Phúc Vận Lai

Chương 45: Việc vui (ba)

A Phúc dựa lại gần, đầu nhẹ nhàng đặt trên vai hắn

Ngô, phải cẩn thận tránh không đè hỏng tóc —

Cả đời, nghe qua, xa xôi mà dài lâu.

Nhưng, kỳ thật thời gian là công bằng nhất, bất tri bất giác, đã trôi qua đi qua rất nhiều.

A Phúc hoảng hốt nhớ tới đời trước của mình, còn có, hơn mười năm kiếp này……

Nàng lắc đầu.

Mọi người vẫn nói, lời của nam nhân không thể tín, những lời ngon tiếng ngọt này chỉ cần hắn quay người đi sẽ quên ngay.

Nhưng A Phúc lại tin, Lý Cố rất nghiêm túc.

Nến đỏ trên án vang lên một thanh âm, ánh lửa sáng ngời, tiếp đó lại tối xuống.

“Hôm nay cứ đốt nến, không cần tắt.” Lý Cố nhẹ giọng nói: “Ta nghe người ta nói, phải đốt tới hừng đông.”

“Vâng.”

A Phúc nhìn ánh hoàng hôn vàng ấm bên ngoài……

Bọn họ cũng không thể cứ ngồi như vậy đến hừng đông được.

Qua một lúc lâu sau, Lý Cố nhẹ giọng nói: “A, suýt nữa đã quên, trên án có ấm trà không?”

“Có…… Chàng khát sao?”

“Rót hai chén.”

A Phúc bưng ấm lên, rót hai chén.

Không phải trà, là rượu.

Hơi phớt hồng, ngửi thơm quá.

“Đây là rượu?”

“Đúng vậy, là rượu nho Tây Vực tiến cống.”

A Phúc có chút cảm khái.

Rượu nho đỏ a…… Vào lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy, chợt có cảm giác thời không hỗn loạn trùng lên nhau.

“Rượu hợp cẩn, nhất định phải uống.”

A Phúc đưa một chén trà cho Lý Cố, bản thân cầm một cái chén khác.

Cánh tay giao nhau, A Phúc và Lý Cố, đều hơi nghiêng người về phía trước, uống xong chén rượu.

Ngọt lại hơi chát, trong ngọt lại có chua…… Một chén rượu, dư vị ngọt kéo dài.

Giao tay hợp cẩn…… Bản thân lễ hợp cẩn đã mang ý nghĩa cát tường hòa hợp, mà rượu……

Có lẽ là ví von thiên trường địa cửu.

Rượu nho sẽ không làm người ta say, huống chi chỉ có một chén nhỏ. A Phúc thay hắn lau lau khóe môi, đem hai cái chén không đặt qua một bên.

Hương rượu và huân hương giao hòa trộn lẫn, tràn ngập khắp phòng, làm cho người ta có một cảm giác choáng váng huân nhiên dục túy.

Quay đầu lại, A Phúc vươn tay.

Mục tiêu, đai lưng của Lý Cố.

Việc này cũng không phải lần đầu A Phúc làm, lúc trước…… Trước kia khi hầu hạ hắn thay quần áo ngủ trưa, cũng đã từng giúp hắn cởϊ áσ tháo thắt lưng…… Khụ, nhưng lúc đó tâm vô tạp niệm, hoàn toàn khác tình hình bây giờ.

Hiện tại là…… Đúng, lòng có tạp niệm.

Nhưng tay nàng lại bị đè lại.

Lý Cố mặt đỏ hồng:“Cái kia, ngươi là cô nương. Lúc này, hẳn là…… Ta đến……”

Ngươi có thể sao? A Phúc rất hoài nghi. Vị này mười ngón không dính nước, từ nhỏ cũng chưa từng tự mình mặc hay cởϊ qυầи áo, hắn có thể thay người khác, thoát, y, phục sao?

Sự thật chứng minh, A Phúc đã coi thường người khác.

Tay Lý Cố vừa vươn lại gần, cả người A Phúc liền cứng ngắc. Tay Cố Hoàng tử đυ.ng phải, ách, ngực của nàng……

Được rồi, có lẽ ngực A Phúc là nơi phát dục đầy đủ nhất trên người nàng vào độ tuổi này.

“Ta, không phải cố ý ……”

A Phúc nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy mặt nóng đến bốc hơi: “Không, không sao…..”

Cái này gọi là cái quái gì a!

Vì sao lại xuất hiện tình hình và đối thoại quỷ dị như vậy?

Đây là đêm tân hôn đó?

A? Đúng không?

Chuyện bọn họ muốn làm cũng không phải là chuyện xấu xa ám muội gì, đúng không?

Tại sao hai người bọn họ lại như mấy đứa nhỏ khi không có người lớn ở nhà, xem trộm sách cấm vậy…… Vừa chột dạ, vừa phát run, lại còn…… Ừ, chờ mong?

