Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 70: Giữa các nàng có cố sự

Một quyền này của Nhị sư tỷ mang theo uy thế vô song, chân truyền thứ ba diễn hóa Hỗn Độn Biến chống đỡ không nổi, bị oanh thành mảnh vỡ.

Đồng thời chân truyền thứ ba cũng bị đánh lật, cả người lăn lộn mấy vòng, phù văn kim quang vỡ tan.

Một quyền này quá mạnh, cơ hồ ngưng tụ lực lượng mạnh nhất của Nhị sư tỷ, lại ở dưới tình huống tức giận đánh ra.

- Hừ, lại ăn chiêu này của ta!

Chân truyền thứ ba cười lạnh.

Trong lòng Liễu Tiếu Tiếu căng thẳng, đừng nói hỗn đản kia ngay cả chiêu này cũng biết nha.

Nhưng nàng rõ ràng là suy nghĩ nhiều, sau một khắc chân truyền thứ ba đã từ bộ dáng của nàng, biến ảo thành bộ dáng của Đại sư tỷ Dịch Thiên Tuyết.

Liễu Tiếu Tiếu trừng mắt, giật mình nói:

- Ngươi ngay cả lão đại cũng có thể bắt chước!

Chân truyền thứ ba không đáp lời, cả người nàng biến thành bộ dáng của Đại sư tỷ, khí chất và chỉnh thể đều biến đổi, nếu không phải tận mắt nhìn nàng biến hóa, chỉ sợ Lâm Phong và Liễu Tiếu Tiếu cũng sẽ nghĩ nàng là Đại sư tỷ chân chính.

Ngay sau đó chân truyền thứ ba mở trừng hai mắt nhìn Liễu Tiếu Tiếu, sát khí lan tràn, không gian phía sau nàng xé rách, bức tranh triển khai, từng thanh từng thanh danh kiếm hiện ra.

Lâm Phong như phát điên, chân truyền thứ ba ngay cả Danh Kiếm Bảng của Đại sư tỷ cũng có thể dùng đến, phối hợp nàng lý giải Nhị sư tỷ, nếu như nàng cũng hiểu Đại sư tỷ sâu như vậy mà nói, Nhị sư tỷ rất có thể đánh không lại Đại sư tỷ giả.

Giữa sân, bộ dáng của Liễu Tiếu Tiếu có chút kỳ quái, nàng từng cùng Đại sư tỷ đối chiến qua rất nhiều lần, nên tương đối quen thuộc Đại sư tỷ mới đúng, nhưng giờ phút này bộ dáng của Đại sư tỷ xác thực rất quái lạ.

Chân truyền thứ ba bắt chước rất giống, vô luận dung mạo hay khí chất, nhưng chỉ có sát ý, cùng cặp mắt hờ hững kia, bị nàng trừng một cái, cơ hồ cảm giác người sắp sụp đổ, sát khí kia quá kinh khủng.

- Ngươi... Ngươi ngay cả cái này cũng biết?

Tựa hồ toàn thân Liễu Tiếu Tiếu phát run, thanh âm không còn như trước.

Chân truyền thứ ba nhìn thấy bộ dáng của Liễu Tiếu Tiếu, không biết nghĩ cái gì, thở dài nói:

- Ngươi tránh ra, ta chỉ gϊếŧ hắn, không muốn thương tổn ngươi.

Dù toàn thân Liễu Tiếu Tiếu run rẩy, nhưng vẫn lắc đầu, ngẩng đầu cười khổ nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch.

Đây là bóng ma đời này của mình, tựa như tâm ma, làm sao cũng không thể thoát khỏi, mình không ngừng khiêu chiến lão đại, chính là muốn vượt qua bóng ma này, không nghĩ tới lão Tam ngay cả cái này cũng biết.

Sợ, trong nội tâm chỉ còn một suy nghĩ là sợ, không dám sinh ra suy nghĩ phản kháng, làm sao cũng không quên được một màn lúc trước.

- Hắn là ta mang ra, muốn tổn thương hắn, bước qua thi thể của ta đi!

Sau lưng chân truyền thứ ba, danh kiếm ra khỏi vỏ, mỗi một thanh đều có uy thế vô biên, một thanh, hai thanh, ba thanh, càng ngày càng nhiều, uy thế càng lúc càng mạnh.

Thân thể Liễu Tiếu Tiếu không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Thẳng đến bầu trời hiện ra bốn mươi tám danh kiếm, Liễu Tiếu Tiếu vẫn không chịu tránh ra.

Trên mặt chân truyền thứ ba hiện ra vẻ giãy dụa, cuối cùng cắn răng, ngón tay điểm xuống, danh kiếm bay tới.

Chân truyền thứ hai đừng trách ta, đại đạo của ta đã không viên mãn, ta là đến báo thù, ta không muốn gϊếŧ các ngươi, nhưng các ngươi ngăn con đường báo thù của ta.

Bỗng nhiên nàng nhíu mày, Lâm Phong lại dựa vào Ẩn Độn Phù và hồ lô của Lý Phàm, lặng yên bay đến bên người Liễu Tiếu Tiếu, ôm lấy thân thể nàng, quay đầu bỏ chạy.

Sơ sẩy, nguyên bản lấy thực lực của chân truyền thứ ba, Ẩn Độn Phù của Lâm Phong căn bản giấu diếm không được nàng, nhưng bởi vì muốn bắt chước Danh Kiếm Bảng quá khó khăn, chỉ là muốn khắc chế Liễu Tiếu Tiếu, chỉ có trạng thái này của Đại sư tỷ, nàng mới có thể sợ hãi.

