiên tri.

Vì Harry đã trải qua một lần, nên quá trình tìm phòng học cực kỳ dễ dàng, lúc bọn họ đến nơi, thì phòng học trên tầng cao vẫn chưa có ai đến. Đúng lúc có thời gian để bọn họ nói chuyện phiếm.

" Harry" Hermione để túi sách dựa vào tường, sau đó nói, " Đêm qua mình đã suy nghĩ cẩn thận, là về Malfoy. Có lẽ cậu đã nói đúng, lúc này chúng ta không nên gán ghép cho cậu ta là Tử Thần Thực Tử. Nhưng mà, cho dù chúng ta thật sự muốn tiếp nhận cậu ta, nhưng mình không nghĩ rằng cậu ta sẽ vui vẻ làm bạn với chúng ta."

" Mô..." Harry không thể không thừa nhận, Hermione luôn nhay bén mà chỉ ra nhược điểm, thật sự thì Harry vẫn chưa nghĩ được cách làm cho đối thủ một mất một còn luôn kiểu ngạo của mình trở thành bạn bè. Không có áp lực của chiến tranh, việc này giống như nhiệm vụ không thể hoàn thành.

" Dù sao đi nữa, chúng ta không thể làm mối quan hệ trở nên xấu hơn"

" Đấy là việc đường nhiên, Harry, quan hệ của chúng ta đã xấu đến cực điểm, không gì có thể khiến nó tệ hơn." Ron mặt ủ mày ê nói, " So với việc này, mình càng lo lắng cho tiết học độc dược vào cuối tuần hơn. Scarbbles đang thương, nó không thể chịu đựng hành hạ nữa."

Trên thực tế, Harry nghĩ rằng con chuột kia có thể chịu đựng nhiều hơn Ron nghĩ. Đương nhiên cậu sẽ không nói với Ron vào lúc này. Mà thực ra, cậu cũng không có cơ hội nói. Thời gian không còn sớm, mọi người tốp năm tốp ba từ cầu thang đi lên phòng học.

Không thể không nói, phong ba về mảnh giấy của giáo sư độc dược rất có uy lực, lúc này các sư tử nhỏ đang đi lên tòa tháp ai nấy cũng mặt ủ mày cháu, mà số ít những người không chịu ảnh hưởng không giống như Hermione luôn tin tưởng giáo sư và sách vở, mà cơ ban la không mang theo sủng vật đến trường.

Mọi người ở trong phòng học đến khi cả người toàn mùi mồ hôi, sau khi ngồi trong một căn phòng nóng bức âm u, mây đen tích tụ trên đầu mọi người vẫn không tan đi, thậm chí còn vì phải vào trong một không gian đầy bụi bặm mà có xu hướng càng thêm dày đặc.

Trong tâm trạng đó, vốn là một tiết học tiền tri đầy bi kịch lại càng thêm tệ hơn. Ngay lúc giáo sư Trelawney vào lần đầu tiên hoặc lần thứ một trăm linh một hù dọa Harry và mọi người, tất cả mọi người đường như đều trầm mặc rời khỏi phòng học kia.

Đặc biệt là Harry, cho dù cậu không bị chuyện đại cẩu Sirius cùng một ít lá trà doạ sợ đến tâm thần không yên, nhưng việc này cũng không có nghĩa rằng cậu sẽ nhiệt liệt hoan nghênh màn biểu diễn dư thừa của giáo sư Trelawney --- xét thấy việc bà ấy thét chói tai và sợ hãi thật giống như Harry sẽ 'chết ngay lập tức'.

Ngày đầu tiên khai giảng năm thứ ba của Harry giống như đã được sắp đặt là không được yên ổn, không biết là ai đã mang chuyện xảy ra trong lớp tiên tri nói cho Slytherin biết. Vì thế bạn học Darco Malfoy vì lý do Harry không bị ngất xỉu trên xe lửa nên cực kỳ buồn chán tìm được trò vui mới.

Sau khi ăn cơm trưa, vào lúc bọn Harry băng qua sân trường để đến lớp chăm sóc sinh vật huyền bí, Malfoy đang đi phía trước liền bắt chước bộ đang ôm ngực của giáo sư Trelawney, Crabbe và Goyle đang ngây ngô cười.

Nhìn thấy bọn Harry, Malfoy cao giọng nói: " A, nhìn xem là ai đây? Kẻ Được Chọn của chúng ta! Potter, bị lớp tiên tri doạ sợ phải không? Nếu tao là mày, tao sẽ cẩn thận với điềm báo kia."

Harry phải dùng sức kéo lấy quần áo của Ron cậu ta mới không xông lên.

" Nhìn bộ đang của nó kìa, cậu chắc chắn chúng ta phải làm bạn với nó sao?" tiếng nói của Ron giống như phát ra từ kẽ răng.

" Bình tĩnh, Ron, cậu không thể xông lên vào lúc này" Hermione cũng nhỏ giọng nói.

" Hermione nói rất đúng, Ron" Harry cảm giác được Ron không còn muốn giãy giụa xông lên mới buông ban tay đang nắm áo chùng của cậu ta.

