Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 88: Đàm cái gì trở lại dương thế

Lâm Phong nhìn về phía nam tử bất phàm kia.

Nghe nói người kia tên Ngạo Thiên, tu vi Kim Đan kỳ tứ phẩm, danh xưng thần tử của Luân Chuyển Đảo, là tồn tại duy nhất ở trong thế hệ tuổi trẻ có thể chống lại Bạch Tĩnh.

Hắn cũng đổi được một lệnh bài, lúc này mới dẫn phát oanh động, bị đám người vây vào giữa chúc mừng.

Khuôn mặt hắn mang theo vui mừng, khóe miệng hữu ý vô ý nhếch lên, lộ ra cực kỳ kiêu ngạo, so với chân truyền thứ ba mà nói, thì tính tình hơi trương dương.

Sau khi Bạch Tĩnh đạt được lệnh bài, liền tản đám người ra, bình tĩnh trở lại vị trí ban đầu, không kiêu ngạo không tự ti.

Mặc dù mọi người vây quanh nàng chúc mừng, nhưng nàng chỉ hơi gật đầu, mang theo ý cười đáp lại.

Trao đổi kéo dài thật lâu, nương theo thời gian đến, U Minh Chu xuất phát, chạy về phía sâu trong biển cả!

Trên đường lại có chín chiếc U Minh Chu hội tụ, đều là thắng lợi trở về, lần này tựa hồ tổng cộng có mười chiếc U Minh Chu xuất thế, sau khi hoàn thành giao dịch, thì muốn trở về điểm bắt đầu.

Lâm Phong trợn tròn mắt, phải làm sao bây giờ? U Minh Chu căn bản không dừng lại ở hòn đảo vắng vẻ, dẫn đến mình căn bản không có cơ hội xuống thuyền, cứ như vậy bị mang về phía chỗ sâu trong biển cả.

Chỗ sâu trong U Minh Hải có đồ vật gì, ai cũng không biết, U Minh Hải cực kì đặc thù, nước biển căn bản không thể đi thuyền, U Minh Chu là tồn tại ngoại lệ, mới có thể đi ở bên trong.

Càng khủng bố hơn là, rất nhiều nơi trong U Minh Hải thậm chí cấm bay, có tu sĩ ngự kiếm phi hành muốn dò xét địa phương càng xa hơn, nhưng đều không ngoại lệ bị cuốn vào trong biển, đánh mất tính mệnh.

Trong U Minh Hải không cách nào sinh tồn bất luận sinh mệnh gì, một khi ngã vào bên trong, sẽ nhanh chóng trầm xuống.

U Minh Chu của Lâm Phong trọn vẹn chạy bảy ngày, lúc này mới đến điểm cuối cùng, đây là một hòn đảo, diện tích lớn đến không biên giới, nhưng cách ba ngàn đảo cực xa, tựa hồ là chỗ độc lập, không ở trong phạm vi ba ngàn đảo của U Minh Hải.

Trọng yếu nhất là, sau khi tới đây, Lâm Phong chỉ cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, hòn đảo này quá âm trầm, hơn nữa cả tòa đảo trụi lủi, không thấy một cây cối, tất cả đều là nấm mồ to nhỏ khác nhau.

Lá gan của Lâm Phong rất lớn, trước khi xuyên việt, thậm chí còn dựa vào mồ mã ngủ qua đêm, nhưng giờ phút này cũng cảm thấy sợ hãi.

Nơi này không phải Hoa Hạ, mà là thế giới tiên hiệp, nấm mồ ở loại địa phương này có thể đơn giản sao?

U Minh Chu cập bờ dừng lại, lũ khô lâu nhao nhao đứng dậy xuống thuyền, Lâm Phong vốn không muốn xuống, mong mỏi U Minh Chu còn sẽ xuất hành, nhưng phát hiện theo lũ khô lâu xuống thuyền, U Minh Chu bắt đầu mơ hồ.

Cái này để Lâm Phong giật mình, vội vàng theo xuống thuyền, nhưng nhìn lũ khô lâu bắt đầu đi về phía xa, hắn không dám khinh thường, chỉ có thể đứng ở ven biển, nằm sấp bất động, thu liễm khí tức, quan sát phương xa.

U Minh Chu đợi mọi người xuống hết, liền hư không tiêu thất, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Những khô lâu kia nhao nhao đi đến nấm mồ của mình, nằm xuống, sau đó những khô lâu kia triệt biến mất, phảng phất như bị nấm mồ thu vào vậy.

Quá tà môn!

Lâm Phong đổ mồ hôi trán, thực không biết nên làm sao bây giờ, lúc này có âm thanh cuồng hống truyền đến!

- Là ai động thân thể của lão phu!

- Xương sườn của lão tử đâu, là ai trộm đi?

- Bắp chân của ta đâu, con mẹ nó, sao bắp chân của ta lại mất!



