Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi [Sơn Tùng M-Tp]

Chương 28: Nam chính đã lén lút đánh giá

Tô Điềm Điềm xếp vị trí thứ bảy, Tống Y Nhân đúng lúc ở phía trước cô.

Thời điểm hai người gặp nhau, Tống Y Nhân cho cô một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tô Điềm Điềm liền xem như không có việc gì xảy ra mà nghiêng đầu, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.

Loại thái độ coi như không thấy gì này nhất thời càng làm cho người kia càng tức giận hơn, giày cao gót ở trên sàn nhà giẫm đạp đến mấy lần, đáng tiếc là Tô Điềm Điềm đã tiến vào phòng nên vốn dĩ không cảm nhận được sự phẫn nộ của cô.

Cô có hơi oán hận nhìn Tô Điềm Điềm, bỗng nhiên nhớ lại Tô Điềm Điềm đã rời sân khấu hai năm rồi, nhưng cô thì trước sau vẫn là một người ưu tú.

Đặc biệt là lúc mới vào thử vai, cô còn lo lắng bởi vì kinh nghiệm không đủ sẽ không có cách nào giải thích tình tiết nội dung của vỡ kịch, kết quả lại không ngờ cô lại rút trúng một đoạn vũ đạo ngắn mà mình am hiểu nhất, nếu như nói đây không phải là ý trời thì quá khó tin.

Nếu bàn về tố chất của chuyên ngành vũ đạo, oanh oanh yến yến đang ngồi ở đây chắc chắn không ai có thể vượt qua cô.

Còn Tô Điềm Điềm đã bỏ hai năm thì chắc chắn không thể là đối thủ của cô.

Nghĩ vậy, tâm tình Tống Y Nhân nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.

Lần này nhất định phải đứng số một mới được.

...

- Mời vào.

Tô Điềm Điềm theo chỉ thị đi vào phòng thử vai, lúc đẩy cửa ra cảm giác đầu tiên chính là sững sờ, phần lớn chỗ ngồi đều là những gương mặt lần thử vai MV trước đã gặp.

Đạo diễn Bùi An, biên kịch Bao Nhụy... Sơn Tùng vừa gặp lúc sáng an vị ở vị trí cuối cùng ở bên cạnh.

Anh ta lúc này đã bỏ mũ cùng mắt kính ra ngoài, mái tóc đen dài lộn xộn mà không mất đi vẻ đẹp. Thấy người đi vào là cô, anh ta còn thoáng gật đầu xem như là chào hỏi.

Anh ta lại nhớ mình.

Tô Điềm Điềm sững sờ, ánh mắt vô cùng tự nhiên trở lại sân khấu, vừa cười vừa cúi người chào mọi người, vừa đi đến giữa phòng.

Trước đây cô thấy hơi kỳ quái, tại sao một MV có thể mời nhiều người có tiếng như vậy, vốn dĩ chỉ là một lần rèn luyện thử nghiệm, màn kịch quan trọng hay là có người đang được chờ mong trên màn ảnh.

- Xin chào buổi sáng quý vị thầy cô, em là Tô Điềm Điềm của Công ty giải trí Ánh Sao, vô cùng cảm ơn các vị đã cho em tham gia cơ hội thử vai này.

Cô tự cho là chính mình che giấu tình cảm rất tốt, nhưng lại không biết cả phòng cũng chỉ có mình cô là không biết lần thử vai này là cơ hội được Sơn Tùng hỗ trợ nên mới tới.

Từ giờ khắc khi cô tiến vào gian phòng đó, tất cả mọi người đều không nhịn được mà len lén đánh giá cô cùng Sơn Tùng.

Đang định chủ động nhìn Sơn Tùng để lấy lòng, nhưng sau khi Tô Điềm Điềm hết sức tự nhiên quay đầu không nhìn lại, trái tim nhỏ của Đại Đông đang chảy máu, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại đau lòng.

Ánh mắt của những người khác cũng trở nên cân nhắc hơn, dưới ánh mắt của mọi người, tin đồn lại càng lan rộng hơn.

Một lần ánh mắt chạm nhau đã làm trong lòng đảo lộn mấy ngày.

Chỉ có ánh mắt Sơn Tùng vẫn chuyên chú nhìn lên sân khấu, ánh nhìn vô cùng chính trực.

Điều này làm cho Đại Đông nãy giờ vẫn đau khổ cũng được an ủi chút ít, xem ra ông chủ vẫn vô cùng tỉnh táo, không vì chuyện tình cảm riêng tư mà làm rối loạn kịch bản của họ đã chuẩn bị lâu như vậy.

Sơn Tùng gõ gõ ngón tay ở trên mặt bàn, bình tĩnh nói:

- Bắt đầu đi.

