Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 166: Cây mâm xôi.

“Á á á đây là cái gì?”

Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, cửa gỗ bị đâm mạnh vào vang lê tiếng bịch bịch. Người ở bên trong giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ đến cực điểm, họ liều mạng trốn đi.

Con chim đậu trên nóc nhà bị dọa sợ vội vàng bay đi.

Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu vào căn phòng nhỏ. Thực vật xanh biếc lớn cực nhanh, cành lá leo lên tường đất, nóc nhà, cửa gỗ lung lay sắp đổ bị dây leo quấn chặt khép kín lại. Cành cây giống như rắn đi tìm mồi, nó chui vào tất cả các khe hở nhỏ trong phòng.

Trong chớp mắt, căn phòng nhỏ bị cành lá của cây mâm xôi bao vây tầng tầng lớp lớp.REPORT THIS AD

Sức sống mãnh liệt có lực hấp dẫn chết người đối với các loại sinh vật trong rừng cây. Chim tước vỗ cánh bay đến ăn quả mâm xôi. Đông vật ăn cỏ thì ăn cành lá non. Bỗng nhiên, đám chim tước và động vật nhỏ chạy khắp nơi. Hoa ra mấy con rắn trong bụi cỏ cũng cảm nhận được sức sống mãnh liệt này, nó bò xột xoạt đến gần căn phòng nhỏ nhưng bị cành gai ngăn cản bên ngoài, nó lại bò xung quanh tìm kiếm khe hở đi vào.

Bỗng nhiên mấy con rắn đỏ rắn xanh ngửi thấy mùi nguy hiểm, bọn nó tản ra bốn phía, nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ.

Đệm thịt nhẹ nhàng rơi xuống đất, da lông mượt mà phát sáng, 7,8 loài lông xù săn mồi xuất hiện xung quanh căn phòng này.

Người đàn ông trung niên che mặt kêu thảm, máu chảy đầm đìa qua kẽ tay. Trước người hắn có một cành mâm xôi to khỏe lay động, cành lá nhỏ phát triển nhanh chóng, một cành nhỏ còn to gấp mấy lần cây mâm xôi thông thường.

Bên trên cành mâm xôi mọc đầy gai nhọn, lúc này những cây gai dài nửa tấc phát triển nhanh chóng làm người đàn ông sợ hãi vội vàng lùi về sau.

Sức sống của cây mâm xôi cực kỳ mãnh liệt, đồi núi, đất hoang, đồng ruộng, thậm chí là xung quanh nhà ở đều thấy rõ sự phát triển bừng bừng này, quả mâm xôi đỏ rực dần dần mọc ra… Nhưng người đàn ông chưa bao giờ thấy cảnh này.

Trình Dao Dao vịn tường đứng dậy, tất cả các cành gai khi đến trước người cô đều quay ngoặt đi giúp cô tránh xa nguy hiểm. Mà gương mặt tuyệt đẹp của Trình Dao Dao ở bên trong cành cây càng trở nên kì dị.

Người đàn ông trợn mắt nhìn Trình Dao Dao, hắn hoảng sợ kêu to: “Cô… Rốt cuộc cô là cái gì? Có quỷ!”

Đúng lúc hắn kêu gào thảm thiết, bùn đất dưới chân bị đẩy lên, cành non chui ra khỏi mặt đất lại bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ, cành gai chui vào trong ống quần hắn.

Người đàn ông bất chấp tất cả, hắn co chân chạy ra ngoài, cành gai quấn quanh chân máu chảy đầm đìa: “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!”

“Đồ ngu!” Trình Nặc Nặc đẩy hắn ra, ánh mắt cuồng nhiệt của cô nhìn chằm chằm vào cành lá xung quanh người Trình Dao Dao, cô đến gần: “Quả nhiên linh tuyền ở trên người cô! Cô làm như thế nào? … Cô làm như thế nào?”

