Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 168: Cường Cường về nhà.

Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đi về phía trước. Tấm lưng rộng lớn ấm áp của Tạ Chiêu làm người ta cảm thấy sự an toàn vô hạn. Hai tay Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Chiêu, cô vùi mặt vào hõm vãi của hắn, vết thương trên da thịt của hắn không còn chảy máu nữa, dương khí mênh mông trở nên ôn hòa, Trình Dao Dao giống như con mèo ngửi thấy mùi bạc hà, cô ngửi tới ngửi lui trên người Tạ Chiêu, sau đó thoải mái cuộn chân lại.

Tai Tạ Chiêu đỏ ửng, mồ hôi chảy dọc từ cổ xuống, hắn nâng Trình Dao Dao lên: “Em Dao Dao, đừng lộn xộn, cẩn thận trượt chân.”

Khu rừng này im lặng trong thời gian dài, qua nhiều năm không có ai đi vào đây. Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống khu rừng, thân cây to lớn đổ trên mặt đất, cành cây mọc đầy rêu xanh và mộc nhĩ, dưới gốc cây mọc đầy nấm và dương xỉ, lúc giẫm chân lên không cẩn thận sẽ bị trượt chân.

Tạ Chiêu cõng bao yêu ớt trên lưng, hắn cực kỳ cẩn thận. Mèo trắng nhảy thoải mái trên cành cây, nó đuổi theo mấy con sóc rừng, cái chân nhỏ lưu lại trên lớp rêu xanh. Cường Cường vội vàng đuổi theo sau, trong lúc nó rời nhà trốn đi vẫn không rèn luyện thêm được cái gì, nó vẫn là công tử mèo mặc quần áo là lượt, mấy lần bị trượt chân, người nó cọ vào lông mèo trắng cực kỳ bẩn. Làn cuối cùng móng vuốt kẹt trên cành cây, nó kêu meo meo.

Tạ Chiêu muốn giúp nó, Cường Cường giận quá hóa giận cào một phát vào tay Tạ Chiêu.

Trình Dao Dao tức giận: “Nhăn mặt cho ai nhìn chứ! Để nó mắc kẹt ở đây đi!”

“Meo! Meo!” Cường Cường hất cái mặt nhỏ lên, gan to bằng trời mạnh miệng kêu.

Trình Dao Dao lập tức kéo Tạ Chiêu rời đi. Cường Cường kẹt trên cành cây, vẻ mặt lờ mờ.

Phía trước truyền đến tiếng nước chảy rì rào, Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đến đó, phía trước rộng rãi sáng ngời.

Dòng sông trong vắt nhìn thấy đáy, bên cạnh rìa sông mọc đầy cỏ lau, nước sông chảy xuôi qua bụi cỏ lau. Trình Dao Dao nhận ra chỗ này, đi lên phía trước mười mấy mét là sườn dốc các cô hái rau khúc.

Trình Dao Dao nói: “Hóa ra căn phỏng kia ở ngay gần đây!”

Đáy mắt Tạ Chiêu hiện lên sự độc ác.

Phía sau thôn Điềm Thủy là rừng hoang núi sâu, nhìn yên tĩnh bình thường nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, địa hình xung quanh phức tạp, không cẩn thận có thể lạc đường. Bình thường thôn dân và bọn nhỏ chỉ hái nấm và rau dại ở ngay bên ngoài rìa rừng, rất ít người đi sâu vào bên trong.

Mùa xuân hàng năm, thôn dân có thân hình cường tráng tụ tập tạo thành đội, sau đó đi cùng người có kinh nghiệm dẫn đầu vào rừng đốn củi. Cản phòng kia dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho người đến trông coi củi. Có đôi khi thợ săn vào rừng ở qua đêm cũng nghỉ ngơi ở đó.

Nhìn thì cảm giác căn phòng nhỏ gần sườn dốc nhưng ở giữa lại có một rừng trái cây cong queo ngoằn ngoèo ngăn cách hai bên. Nếu phát hiện Trình Dao Dao mất tích, mọi người theo thói quen tìm xung quanh sườn dốc và rừng trái cây trước, từ đó sẽ làm chậm trễ thời gian cứu người.

