Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 1: Tiểu Nhĩ à, tớ sẽ mãi mãi ở đây

Giữa cái tiết trời mùa hè oi ả và ẩm nóng, lũ ve kêu râm ran suốt ngày đêm trên những tán cây. Khu nhà ở thương mại đang được xây dựng gần chung cư, tiếng thi công vang lên ầm ĩ, phá vỡ sự yên tĩnh nơi vườn hoa.

Một cậu bé mặc áo phông trắng phau đương ngồi xổm trên hồ cát, chơi cát bằng xẻng nhựa. Cát vàng nhỏ li ti được xếp thành tháp cao, rồi lại được xếp thành Trường Thành. Cậu bé vùi đầu chơi một chốc, đầu vã mồ hôi như mưa, mái tóc đen nhánh dính trên gương mặt trắng nõn.

Bỗng, cậu bé ngước đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn một cậu nhóc khác ngồi ở ghế đối diện: “Thiệu… Thiệu Bách Hàn ơi, cậu không lại đây chơi hả?”

Đó là một cậu nhóc xinh xắn khôn xiết, mặc chiếc áo sơ mi trắng không biết nhãn hiệu, rèm mi dài rủ xuống, cụp mắt nhìn máy chơi game cầm tay màu đen trong tay mình. Khi cậu bé kia gọi cậu nhóc này, cậu nhóc chẳng tỏ phản ứng gì cả, vẫn chơi game nhoay nhoáy.

Cậu bé sốt sắng đứng dậy khỏi hồ cát, cầm cái xẻng bé tí đi đến cạnh cậu nhóc, cất giọng bi bô dè dặt hỏi: “Thiệu Bách Hàn, cậu có muốn chơi không?”

Đối phương vẫn lờ cậu bé đi, cậu bé lại lí nhí gọi tên: “Thiệu Bách Hàn à.”

Cậu nhóc ngẩng đầu, nét mặt lạnh tanh, đong đầy sự chín chắn và xa cách không hợp tuổi: “Không.”

Bất thình lình nghe câu trả lời làm cậu bé ngẩn ra, À một tiếng với chun chút hụt hẫng, xoay người về hồ cát, ngồi xúc cát nom thật cô đơn.

Mặt trời ngả về Tây, hai bóng dáng bé xíu cùng đi về nhà.

Thiệu Bách Hàn cao hơn nhiều, cậu bé xách một cái xô cát bự, bước đi một cách khó khăn ngay sau cậu nhóc. Cậu bé đi chập chững, cát rơi xuống mặt đất. Cả hai đi vào một căn hộ, còn chưa vào cửa thì đã thấy một bà cụ ăn bận tươm tất đứng cười mỉm nơi cửa. Thấy hai đứa, bà bước nhanh lại, xoa đầu Thiệu Bách Hàn, đoạn đưa mắt nhìn sang cậu bé đứng bên: “Tiểu Nhĩ à, hôm nay Tiểu Hàn có chơi với cháu không? Nó có ương bướng, bắt nạt cháu không?”

Cậu bé xách xô cát ngẩng đầu nhìn bà, ngửa gương mặt khờ dại: “Hôm nay Thiệu Bách Hàn…”

Cậu nhóc đứng cạnh bà cụ liếc xéo cậu bé này đầy lạnh lùng. Cậu bé đứng hình, lùi về sau với vẻ hoảng sợ, lí nhí đáp: “Hôm nay Thiệu Bách Hàn… không bắt nạt cháu đâu ạ.”

Bà cụ cười tủm tỉm, lấy hai viên sô-cô-la từ túi ra rồi dúi vào tay cậu bé.

Bà kéo Thiệu Bách Hàn vào cửa, Ninh Nhĩ lấy từ túi một cái chìa khóa to cỡ bàn tay mình mở cánh cửa đối diện ra. Cậu bé thốt câu “Cháu chào bà Thiệu, tớ chào Thiệu Bách Hàn” bằng giọng bi bô, Thiệu Bách Hàn trả lời lại bằng giọng đều đều: “Chào.”