Cành mâm xôi cào rách da Trình Nặc Nặc nhưng ánh mắt cô càng trở nên cuồng nhiệt hơn, cô giống như không biết đau đớn gạt cành mâm xôi ra chen đến bên người Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao không biết giọt linh tuyền của lá sen hiệu quả như vậy. Cành mâm xôi bị Trình Nặc Nặc đẩy ra che mất cửa sổ chạy trốn của cô. Trình Dao Dao bị dồn đến góc tường, cô trơ mắt nhìn Trình Nặc Nặc tới gần, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Tiếng meo kêu vang lên, Trình Dao Dao quay đầu nhìn sang, trước cửa sổ xuất hiện hai cái tai lông xù, sau đó là cái đầu tròn xoe. Cửa sổ bị cành cây thô ráp chặn lại, cành mâm xôi có rất nhiều gai, mèo trắng dùng sợi râu để đo, sau đó nó chui qua cái khe hở nhỏ ở góc bên phải cửa sổ.

Trình Dao Dao che miệng lại: Nhưỡng Nhưỡng! Nếu là lúc bình thường, Trình Dao Dao đã chất vấn nó: “Em dẫn Cường Cường nhà chị đi đâu rồi ?”

Lúc này Trình Dao Dao như gặp được cây cỏ cứu mạng: “Nhưỡng Nhưỡng, nhanh đi tìm Tạ Chiêu đi! Đi tìm Cường Cường đi!”

“Đó là cái gì?” Trình Nặc Nặc chú ý tới sự kỳ lạ của Trình Dao Dao.

Nhưỡng Nhưỡng lập tức rụt đầu lại.

Trình Dao Dao: “…”

Trình Nặc Nặc đạp gãy cành lá dưới chân, cô đi lại gần chỗ Trình Dao Dao. Trình Dao Dao vội vàng nhỏ linh tuyền vào cành cây mâm xôi.

Cành cây lại phát triển nhanh chóng, lúc này nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy chậm rãi mọc lên. Lòng Trình Dao Dao gấp gáp nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì! Căn phòng này có điều gì kỳ lạ à? Cô nhìn phía sau cô đi, có người ở đằng sau cô đúng không?”

Người đàn ông suýt nữa đái ra quần: “Nơi này có quỷ, tôi muốn ra ngoài, nhanh lên, mở cửa ra!”

“Cô không nói cũng không sao.” Da mặt Trình Nặc Nặc run rẩy, hai tay chảy đầy máu gạt cành lá cản đường ra, cô gọi người đàn ông: “Đừng kêu nữa! Muốn đi ra ngoài thì chặt chỗ cành cây này giúp tôi!”

“Có quỷ… Không phải, là… là Thần Núi, là yêu tinh, chặt cành sẽ bị báo ứng đấy ! » Người đàn ông run rẩy. Sau thôn Điềm Thụy là núi sâu, từ nhỏ mọi người đều được nghe chuyện quỷ quái mà lớn lên, ngay cả phá bỏ « 4 cái cũ » cũng không trừ bỏ được tư tưởng mê tín ăn sâu trong lòng hắn.

Trình Nặc Nặc tức giận : «Không có quỷ ! Anh không bắt cô ta lại, hôm nay chúng ta xong rồi. Hay anh muốn đợi Tạ Chiêu tìm đến đây ? »

Người đàn ông khóc chảy đầy nước mắt, hắn hối hận đập đầu xuống đất : « Tôi không làm. Tôi không làm chuyện xấu, mau thả tôi ra ! »

Trình Nặc Nặc cười lạnh : «Muộn rồi. Đừng quên, anh là người trói cô ta mang đến đây, chuyện vỡ lở, anh không có chỗ tốt gì đâu. »

Trình Dao Dao nghe thế thì nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi cam đoan tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh ! »