" Như thế nào? Bọn mày đang thảo luận giúp Đầu sẹo thoát khỏi điềm xấu sao?" Malfoy nghi ngờ nhìn ba người biểu tình vặn vẹo mà miệng còn đang mấp máy, đề phòng nói.

Harry phải làm mình nhớ đến Darco trong chiến tranh, làm như vậy mới không bị Malfoy trước mặt chọc tức. Mà cam giấc này làm Harry nghĩ ra biện pháp đối phó Malfoy.

" A, cảm ơn vì đã quan tâm, Darco" Harry ưu nhã cười nhạt nói, " Điềm xấu kia làm mình thực hao tâm tổn trí, mình nghĩ có lẽ người thừa kế của gia tộc Malfoy có thể giúp mình nghĩ cách đối phó?"

Hoàn mỹ! Harry không chút khách khí mà thầm khen ban thân. Sư tử nhỏ Harry chỉ lo suy nghĩ việc ' đối phó với một Slytherin thì phải dùng cách của Slytherin', hoàn toàn không nghĩ đến việc mọi người làm sao tiếp thu việc một Kẻ Được Chọn vốn là một con sư tử lại hoá xà.

Trên thực tế, đối với việc Harry biểu diễn hoa lệ, Ron và Hermione hoàn toàn hoá đá,mà bản thân Malfoy không chỉ hoá đá, thậm chí cả người còn biến trắng, giống như một cơn gió sẽ thổi bay cậu ta. Nói tóm lại,ngoại trừ Crabbe và Goyle có khả năng thích ứng, mọi người xung quanh đều bị Harry doạ sợ.

Harry! Cậu thật sự không muốn làm bạn với Malfoy đúng không, thật ra cậu chỉ muốn đổi phương thức hù dọa cậu ta đúng không? Ron Weasley hò hét trong lòng.

Đương nhiên, cho dù mọi người bị hù doạ như thế nào, ngày vẫn trôi qua như thường.

Phát hiện sắp bị trễ giờ Harry chỉ dùng một tay nắm chặt Hermione và Ron, mà tay phải còn lại kéo lấy thiếu niên bạch kim vẫn chưa hoàn hồn, sau đó kéo ba người chạy về phía căn nhà nhỏ của Hagrid.

Darco bị cảm giác gió thổi vào mặt làm hoàn hồn mới phát hiện mình giống như hươu con đang chạy theo mẹ mà chạy theo Harry, vì thế thiếu niên bạch kim một lần nữa bị đả kích tinh thần hoảng hốt mà vượt qua lớp chăm sóc sinh vật huyền bí, thậm chí còn quên quấy rối Hagrid, đường nhiên cũng sẽ không đi trêu chọc bằng mã.

Kẻ Được Chọn trẻ tuổi hoàn toàn không am hiểu tâm ý người khác, cho rằng việc kết bạn đã có hiệu quả, cũng không để ý đến hai người bạn tốt thành tâm khuyên nhủ, tâm tâm niệm niệm đi trên con đường Gryffindor Slytherin --- ít nhất là trước mặt Draco Malfoy.

Mà giờ phút này, thiếu niên Gryffindor quyết định muốn mình giả vờ trở thành Slytherin ưu nhã bình tĩnh đang đi qua đi lại trước cửa văn phòng của giáo sư độc dược.

" Ừm... Nếu mình trực tiếp hỏi thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ không nói, muốn cùng con dơi già kia chơi tâm cơ?! Nga, thầy ấy chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu." Harry một bên nôn nóng đi tới đi lui một bên không ngừng lẩm bẩm, "Phải làm thế nào đây?"

" Có lẽ, tôi có thể cho cậu một chút ý kiến? Potter!"

Thanh âm trầm thấp mà hoa lệ của giáo sư độc dược vang lên từ trên đỉnh đầu Harry, doạ thiếu niên đang cắn môi sợ đến nhảy dựng.

" Ôi..." Harry thống khổ che môi, nhìn người đàn ông đã nhanh nhẹn tránh được khi cậu vừa nhảy dựng lên.

"Như vậy, xét thấy việc cậu đã đi qua đi lại trước cửa phòng của tôi gần một tiếng đồng hồ, tôi nghĩ rằng Kẻ Được Chọn của chúng ta có việc tìm giáo sư độc được của mình."

Snape cẩn thận quan sát thiếu niên mà anh bảo vệ trên lý thuyết, trên môi thiếu niên cũng không tính là hồng hào có một loạt đấu răng đỏ tươi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm trên môi cậu ta.

Giáo sư độc dược không tự giác nhíu mày, một tay đem Kẻ Được Chọn mắt xanh đang nước mắt lưng tròng xách vào văn phòng.

"Như vậy, ngài Harry Potter của chúng ta đã chuẩn bị giải thích thắc mắc cho giáo sư độc dược của cậu chưa" Snape nhe giọng nói, "Nói tôi nghe, Potter, tại sao cậu lại đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc của tôi?

" Ách..." Harry không được tự nhiên vặn vẹo một chút,chần chờ mở miệng. " Là vì, mũ niệm Ravenclaw."