Bao Nhụy gật đầu, tiện tay lật qua lật lại kịch bản thử vai trong tay mình:

- Vậy diễn một đoạn Tiểu Na trở lại vườn trường từ bệnh viện đa khoa đi.

Cảnh diễn đã được quyết định rồi, tổ chuẩn bị ở một bên nói mau mau mang cái bàn tới. Sau khi đạo cụ đã vào chỗ, Tô Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, đưa tay làm rối tóc của chính mình, sau đó hướng về phía mọi người làm một dấu OK.

- Tôi đã chuẩn bị xong.

- Vậy bắt đầu đi.

Tô Điềm Điềm gật đầu nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, rõ ràng lúc này vẫn là dung mạo đó nhưng hình như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Vườn trường, một từ ngữ thuần khiết mà tốt đẹp, nhưng ở trong ký ức của một ít người, nó thông thường cũng là ác mộng cả một đời khó mà tiêu diệt.

Hai tay thiếu nữ nắm cái chổi, thân thể gầy ốm co rúm lại, tóc cột đuôi ngựa bay tán loạn, vài sợi tóc còn rơi vào dính bên gò má càng làm cho dáng vẻ của cô vô cùng chật vật. Hai tay cô khẽ run, đứng tại chỗ bất an, ngay cả hô hấp cũng vô cùng hoảng loạn. Thỉnh thoảng nàng lại né tránh như là bị người khác xô đẩy mấy cái, nghiễm nhiên là một bộ dạng bị ức hϊếp.

Mặc dù là trong sân chỉ có mình cô nhưng cũng có một loại cảm giác không thành hình. Tất cả mọi người đều bị những động tác nhỏ của cô làm cho chú ý, không tự chủ được mà hô hấp cũng chậm lại.

- Nghe nói là chân bị tàn phế.

- Ha ha, con vịt nhỏ xấu xí mà cũng muốn biến thành thiên nga, thế nào? Không bay được nữa à?

- Còn tưởng rằng cô thanh cao như thế nào, còn không phải muốn làm gì thì làm mà. Một tuần quét rác mà cũng làm à.

Toàn bộ thiếu nữ nhếch đôi môi lên, cái trán kia dần dần rịn ra đầy mồ hôi, chỉ có đôi mắt ấy vẫn cứ sáng, giống như là đang sợ cái gì, hoặc là đang ẩn nhẫn cái gì.

Mọi người bình tĩnh nhìn cô, theo từng giây từng phút trôi qua, chỉ cảm thấy không khí ngày càng ngột ngạt, giống như một cơn mưa rất to nổi lên phía trước vậy.

Đang lúc này, cô chợt đổ về hướng bàn học, chỉ là xém chút nữa đã té lên trên bàn.

- A...

Giống như là bị người khác dùng lực xô đẩy vậy, cô nện lên cái bàn, cái bàn kia "rầm" một tiếng, nhất thời bị cô xô đi thật xa. Thân thể thiếu nữ giống như diều đứt dây rơi xuống vậy, cái ghế ở một bên cũng bị cô tông trúng, âm thanh chói tai phát ra do ma sát với đất.

- Tô tiểu thư.

Biến cố đột ngột này làm cho tất cả mọi người đều giật mình, suýt chút nữa là không nhịn được mà xông lên trên, nhưng sau đó lại phát hiện cô gái này căn bản không có phản ứng gì mà còn chìm đắm ở trong đó, vừa rồi là cô cố ý.

Mấy người tuyển diễn viên cũng không nhịn được mà nhíu mày, trước cũng có mấy người diễn cảnh này nhưng cũng không có ai diễn mà lại thành thật, Tô Điềm Điềm là người duy nhất.

Bọn họ ở trên kịch bản không có cố ý miêu tả cặn kẽ tình tiết ngã, cũng chỉ có một người có tính bướng bỉnh như cô ấy mới chọn đυ.ng vào bức tường kia.

Nhưng hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.

Sống lưng bị đánh vào trên bàn đau đến mức cô phải hít vào một ngụm khí lạnh. Khuỷu tay đập ở trên ghế cũng là đυ.ng phải xương vô cùng đau đớn, da thịt bị trầy ra bên ngoài mắt thường cũng nhìn thấy được.

Còn không đợi cho mọi người bình tĩnh lại, cô giống như là bị làm cho tức giận, đột nhiên trợn to mắt ra sức giãy dụa bò từ dưới đất lên, hai mắt tức giận, đầu tóc lộn xộn nhìn giống như ma vậy.

- Các người muốn làm gì?

- Ơ, đây không phải là giày nhảy múa sao? Lại còn bày đặt mang theo, sao vậy, muốn trở lại nhảy múa hả? Cô đã bị phế rồi.