Hiển nhiên Trình Nặc Nặc tính toán lâu rồi nên cô ta mới tìm được nơi ẩn nấp như này. Nếu không có mèo con báo tin, ngay cả Tạ Chiêu làm thợ săn có kinh nghiệm cũng không tìm được Trình Dao Dao ngay từ lần đầu.

Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu: “Anh ngơ ngác cái gì vậy? Mau thả em xuống đi.”

Tạ Chiêu tỉnh lại, hắn đặt Trình Dao Dao xuống tảng đá to cạnh bờ sông.

Tóc Trình Dao Dao rối tung, áo trắng thêu hoa xanh rất bẩn, khuôn mặt trắng nõn cũng dính đầy bùn đất, bộ dáng này giống như con mèo quý giá rơi vào trong thùng rác. Nếu Trình Dao Dao cứ về như thế này, cô làm bà Tạ sợ không nói, người trong thôn mà thấy thì phiền phức hơn nhiều.

Tạ Chiêu vặn khăn ướt lau sạch gương mặt nhỏ trắng nõn. Da cô mềm như đậu hũ, nửa bên mặt in một dấu tay đỏ ửng.

Mắt Tạ Chiêu lạnh lẽo: “Ai đánh em?”

Trình Dao Dao bĩu môi, mọi chuyện xảy ra ở trong căn phòng nhỏ vừa đáng sợ vừa buồn nôn: “Trình Nặc Nặc. Cô ta trói tay em, anh nhìn tay em này.”

Trình Dao Dao giơ đôi tay trắng nõn ra, trên cổ tay có mấy vết đỏ, da thịt bị mài rách mấy chỗ. Trình Dao Dao không dùng linh tuyền chữa khỏi mà muốn giữ lại cho Tạ Chiêu xem.

Quả nhiên Tạ Chiêu cực kỳ đau lòng, hắn nâng hai tay của cô lên sau đó hôn nhẹ vào vết thương. Hắn dùng khăn ướt áp vào má cô: “Còn đau không?”

“Đau!” Trình Dao Dao vui như mở cờ, cô dùng sức gật đầu, sau đó đổi lại được một nụ hôn đau lòng của Tạ Chiêu.

Trình Dao Dao rất thích Tạ Chiêu cưng chiều như này, đàn ông ít nói nhưng lúc nào cũng làm những việc thể hiện sự yêu thương mãnh liệt với cô để cô biết mình được thương như nào, cô là bảo bối duy nhất của hắn.

Trình Dao Dao chưa yêu ai bao giờ, cô rất xinh, lúc còn học nhà trẻ đã có học sinh nam đánh nhau tranh chỗ ngồi cùng bàn với cô, từ nhỏ đến lớn cô nhận được rất nhiều thư tình, lúc đến nhà hàng cao cấp ăn cơm cũng có người lén trả tiền cơm, lúc đến bar với bạn thân, đàn ông trong quán mời rượu có thể xếp thành hai cái bàn dài trên quầy bar. Hôm kiểm tra phụ đạo, cô dậy muộn nên vượt đèn đỏ quệt vào xe hơi thể thao số lượng giới hạn của người ta, nhưng chủ xe chỉ nhẹ giọng hỏi cô bị sợ không.

Bố cô tốn bao nhiêu sức mới lấy được thư mời dự tiệc, Trình Dao Dao chỉ cần đi đến cửa, người thừa kế trẻ tuổi lập tức đi ra cửa dẫn cô vào bữa tiệc. Trình Dao Dao hờ hững nói một câu, bố, mẹ kế và em kế liền bị bảo vệ mời ra khỏi bữa tiệc.

Về sau, người thừa kế giàu nhất trong vòng giới này từ bỏ hôn ước, hắn mời Trình Dao Dao đến phòng ăn ở trên tòa nhà cao nhất cầu hôn cô. Trình Dao Dao ăn dâu tây, đôi môi đỏ mọng dính nước dâu tây cực kỳ xinh đẹp, nhưng cô lại nói ra lời đâm thẳng vào tim người khác: “Tôi không thích anh, lúc nào cúc nhăn mặt, vừa không thú vị vừa cứng nhắc.”