Sau khi vào cửa nhà, Ninh Nhĩ tiện tay cất xô cát ở một bên, vội vã lấy hai viên sô-cô-la kia ra, bóc vỏ, cho vào miệng.

Vào khoảnh khắc khi sô-cô-la mềm mịn đặt chân vào khoang miệng, chúng hóa thành xốt sô-cô-la đậm đà.

Ninh Nhĩ chưa bao giờ nghe nói đến hãng sô-cô-la này. Bố mẹ rất hiếm khi mua đồ ăn vặt cho cậu bé, mà nếu có mua, cùng lắm cũng chỉ là những hãng bình thường ở chợ. Mẹ nói nhà họ Thiệu giàu lắm, sô-cô-la này là hàng nhập khẩu, có muốn mua cũng không được, phải đặt riêng ở nước ngoài. Ninh Nhĩ không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng bé biết, mỗi lần bé đi chơi với Thiệu Bách Hàn thì bà Thiệu đều cho bé rất nhiều sô-cô-la cùng với vô số món ngon khác.

Nếu mai sau Thiệu Bách Hàn không còn ở đây, phải chăng mình sẽ không bao giờ được ăn những viên sô-cô-la ngon ơi là ngon như này nữa?

Thiệu Bách Hàn vẫn luôn sống tại đây.

Lúc lên 3, bỗng dưng cậu nhóc xuất hiện tại nhà bà Thiệu, sau này đi học ở trường tiểu học phụ cận với Ninh Nhĩ.

Sắp lên tiểu học rồi, bố mẹ hiếm khi mua một cái cặp đẹp tuyệt cho cậu bé. Ninh Nhĩ len lén giấu cặp vào chăn, hí ha hí hửng mà trằn trọc cả đêm. Đương lúc mơ màng, bé nghe tiếng bố mẹ chuyện trò trong phòng khách: “Thằng nhóc ở nhà đối diện sẽ đi học ở chỗ chúng mình thật hả anh? Chẳng phải nhà họ giàu lắm ư, sao không đưa thằng bé đi học ở trường tiểu học quốc tế cho rồi?”

“Làm sao anh biết được cơ chứ, em nghĩ nhiều làm gì.”

“Thì em tò mò ấy mà, cũng chưa gặp bố mẹ thằng bé bao giờ cả. Anh nói xem… có phải họ không còn muốn thằng bé nữa?”

Ninh Nhĩ ôm cặp choàng tỉnh.

Hôm sau khi đến trường, bà Thiệu tiễn Thiệu Bách Hàn đến cửa chung cư để lên xe buýt của trường, mẹ Ninh cũng tiễn Ninh Nhĩ cùng. Lên xe xong, Ninh Nhĩ chẳng biết làm gì sất, trên xe toàn những gương mặt bé không hề quen biết, ai cũng đang nhìn bé với ánh mắt tò mò. Soạt, bé quên béng lời mẹ dặn, cứ đứng ngây như phỗng, mặt càng lúc càng đỏ như gấc.

“Đi thôi.”

Một bàn tay ấm áp bỗng kéo tay cậu bé, dắt cậu bé ra sau xe.

Ninh Nhĩ ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn cậu nhóc ấy. Từ góc nhìn của bé chỉ thấy mỗi sườn mặt xinh xắn của Thiệu Bách Hàn, nhóc vẫn trưng bản mặt tỉnh rụi, không ngoái đầu lại, cứ kéo bé đi về phía trước. Đến hai chỗ ngồi trống rồi, cậu nhóc tự túc ngồi xuống, không đoái hoài đến Ninh Nhĩ nữa.

Lúc bấy giờ, Ninh Nhĩ đã hoàn hồn, cởi cặp để trên đùi, ngoan ngoãn vào ghế.

Xe bắt đầu lăn bánh một cách vững vàng. Ninh Nhĩ đưa mắt ra cửa sổ nhìn lại, mẹ Ninh đang vẫy tay với bé rồi xoay người đi vào chung cư. Dõi theo bóng lưng của mẹ, hàng nước mắt kiềm nén đã lâu nay mới chực trào. Bé khóc nấc khe khẽ, Thiệu Bách Hàn ngồi cạnh vẫn bình tĩnh nhìn hàng cây vụt nhanh ngoài cửa sổ.