Vô số thanh âm truyền tới, đều hư vô mờ mịt, để cho người ta đoán không ra bọn hắn đến cảnh giới gì.

Lâm Phong sững sờ!

Làm sao bây giờ, xương cốt của đám gia hỏa này bị mình lấy đổi bảo bối, nếu như vấn đề này bị lộ, chết như thế nào cũng không biết nha.

Những âm thanh kia rất phẫn nộ, sự tình này để bọn hắn sụp đổ a, đây là có chuyện gì, đã nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ có chuyện ly kỳ như thế, nhục thân theo U Minh Chu xuất ngoại giao dịch, lại bị người hủy.

Lâm Phong nằm rạp trên mặt đất, không dám loạn động, sợ bị người phát hiện.

Lúc này toàn bộ hòn đảo bắt đầu bị một loại khí vụ tối tăm mờ mịt bao phủ, đồng thời nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống.

Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của Lâm Phong, vậy mà bị đông cứng đến run lẩy bẩy, trong miệng có thể phun ra bạch khí, nhiệt độ không khí xuống đến một tình trạng cực kì khủng bố.

Hơn nữa khí vụ tối tăm mờ mịt kia thậm chí muốn thôn phệ Lâm Phong, nhưng may mắn Thanh Huyền Kiếm bên hông run run mấy lần, phát ra tiếng ong ong ong, tựa hồ khí vụ có linh trí, cực kì kiêng kị, vậy mà cách Lâm Phong ba thước.

Dần dần, khí vụ bao phủ cả hòn đảo, trong nấm mồ bắt đầu xuất hiện thân ảnh mờ mịt, hình người nhưng rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra đại khái.

Quần áo trên người bọn họ thiên kỳ bách quái, phảng phất như không phải người cùng một thời đại.

Từ trong nấm mồ hiển hóa ra, bọn hắn đi về phương xa, tràng diện cực kì hùng vĩ, thân hình của những người này chẳng những rất mơ hồ, còn cách đất ba thước, tung bay đi qua.

Có chút giống như quỷ hồn!

Lâm Phong nuốt nước miếng, cả gan theo sau lưng bọn họ.

Nhưng giờ phút này nhiệt độ càng lạnh hơn, Lâm Phong cảm giác thân thể sắp bị đông cứng, phải biết lấy thể phách của hắn, cao thủ Kim Đan kỳ cũng không dám nói một tay có thể chụp chết, nhưng hết lần này tới lần khác có loại cảm giác sắp bị chết cóng.

Đám người hội tụ giao lưu, thanh âm của bọn hắn tương đối rõ ràng, phần lớn là nói thu hoạch lần này, nhưng kỳ quái là bọn hắn không phải đàm luận thu hoạch được thiên tài địa bảo gì, mà là thảo luận người.

- Lần này ta chọn trúng người cực kì xuất sắc, vậy mà có thể thu được tiên quả, khí vận bực này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, ta tin tưởng nàng rất có khả năng mang ra một viên Nguyên Dương Quả.

- Người ta coi trọng cũng không kém, lại tìm được một khối Xích Luyện Tiên Kim, loại tài liệu này chỉ có Kiếp Tiên mới có thể luyện chế ra, hắn giấu rất kín, nhưng tưởng ta nhìn không ra hắn đã từng được Kiếp Tiên truyền thừa sao?

Nơi này rất kỳ quái, tu vi của những người này cũng cổ quái, giống như Trúc Cơ kỳ, lại giống như Kim Đan kỳ, có đôi khi thậm chí còn có khí tức Độ Kiếp kỳ lộ ra, để cho người ta nhìn không thấu.

Cuối cùng bọn hắn tới địa điểm tập hợp, không xa có một địa huyệt.

- Lần này chọn lựa rất nhiều người kế tục, so với trước đây ít năm cũng không kém nhiều, không biết lần này ai có thể linh nhục tương dung, lần nữa trở lại dương thế!

Lâm Phong nghe mà giật mình, chẳng lẽ nơi này là Âm Phủ?

Nếu không phải Âm Phủ, sao nói cái gì trở lại dương thế?

Nhưng nói thật, nơi này quá âm tà, nói là Âm Phủ cũng không có gì ngạc nhiên.

Lâm Phong nhìn về phía địa huyệt mà bọn hắn vây quanh, kìm nén không được nuốt nước miếng, nơi đó giống như rất ấm áp, tản ra ánh sáng màu vàng.

Nhưng lúc này đừng nói thân thể, ngay cả động một ngón tay cũng làm khó Lâm Phong, hắn rất phí sức kéo lấy thân thể đi về phía đó.

Đi ngang qua đám người kỳ quái, Lâm Phong có thể trực tiếp xuyên thấu thân thể bọn họ, mà đối phương lại không hề có cảm giác, nhưng Lâm Phong khác biệt, thời điểm xuyên qua bọn hắn, như rơi vào Cửu U, băng lãnh đến ngay cả xương cốt cũng rêи ɾỉ.