Hóa ra là giày nhảy bị rơi từ trong bàn ra bị cướp đi.

- Trả lại cho tôi.

Cô gái liền làm dáng vẻ như muốn cướp lại.

- Muốn à... Vậy thì đi kiếm đi.

- Dừng tay.

"Rầm" một tiếng, thiếu nữ đột nhiên đẩy cái bàn xông ra ngoài, thấy sắp chạm được đồ vật của mình, cuối cùng lại bị ngăn cản ở bên cửa sổ, cũng bỏ lỡ cơ hội lấy lại giày múa.

Cô lẳng lặng nhìn đôi giày múa từ trên trời cao rơi xuống, một đôi giày trắng đen rõ ràng bỗng biến thành sương mù dần dần ảm đạm đi.

- Tôi...

Cuối cùng, đôi giày múa kia cũng rơi ở trên sân trường, thảm cỏ xanh mướt kia giống như là đã che phủ toàn bộ.

Một trận cười vang lên, mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ cười nhạo, châm biếm hình tượng điên của cô.

Trong nháy mắt đó thiếu nữ giống như là người bị giật mất xương vậy, ngã ngồi xuống đất bên cạnh cửa sổ.

Cô ngơ ngác ngồi đó mà nhìn ngơ ngác về nơi nào đó, ánh mắt trống rỗng âm u.

Những âm thanh trào phúng bên tai kia giống như là một con dao cùn không ngừng mài giũa trong lòng cô, càng ngày càng đau.

- Ôi chao, ôi chao, ai ôi, không phải cô đã chết rồi sao?

- Nói cái gì đó, không phải đang sống rất tốt sao?

- Nhưng là, xem ra thật kinh khủng a...

Trong đám bạn học dần dần truyền ra âm thanh nói chuyện, trong phòng học trống trải càng thêm yên tĩnh.

Cô không hề động đậy mà vẫn ngồi trong góc, cả người giống như một con rối không có sức sống. Mãi đến khi nước mắt như hạt đậu trong hốc mắt rơi xuống làm cô đột nhiên tỉnh lại.

Cô chậm rãi nhìn những người xung quanh kia, môi run rẩy, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chuyển biến bất thình lình làm cho người ta sợ hãi, cho tới động tác của các vị bạn học kia cũng bị hù dọa.

Sau đó dường như là cô đã quyết định gì đó, cô yên lặng đứng lên từ dưới đất.

Cô xoay người nhìn một hồi, ánh mắt âm trầm kia làm cho mấy người sau lưng sợ hãi, mọi người ở đây cho rằng cô phải có động tĩnh gì đó, nhưng cô chỉ là nắm chặt nắm đấm, không nói lời nào đi ra khỏi phòng học.

Trong nháy mắt cô đi ra khỏi phòng đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng trận cười rất to.

Tô Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, gọn gàng khom lưng cúi mình, nghiêng người. Vai diễn tới đây là kết thúc.

- Cảm ơn.

Mấy vị giám khảo trao đổi ánh mắt với nhau, ở trong mắt của đối phương thấy được sự chấn động.

Chỉ trong mấy phút thời gian ngắn ngủi, vai chính Tiểu Na lên voi xuống chó, ngay cả tính cách cũng chuyển biến to lớn như vậy, nếu như dùng loại biểu hiện hoàn mỹ này, không thể nghi ngờ đây là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng Tô Điềm Điềm khống chế rất tốt, cô vừa biểu hiện ra một Tiểu Na giãy giụa, nhưng cũng không có dùng lực quá mạnh.

- Căn cứ vào lý lịch của cô, trước kia cô là diễn viên vũ đạo?

Bao Nhụy liếc nhìn tài liệu trong tay mở miệng hỏi.

Tô Điềm Điềm gật đầu nói:

- Đúng, nhưng cũng không thể nói là chuyên ngành, tôi chỉ là học trong sách rồi nhảy qua vài năm ở sân khấu kịch mà thôi.

Tuy rằng nhưng vở kịch kia cũng không có lai lịch gì.

Bao Nhụy ồ một tiếng, khép tư liệu lại, quay đầu sắc bén hỏi:

- Cô ở trên mảng ca kịch đã có chút thành tích, tại sao lại đột nhiên đổi nghề vậy?

Sơn Tùng ngồi một bên nghe vậy có chút ngẩn ra, không tán thành quay đầu nhìn về phía Bao Nhụy.

Trong tư liệu mặc dù không có nói rõ, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy vũ đạo vô cùng quan trọng đối với Tô Điềm Điềm.

Hiện tại trực tiếp hỏi cô như vậy, không phải là cố ý khơi lại vết thương cũ hay sao.