Người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền im lặng một lúc lâu, hắn miễn cưỡng duy trì phong độ: “Chờ Trình đại tiểu thư tìm được người như ý, cô nhất định phải mời tôi đấy, tôi muốn biết đó là nhân vật xuất sắc như nào.”

Lúc đó Trình Dao Dao được cưng chiều quá mức nói lời làm người ta đau đớn: “Nhất định không giống anh.”

Nếu có thể quay lại lúc đó, Trình Dao Dao sẽ nghiêm túc nói với người thừa kế kia: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Tạ Chiêu vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, muốn hắn cười một cái còn khó hơn Cường Cường giảm béo. Tạ Chiêu rất ít nói, hắn cũng không nói lời tâm tình êm tai động lòng người. Lúc mới quen, Tạ Chiêu cũng không vì vẻ đẹp của cô mà đối xử khác với cô, hắn còn hung dữ làm cô sợ phát khóc.

Lúc này Tạ Chiêu nhăn mày, ánh mắt không che giấu nổi sự đau lòng, hắn cẩn thận nắm tay cô cưng chiều làm lòng Trình Dao Dao nở hoa.

Tạ Chiêu cầm khăn ướt, hắn cúi đầu nhìn Trình Dao Dao đang cọ qua cọ lại trong ngực hắn: “Đừng cọ nữa, lại bẩn bây giờ.”

“…” Trình Dao Dao hầm hừ cắn hắn, sau đó đẩy hắn ra đứng lên.

Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn giữ gáy Trình Dao Dao hôn cô.

Nụ hôn kết thúc, mặt Trình Dao Dao đỏ ửng như hoa tường vi, cánh môi muốn chảy ra nước. Cô không bị thương gì nhiều, dấu tay trên mặt cũng biến mất không thấy nữa, cô khôi phục bộ dáng thường ngày: “Môi em đau quá, anh còn như vậy em sẽ không cho anh hôn em nữa!”

Ánh mắt Tạ Chiêu nóng rực nhìn môi cô, Trình Dao Dao vội vàng chạy ra sau lưng Tạ Chiêu, cô đẩy hắn: “Em giặt quần áo giúp anh, anh mau rửa mặt và chân tay đi.”

Mấy vết máu trên lưng hắn đã khô nên lực hấp dẫn không mãnh liệt như trước nữa. Trình Dao Dao nín thở, cô ngâm nước giặt sạch.

Tạ Chiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, nửa bên mặt của hắn dính đầy máu làm gương mặt lạnh lùng trở nên ác độc hơn. Áo sơ mi của Tạ Chiêu cũng dính máu, hắn cởϊ áσ ba lỗ, cơ bắp rắn chắc màu lúa mì có mấy vết thương bị rách đã ngừng chảy máu, lúc nhìn lướt qua trông rất đáng sợ.

Tạ Chiêu xắn ống quần áo giẫm vào trong nước rửa mặt. Vết máu dính chặt vào mặt. hắn lau mấy lần mới sạch. Hắn hất nước lên người, Trình Dao Dao đứng trên tảng đá nói: “Máu trên lưng anh chưa rửa sạch đâu, anh qua đây.”

Trình Dao Dao múc nước đổ lên lưng Tạ Chiêu. Nước lạnh chảy qua da, vết thương nóng bỏng lập tức mát rượi, đau đớn cũng dần dần hết. Mấy chỗ bị rách lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy khép lại như cũ.

Trình Dao Dao hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau nữa.” Tạ Ciêu lau nước trên lưng, sau đó vắt khô mặc lên người: “Về thôi.”

Hai người thu thập xong thì nhìn nhau. Ngoại trừ váy Trình Dao Dao hơi bẩn thì mọi thứ còn lại đều bình thường. Hai người chậm trễ một lúc rồi, họ sợ Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lo lắng muốn điên rồi, hai người lập tức lên bờ.

Cường Cường vẫn đang mắc kẹt trên cành cây, cái bụng mập hướng lên trời, bộ dáng cam chịu.

Tạ Chiêu giữ móng vuốt của nó ôm vào ngực: “Bà nội thấy nó sẽ vui lắm.”

“Còn không phải sao, chạy ra ngoài nửa tháng rồi.” Trình Dao Dao sờ tai Cường Cường: “Bà nội tưởng em chạy đến nhà người khác làm mèo nhà đấy rồi.”