Người đàn ông lập tức dao dộng nhưng hắn lại nghe thấy Trình Nặc Nặc cười : «Anh mấy tuổi rồi, thế mà cũng tin được sao ? Coi như cô ta không truy cứu trách nhiệm của anh, anh cảm thấy Tạ Chiêu sẽ bỏ qua cho anh sao ? Tôi là con gái, dù bị bắt đến cục công an cũng không ai truy cứu trách nhiệm của tôi, anh thì khác. Tội giở trò lưu manh… phải ăn lạc rồi. »

Người đàn ông nhìn chằm chằm đôi mắt như rắn độc của Trình Nặc Nặc, hơi lạnh chạy dọc theo lưng hắn : «Cô… Từ lúc bắt đầu, cô đã muốn tôi chịu tiếng xấu thay cô ! Đồ xấu xa ! »

Trình Nặc Nặc cười khẽ : «Con ruồi không chích thì không đẻ trứng. Anh nhìn chằm chằm cô ta hơn nửa năm, tôi chỉ muốn giúp anh thôi. Anh không phát hiện cành lá xung quanh đang mọc chậm sao ? Mau giúp tôi bắt lấy cô ta đi ! »

Ánh mắt người đàn ông nhìn cành lá kỳ lạ vây quanh Trình Dao Dao. Cuối cùng hắn vượt lên sự sợ hãi, cắn răng rút dao bổ củi ra chặt vào cành cây.

Trình Dao Dao vội vàng đổ thêm linh tuyền vào cây mâm xôi. Cây mâm xôm xột xoạt tiếp tục mọc ra cành lá, những cái cành bị chặt lại bắt đầu bao trùm, linh tuyền xuyên thấu vào bùn đất, bên ngoài căn phòng đều bị cành lá xanh biếc bao phủ, hoa nở hoa tàn, trái mâm xôi chuyển từ xanh sang đỏ, chớp mắt chuyển thành trái cây đỏ như máu.

Cuối cùng tốc độ sinh trưởng của cây mâm xôi chậm lại. Người đàn ông dùng dao bổ củi chặt cành cây tạo ra một con đường nhỏ, gai trên cành chen nhau đâm vào người, máu tươi và sự đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn thở hổn hển tiếp cận Trình Dao Dao.

Linh tuyền của Trình Dao Dao hao hết, cô bị dồn đến góc tường không thể lui lại được nữa.

Sự hoảng hốt trên mặt Trình Dao Dao không giấu được nữa, cô nói với Trình Nặc Nặc: “Anh đừng tới đây! Tôi… Tôi đưa linh tuyền cho cô, cô bảo anh ta cút đi ! »

Từ khóe miệng đến mắt của Trình Nặc Nặc có một vết cào, cô cười kỳ lạ : «Không cho anh ta đạt được ước nguyện, chúng ta không được coi là châu chấu đứng trên một sợi dây thừng. Hừ, cô nghe lời từ sớm không phải tốt rồi sao ? »

« Anh cút đi, đừng động vào tôi… Cút đi ! » Hơi thở và mùi máu tươi của người đàn ông phả vào mặt, Trình Dao Dao sụp đổ hét ầm lên, cả người cô va mạnh vào tường, ý thức lập tức mơ hồ.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đạp mạnh phát ra tiếng. Cả căn phòng chấn động, bùn đất rơi xuống ầm ầm.

Người đàn ông buông tay Trình Dao Dao ra, hắn nghi ngờ : « Lần này… Lần này là cái gì ? »

Bên ngoài vang lên tiếng hét giận dữ, cánh cửa bị đạp rơi xuống đất.

Ánh sáng chiếu vào căn phòng, thân hình thẳng tắp đứng ở trước cửa ra vào, cánh tay đầy cơ bắp cầm một con dao bổ củi. Tạ Chiêu đứng ngược sáng làm người ta nghĩ đến ác ma ở địa ngục, hai mắt đỏ rực, sát khí bừng bừng.