Ai biết được Tô Điềm Điềm chỉ nháy mắt mấy cái, vui vẻ đáp:

- Bởi vì bị thương, giống như Tiểu Na trong vở kịch.

Sơn Tùng nghe xong liền ngẩng đầu, cô vẫn cứ ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ tự nhiên hào phóng.

- Cái này cũng là một nguyên nhân tôi đến đây thử vai. Tôi tin tôi có thể làm được.

Bao Nhụy khẽ cười một tiếng, châm chọc nói:

- Cô cảm thấy, chỉ bằng một lần thất bại, cô có thể biểu diễn được cảm giác sau khi hồi sinh của Tiểu Na sao?

- Chị Nhụy....

Sơn Tùng theo bản năng cảm thấy lần này Bao Nhụy có hơi nóng nảy.

Nhưng anh ta rất nhanh đã phản ứng lại, trước đây chưa từng thấy Bao Nhụy đối với người nào lại để bụng như vậy, chỉ sợ là nội tâm đã có ý nghĩ, cố ý khảo nghiệm đối phương.

Liên tục nhìn qua vài diễn viên, anh ta xác thực cũng đang thưởng thức Tô Điềm Điềm một ít, nếu như cuối cùng chọn cô cũng không sai.

Lúc này, Sơn Tùng lại lần nữa dựa vào ghế dựa, hai tay để ở trước ngực, vẻ mặt không có biểu hiện gì.

Mà Sơn Tùng không biết là bởi vì hành động muốn nói lại thôi của mình rơi vào trong mắt mấy người bên cạnh, lại bị cho thành "tình yêu" thật sự.

Lần này, Tô Điềm Điềm cũng không có lập tức đưa ra câu trả lời, ngược lại ném vấn đề trở về.

- Vừa nãy nhìn tôi diễn một đoạn, không biết cô Bao có thể cho tôi biết cảm giác của cô không?

Tuy lời cô nói chỉ là như vậy, nhưng trong lời nói lại toát ra vẻ tự tin.

Bao Nhụy lập tức sững sờ, khẽ cười một tiếng.

- Như vậy... cô bây giờ có thể khiêu vũ được sao?

Tô Điềm Điềm nghe vậy gật đầu, trong lòng nghĩ thầm là có hi vọng.

- Hiện tại tôi không thể chống đỡ được mấy tiếng diễn xuất trên sân khấu kịch, cùng với biểu diễn một ít động tác đặc biệt, thế nhưng kiến thức cơ bản không có giảm sút.

Dứt lời cô liền kéo cái ghế ở một bên lại, cởi giày để qua một bên, gót chân đặt lên trên mặt ghế, tùy tiện làm một động tác như chữ mã bổ xuống.

Lúc này, cẳng chân cô hoàn toàn ở trên không, mũi chân căng thẳng, kéo thành một đường vô cùng đẹp.

Tô Điềm Điềm theo bản năng hơi ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn. Từ bên kia nhìn lại, khóe miệng cô gái tràn đầy ý cười, biểu hiện vô cùng thoải mái, giống như là hờ hững vậy.

Rõ ràng là động tác có độ khó mười phần, cô lại có thể làm thật trôi chảy.

Cũng không ít người tới thử vai có chuyên ngành vũ đạo, nhưng loại nghệ thuật thấm vào bên trong khí chất cũng không phải một sớm một chiều mà luyện thành được.

Cũng chính là như vậy mới để cho người khác không nhịn được mà ngạc nhiên, cô làm thế nào mà mang theo tâm trạng buông tha cho tất cả những gì mình đã từng theo đuổi mà dấn thân vào ngành nghề khác.

- Được rồi, dừng lại ở đây đi.

Bùi An lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, Tô Điềm Điềm rất nhanh tỉnh lại từ trong cảnh giới huyền diệu kia, lần thứ hai hướng về phía mọi người.

- Cảm ơn.

- Trở về chờ thông báo đi.

- Cảm ơn.

- Người kế tiếp.

Tô Điềm Điềm a...

Sơn Tùng yên lạng ngồi nhìn cô đi ra cửa phòng, trong mắt hiện lên một vẻ thưởng thức.

Ba ngày sau.

Tô Điềm Điềm được như ý nhận thông báo của đoàn kịch "Vũ giày", cô thành công được nhận nhân vật Tiểu Na này, chỉ còn chờ đến khi chụp ảnh nữa là được.

Vì để cho "Vũ giày" nhảy lên vị trí cao, Lưu Á Nam thậm chí còn đẩy cho cô vài vai phụ có chút địa vị.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, dường như những mộng cảnh trước kia đều trở thành thực cảnh.

Ngay lúc cô nhận được tin tức ngày hôm sau sẽ cùng với Sơn Tùng chụp ảnh.