Không nghĩ rằng lại bị Lâm Phong lợi dụng sơ hở, tiểu tử này bản sự thấp, nhưng lá gan lại không nhỏ, chân truyền thứ ba cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ngươi chạy được sao?

Tay nàng hơi động, danh kiếm chuyển hướng bắn về phía Lâm Phong, Lâm Phong ôm Liễu Tiếu Tiếu, nàng luôn cường hoành, nhưng hôm nay lại như mèo con sợ hãi, cả người lạnh toát, tựa hồ nhận lấy kinh hãi lớn lao.

Lâm Phong thật không hiểu, vì cái gì bộ dáng kinh khủng kia của Đại sư tỷ, sẽ để Liễu Tiếu Tiếu kinh hoàng như vậy.

Nhưng đã không kịp suy nghĩ nhiều, mặc dù tốc độ của Bảo Hồ Lô rất nhanh, nhưng cao nhất chỉ là tốc độ của Trúc Cơ kỳ, làm sao bằng được phi kiếm của Kim Đan kỳ.

Chỉ nháy mắt, phi kiếm bắn đến, Lâm Phong cắn răng, muốn bóp nát Huyết Độn Phù đổi lấy cơ hội đào mạng.

Bỗng nhiên chân trời rơi xuống một đạo hào quang, vô số phù văn huyền ảo dập dờn, vờn quanh phi kiếm, không ngừng triệt tiêu, ma diệt lực lượng của phi kiếm, chỉ nháy mắt, bốn mươi tám thanh phi kiếm đều tổn hại.

- Nếu ngươi không chết, ta nhất định sẽ không dừng!

Chân truyền thứ ba bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng xuất thủ, không giống Liễu Tiếu Tiếu, tạm thời không thể tìm được nhược điểm của nàng, trực tiếp đối đầu mà nói, lấy trình độ trận đạo của đối phương, hi vọng chiến thắng của mình quá mơ hồ.

Nàng chỉ có thể quay người rời đi, nhưng thời điểm quay người, Lâm Phong lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt nàng căm giận ngút trời.

Nếu không phải âm thầm có người xuất thủ tương trợ, mạng nhỏ sẽ nằm lại chỗ này, chân truyền thứ ba là quyết tâm muốn gϊếŧ mình.

Thật có cừu hận lớn như vậy sao? Lâm Phong suy nghĩ, nhưng làm sao cũng tìm không thấy địa phương nào đắc tội chân truyền thứ ba.

Chân truyền thứ ba rời đi, Lâm Phong dựa theo ký ức, một đường khống chế hồ lô bay trở về cung điện của Nhị sư tỷ.

Trên đường mặc dù có thần thức của cao thủ đảo qua, nhưng phát hiện Liễu Tiếu Tiếu và Lâm Phong, thì không tiếp tục thăm dò nữa.

Trở lại gian phòng của Nhị sư tỷ, Lâm Phong đặt nàng lên giường, muốn để nàng nghỉ ngơi thật tốt, nên quay người rời đi.

Nhưng Nhị sư tỷ vươn tay bắt lấy góc áo của Lâm Phong, có chút yếu đuối nói:

- Ngươi khoan hãy đi, ở chỗ này với ta một lát!

Lâm Phong nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, không khỏi có chút đau lòng, chân truyền thứ ba là đến tìm mình, Nhị sư tỷ vì bảo vệ mình mới tai bay vạ gió, không khỏi có chút tự trách.

Nhị sư tỷ trốn ở trên giường, ôm hai chân, ánh mắt khϊếp nhược, nửa ngày mới bắt đầu khôi phục lại.

Nàng là Liễu Tiếu Tiếu, không chỉ có thân phận cao quý, thực lực càng mạnh mẽ, rất nhanh liền thích ứng lại.

Qua một lúc, tựa hồ nàng đã hoàn toàn khôi phục, lúc này mới trêu đùa:

- Bị tiểu tử ngươi nhìn thấy trò hay.

Lâm Phong cười cười, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng càng hiếu kỳ chi tiết bên trong, bờ môi động động.

Nhị sư tỷ vượt lên trước một bước, đưa ngón trỏ ngăn chặn bờ môi của Lâm Phong, nói khẽ:

- Đừng hỏi, có một số việc không thể nói, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, ta hi vọng có một ngày, coi như ngươi biết mặt khác của lão đại, cũng không nên chán ghét nàng.

Nhị sư tỷ nói có chút thâm ảo, nhưng Lâm Phong không để ý, chán ghét Đại sư tỷ, kia là chuyện không có khả năng.

Tiên lộ phiêu miểu, là Đại sư tỷ cho mình cơ hội, là Đại sư tỷ bảo bọc mình, dẫn dắt mình tu tiên, coi như mình chán ghét cả thiên hạ, cũng sẽ không chán ghét Đại sư tỷ.

- Ngươi không phải nói sẽ làm chút bánh ngọt cho ta ăn sao? Hiện tại ta muốn ăn!

Liễu Tiếu Tiếu nói.

Lâm Phong thở phào, dù bóng ma tâm lý của Liễu Tiếu Tiếu vẫn còn, nhưng giờ phút này bộ dáng của nàng đã coi như tốt, chỉ cần không xảy ra tình huống vừa rồi, nàng sẽ không có việc gì.

- Ta sẽ làm ngay, cam đoan Nhị sư tỷ hài lòng.