Mãi sau, dường như tiếng nức nở này mới làm cậu nhóc thấy bực bội, ngón tay nhóc gõ nhịp trên bệ cửa, y hệt tiếng lúc nhóc chơi game.

Cuối cùng, Thiệu Bách Hàn quay đầu sang, giọng lạnh tanh: “Đừng khóc nữa.”

Ninh Nhĩ đã nước mắt nước mũi tèm lem. Cậu bé không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra mà lại vươn tay, kéo tay Thiệu Bách Hàn. Lần đầu tiên, Thiệu Bách Hàn để lộ vẻ ngạc nhiên trước mặt bé. Cậu bé nắm bàn tay ấm áp nọ, vừa nghẹn ngào vừa nói khẽ: “Thiệu Bách Hàn kia, tớ ra lệnh cho cậu, cậu đừng khóc nữa, đừng… Hức hức… Đừng khóc nữa…”

“Tớ đâu có khóc.” Thiệu Bách Hàn mím môi, bực hết biết.

Ninh Nhĩ khóc càng to hơn: “Cậu đừng khóc nữa, hức hức… Tớ… Tớ ra lệnh, ra lệnh cho cậu đó…”

Mặt cậu bé toàn là nước mắt. Có lẽ bị lây bởi tiếng khóc của cậu bé mà chẳng mấy trong xe buýt của trường rộ lên những tiếng khóc càng lúc càng to hơn. Bọn trẻ gọi tên bố tên mẹ, giáo viên lo lắng an ủi chúng.

Thiệu Bách Hàn lạnh mặt, nhìn cậu bé ngồi cạnh mình đã khóc ròng như mưa.

Mãi sau, Ninh Nhĩ có cảm giác mình được ai đó ôm lấy một cách dịu dàng, giọng nói của người đó dịu ngọt và điềm tĩnh, hoàn toàn khác với những thời điểm khác trong kí ức. Nó như một chiếc kẹo bông gòn mềm như nhung, vừa ngọt vừa mềm, làm bé quên cả khóc, cứ ngơ ngác nhìn.

“Tiểu Nhĩ à, tớ sẽ mãi mãi ở đây, đừng khóc nữa.”

“Ninh Nhĩ, Ninh Nhĩ! Thầy đến rồi, tỉnh dậy mau!”

Trong căn phòng học sáng sủa sạch sẽ, giáo viên với bản mặt nghiêm nghị tức tốc đi đến bục giảng, tiếng ồn khắp phòng dần tắt. Chẳng mấy chốc, thầy bắt đầu nói về bài thi trong kì thi tháng tuần trước. Cậu trai ngồi bên cửa sổ đã tỉnh giấc, dụi đôi mắt mỏi mệt, quay đầu thả hồn mình ra ngoài cửa sổ, đôi mắt màu nhạt được ánh mặt trời rọi xuống nom như những viên Hổ Phách xinh đẹp.

Ban nãy mơ lại chuyện khi còn bé làm cậu thấy hơi khó chịu, bèn lấy một cái bút mực đen từ hộp bút ra, đặt lên đầu ngón rồi xoay tròn.

Một tiết học sắp sửa kết thúc, Ninh Nhĩ úp mặt xuống bàn, gối đầu bằng cánh tay, chán nản nhìn những ngón tay mình rồi nhẹ nhàng xoay bút. Bây giờ bọn cậu mới chỉ học lớp 10, bài vở không tính là nhiều hay nặng nề cho cam, đi học chơi chơi cũng được, mọi người vẫn bắt kịp tiến độ.

Đến giờ tan học, ai nấy đều đang xì xầm tán dóc, nghỉ ngơi.

Do vừa mới mơ một giấc chẳng thích thú là mấy, Ninh Nhĩ uể oải, không tham gia vào cuộc ngồi lê đôi mách của các bạn, chỉ ngồi xoay bút một mình. Sau đó, bỗng có người thốt lên như sau…

“Chúng mày nghe gì chưa, lớp 6 có học sinh mới chuyển đến đấy.”