Trên mặt và cánh tay của Tạ Chiêu đầy vết cào, mùi máu mang theo dương khi nồng đậm bay tới. Đau đớn trên người Trình Dao Dao lập tức biến mất, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, thanh âm xung quanh cũng chậm chạp, xa xôi.

Thanh âm ở sâu trong lòng nói cho cô biết : Tạ Chiêu đến rồi.

Trình Dao Dao cụp mắt xuống mất ý thức.



Vứt tên đàn ông nằm co quắp như bùn nhão xuống đất, Tạ Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Trình Nặc Nặc. Mặt hắn dính đầy máu tươi, đôi mắt hẹp dài lộ ra sự độc ác.

Hàm răng Trình Nặc Nặc run lên, hai tay cô cầm kéo chĩa về phía Tạ Chiêu: “Chỉ cần… Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ nói một bí mật cho anh!”

Tạ Chiêu nhìn cô như nhìn đống rác ở ven đường, không có chút cảm xúc nào, hắn đi từng bước tới gần cô. Trình Nặc Nặc sợ vỡ mật, vừa rồi Tạ Chiêu đánh tên đàn ông kia như nào, cô thấy rõ ràng. Hai chân cô nhũn ra, cô nói: “Là bí mật liên quan tới Trình Dao Dao!”

Bước chân Tạ Chiêu dừng lại, đôi mắt hẹp dài nổi lên gợn sóng.

Trình Nặc Nặc nghĩ câu này có hiệu quả, cô nói tiếp: “Anh không nhận ra Trình Dao Dao có bí mật sao? Cô ta nấu ăn ngon, gương mặt càng ngày càng đẹp, cô ta nấu đồ ăn làm thân thể anh cường tráng hơn… Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Gương mặt Trình Nặc Nặc vặn vẹo, ngay cả bản thân cô cũng căm phẫn: “Tất cả đều là giả! Do cô ta trộm bảo bối của tôi thôi! Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không nói dối, đấy là thật… thật! Anh đừng tới đây!”

Trình Nặc Nặc che đầu, cô sợ hãi lùi về sau, người cô chạm vào cành gai đau đớn nhưng cô không quan tâm.

Tạ Chiêu không đánh cô, hắn hờ hững giống như đi qua một đống rác, không dừng lại một giây nào mà nhanh chân đi đến chỗ Trình Dao Dao.

Tình cảnh trong phòng kỳ lạ, cành mâm xôi chui ra khỏi bốn vách tường, nó sinh trưởng mãnh liệt như muốn phá nát căn phòng, chỉ có duy nhất chỗ Trình Dao Dao sạch sẽ. Tạ Chiêu làm như không thấy, hắn bước qua bụi gai đi đến cạnh Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao rất yếu ớt, chỉ cần va chạm nhẹ cũng kêu đau. Cô rất thích sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm rửa, quần áo mà có nếp nhăn cô sẽ không mặc. Trình Dao Dao luôn luôn kiêu ngạo, đôi mắt hoa đào hơi nhíu lại cũng làm người ta muốn thuận theo tính tình nhỏ của cô.

Lúc này một bên mặt của Trình Dao Dao sưng đỏ dính đầy bụi, lông mi dài cụp xuống, cô tủi thân nằm co lại thành một quả bóng. Quần áo cũng bị ma sát cực kỳ bẩn.

Đường cong trên mặt Tạ Chiêu căng cứng, hắn cởϊ áσ khoác dính máu rồi rau sạch tay, sau đó mới thận trọng vươn tay ôm Trình Dao Dao vào trong ngực.

Trình Dao Dao giật nhẹ, cô cọ sát vào ngực hắn không muốn ra rời. Con thú hoang trong lòng bình tĩnh lại, hắn hôn lên tóc Trình Dao Dao.

Bảo bối mất đi tìm lại được của hắn.

Yêu tinh nhỏ của hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Lá sen: Muốn bàn tay vàng thì có ngay bàn tay vàng~