Không biết Nhưỡng Nhưỡng chạy đi đâu rồi. Trình Dao Dao và Tạ Chiêu không trì hoãn nữa, họ trực tiếp đi về nhà. Nhưỡng Nhưỡng thích tự do, nó đói bụng sẽ chạy về nhà, không như Cường Cường, chạy đến nỗi không tìm được đường về.

Hai người đi đường vòng ra thôn, sau đó đi từ cổng thôn vào. Lúc đi vào, mấy người phụ nữ ngồi nói chuyện chiếm trước cổng thôn chào cô: “Ồ, thanh niên trí thức Trình, sao cô lại đi từ ngoài về? Vừa rồi thanh niên trí thức Trương và thanh niên trí thức Hàn tiếp cô khắp nơi đó!”

Trình Dao Dao kinh ngạc: “Tìm tôi? Có chuyện gì vậy?”

“Hình như họ nói không tìm thấy cô. Họ rất lo lắng đấy. Sao cô lại đi từ ngoài về?”

Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu, cô hơi ngượng ngùng: “Tôi đi ra ngoài đầu thôn đón anh ấy. Sau đó còn bị ngã nữa.”

Váy áo trên người Trình Dao Dao rất bẩn, vừa nhìn liền nhận ra. Mấy người phụ nữ cười lên, họ trêu ghẹo: “Nhìn hai người dính nhau kìa, có mấy bước mà còn cần ra ngoài đón sao?”

“Con mèo này cũng đi theo à?”

Cường Cường giãy dụa trong ngực Tạ Chiêu: “Meo! Meo!”

Mấy người phụ nữ bật cười, họ tranh nhau sờ mèo mập: “Thanh niên trí thức Trình là người xinh đẹp, ngay cả cách nuôi mèo cũng tốt! Con mèo này vừa xinh vừa mập, đáng yêu quá đi!”

Mèo trong thôn đều nuôi thả, trong nhà không có cơm thừa, đàn mèo phải tự bắt chuột, bắt chim tước, rắn và mấy con mồi khác. Mèo của Trình Dao Dao giống hệt cô, vừa xinh vừa mềm. Nghe nói từ nhỏ đã uống sữa dê, ngày nào cũng ăn trứng gà! Một con mèo nhỏ được nuôi lớn, đầu nó tròn xoe, Cường Cường vẫy móng vuốt nhỏ tức giận kêu meo meo trông cực kỳ buồn cười,

Thấy Cường Cường sắp xù lông, Trình Dao Dao vội nói: “Chúng tôi về trước đây, bà nội còn đang chờ chúng tôi về ăn cơm.”

“Đi thôi, đi thôi. Chúng ta cũng nên về nấu cơm rồi.”

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi xa. Tiếng nghị luận phía sau vẫn vang lên không ngừng: “Tôi thấy năm nay có đám cưới đó nhỉ? Vừa dính vừa hợp!”

“Số nhà họ Tạ tốt thật đấy!”



Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân sắp điên rồi. Lúc Trình Dao Dao đi đến đầu ngõ thì thấy hai người trốn bên ngoài góc tường nhà họ Tạ nhìn nhau khóc.

Trình Dao Dao đi qua, cô gọi: “Này!”

“Dao Dao!” Trương Hiểu Phong luôn bình tĩnh ôm chặt cô, cô khóc nói: “Cô không sao chứ? Cô làm tôi sợ muốn chết! Cô chạy đi đâu vậy?”

Hàn Nhân cũng đi lên ôm hai người khóc to: “Xin lỗi, tôi không nên chạy về lấy quần áo bỏ cô lại một mình hu hu hu…”

Trình Dao Dao mù mờ nhìn về phía Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu ôm Cường Cường quay đầu đi giống như chạy trốn đẩy cổng.

Trình Dao Dao đành phải nhận lễ rửa nước mắt của Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, cô an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu bà Tạ nghe thấy thì nguy rồi!”

Lúc này Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong dần dần nín khóc. Trương Hiểu Phong hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện vậy? Cô… Sao người cô bẩn thế, không xảy ra chuyện gì chứ?”