Tay Lý Cố đặt trên lưng nàng, từ eo của nàng hướng về phía sau mơn trớn, A Phúc cố nhịn cười — không có cách nào, nàng sợ nhột. Lý Cố sờ đến chỗ nút thắt đai lưng, thật cẩn thận tháo nút thắt.

Mùa hè quần áo đều đơn bạc, đai lưng buộc lỏng, vải trơn lập tức buông xuống, A Phúc trừng mắt nhìn — tuy rằng trời mưa, nhưng thời tiết cuối hè, cái bộ cung trang này không thể mặc áσ ɭóŧ bên trong, chỉ có một cái yếm trắng thôi…… Cũng không dày hơn giấy bao nhiêu.

Đầu ngón tay Lý Cố chạm vào làn da ấm áp, bóng loáng mềm mại của nàng, cũng như chạm phải than nóng, cả người lập tức cứng ngắc lại.

Được rồi, chẳng lẽ bọn họ hiện đang chơi một hai ba, đầu gỗ?

A Phúc thở dài…… Nàng tự nhắc nhở mình, hắn không nhìn thấy không nhìn thấy, hít sâu, cố lấy dũng khí vươn tay ra, lần này Lý Cố không nhúc nhích, A Phúc thuận lợi tháo đai lưng của hắn, cởϊ áσ ngoài của hắn.

Hai người đều hồng như cải củ đỏ, A Phúc vừa thầm nhắc không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta, vừa thả màn xuống.

Hai người quy củ đến không thể quy củ hơn song song ngồi ở đầu giường. A Phúc cảm thấy hơi thở nóng bỏng, cũng không biết là vì khẩn trương thẹn thùng hay là vì nguyên nhân khác — sẽ không phải vì mình rất háo sắc đi?

Nhưng tình huống toàn thân nóng lên, dường như, dường như rất giống với từ vẫn hay được dùng để miêu tả sắc lang: Dục cái kia đốt người a…… (dục hỏa đốt người)

Nhìn lén bên cạnh, Lý Cố cũng giống nàng, cả người hồng rực……

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Bản thân tuy rằng chưa ăn thịt heo nhưng đời trước cũng đã nhìn không ít heo rồi. Nên làm cái gì bây giờ, một hai ba, hiểu biết rành mạch, đại khái hiểurõ hơn Lý Cố. Hơn nữa Dương phu nhân không phải đã nói sao, Lý Cố thứ nhất ngại ngùng thứ hai cũng không có kinh nghiệm thứ ba đến…… Ân, tóm lại, chính mình phải chủ động một chút. Nữ truy nam cách một tầng sa…… Cái này là những thứ loạn thất bát tao gì đây.

“A Phúc……” Giọng Lý Cố có hơi run.

“Vâng?”

“Hôm nay dùng là hương…… Dường như không nhiều, không nhiều……”

A Phúc lập tức hiểu được.

Hương này chưa từng ngửi bao giờ, mùi hương ngọt ngào này, làm cho người ta ngửi thấy rất thả lỏng trên người lại rất nóng, này, này chẳng lẽ chính là bí hương (hương bí mật) trong truyền thuyết của cung đình?

Chính là có thể thúc giục…… Cái kia tình?

Dưới chăn, hai người, cách càng ngày càng gần.

Không biết là ai ở cạnh ai, tóm lại, là dựa vào rất gần.

Tay trong tay.

Vai sóng vai.

Ân, miệng chạm vào miệng……

Một đóa hoa nhỏ gặp được một con ong mật.

Một ổ khóa rốt cục cũng tìm được chìa khóa.

Một người, cùng một người khác, kết hợp cùng một chỗ.

Da thịt ôn nhuyễn trắng mịn, mùi thơm ngào ngạt rực rỡ……

Màn che bên ngoài, nến đỏ chảy hỉ lệ, đốt cháy sáng quắc.

Cửa sổ bên ngoài, mưa nhỏ gió nhanh, nho nhỏ mà dày đặc đan thành chiếc võng, nhẹ nhàng bao phủ trời đất.

——–

Tác giả: Một chương giường chiếu thật dài……

Ha ha ha……

Kỳ thật có người sẽ nói, đây là điển hình cảnh H tắt đèn buông màn…

Nhưng là ta cảm thấy, hàm súc, mới là đẹp ….

Được rồi, ta thừa nhận là ta vô năng..

Thường đọc truyện nhất định biết, muốn ta nơi này cho ăn lẩu thịt cay, đó cơ bản là không có khả năng.

Có thịt canh là được …… Mùa đông hẳn nên uống nhiều canh, thịt cá không dám nói có, nhưng mùa đông sẽ để mọi người uống nhiều canh hơn..