" Tôi cho rằng chúng ta đã thỏa thuận xong, món đồ đó sẽ do tôi và hiệu trưởng giải quyết. Nếu cậu nghĩ cậu có thể nói dối tôi, Potter..."

" Em đương nhiên không nghĩ như vậy!" Harry lớn tiếng đánh gãy lời nói của người đàn ông, cực kỳ không muốn đối phương sinh ra hiểu lầm.

Harry hít sâu một hơi, sau đó nói: "Em đúng là không đến vì mũ niệm Ravenclaw nhưng mà em biết thầy muốn làm gì vào buổi học độc dược vào cuối tuần, em chỉ muốn hỏi thầy một chút là em có thể làm gì được không?"

" Năng lực ngôn ngữ làm người khác phải kinh ngạc cảm thán" biểu tình của Snape rất kỳ quái, không mang theo ác ý, lại làm Harry lạnh sống lưng hối hận quyết định đi tìm đối phương của mình.

" Ách... Có thể chứ?" Harry da đầu căng thẳng, " Em nghĩ thầy muốn bọn em nấu độc dược gì đó rồi đút cho sủng vật. Nhưng vì khả năng độc dược của em không tốt cho lắm, thầy biết mà. Thầy xem, Hedwig là sủng vật duy nhất của em, ừm, nó còn từng vì cứu em mà chết. Em chỉ nghĩ nếu thầy muốn để bọn em nấu độc dược gì đó thì..."

" Rốt cuộc, Gryffindor tự đại làm thế nào có thể để cậu cho rằng ta sẽ giúp đỡ một Potter --- trong tình huống ngay cả các học sinh khác đều không được?!" Snape nhướng mày nói.

Đúng vậy, lúc trước sau khi có được ký ức trước khi chết của người đàn ông này, Harry vẫn luôn đơn phương xem đối phương là trưởng bối mà cậu kính trọng nhất, đạo sư nhân sinh của cậu. Mà hiện tại có cơ hội làm lại một lần nữa, Harry đường như mạng hết tình cảm kính nể ấp ủ suốt mười năm đặt hết lên người Snape. Harry tin tưởng thậm chí là ỷ lại người đàn ông này. Nhưng mà, đối với Severus Snape, Harry Potter chỉ là con của James Potter và Lily Evans. Định mệnh này làm Harry vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành tiểu bối mà Snape thiên vị.

Harry hận sự xúc động của mình, nó làm cậu nhận ra sự thật quá sớm.

" Dùng đầu óc của cậu! Potter!" Snape trừng mắt nói với thiếu niên đang bất mãn, anh đi đến tủ độc duợc đường như đã chiếm hết một bức tường, lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ, sau đó nói, " Đem cái này bôi lên môi của cậu".

" Hả" Harry vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm giác uể oải mờ mịt chớp mắt.

Snape đem cái bình trong tay đưa cho Harry, sau đó đem thiếu niên nhìn có vẻ ngốc ném ra khỏi cửa.

Sư tử nhỏ Kẻ Được Chọn bị ném ra khỏi văn phòng giáo sư độc dược mờ mịt ôm bình độc dược trở về ký túc xá, chào đón cậu là Ron lớn giọng: " Harry!!! Sao môi của cậu lại sưng lên vậy?!"

Phòng nghỉ Gryffindor vốn náo nhiệt nháy mắt liền yên tĩnh lại, động tác của mọi người đồng loạt nhìn về phía Harry.

" Cắn... Rách." Harry ấp úng đón nhận ánh mắt của mọi người.

" A, ai đã cắn rách người anh em của chúng ta ----?"

" ---- Môi của Harry Potter?!"

Đôi song sinh đã làm hoà một trái một phải ôm vai Harry xấu xa cười ái muội, George tinh mắt nhìn thấy bình thủy tinh trong ngực Harry.

" A, đây là cái gì?" George hỏi.

" Là một bình độc dược" Fred nói.

" Là giáo sư Snape đưa, bảo là cho em trị vết thương trên môi." Harry nói.

Tuy hôm nay phải chịu khá nhiều đả kích, nhưng dù thế nào đi nữa người đàn ông đó vẫn đang được kính trọng, Harry rất sẵn lòng lợi dụng tất cả cơ hội để khiến các Gryffindor không còn căm thù ông ấy như vậy.

" Cái gì?!"

" Cái gì?!"

Đôi song sinh ăn ý kéo dài âm thanh cách xa Harry, sau đó đột nhiên quay trở về.

" Con dơi già đầy dầu kia cho Harry Potter hắn ghét nhất độc dược trị vết thương trên môi."

Hai giọng nói nghiêm túc vang vọng trong phòng nghỉ, ngay cả những người lúc đầu không chú ý đến cũng hoảng sợ nhìn về phía này.

" Cái... Cái gì!!!" Cậu hỏi của mọi người đồng thanh vang lên thiếu chút nữa thì thổi bay trần nhà.

Harry nhân cơ hội kéo Ron đang ngơ ngác bỏ chạy.