Thùy Vy thiếu chút chui xuống bàn trốn. Con Nhi vừa xinh đẹp, dáng người lại cao ráo sáng sủa, nhưng đầu óc con bé có chứa thứ gì khác ngoài chuyện nam nữ không vậy?! Tại sao lại hỏi một câu độc địa như vậy. Thùy Vy úp mặt lên bàn, hai gò má đã đỏ lan đến tai. Nàng như sợ đám học trò nhìn thấy những suy nghĩ đang lướt nhanh trong đầu mình. Chồng nàng luôn thích làm chuyện đó từ phía sau… Có lúc còn trói tay nàng… Nàng chìu lòng anh, luôn hợp tác… Nhưng quả thật, nàng thích hai người đối mặt nhau. Nhưng nàng sẽ nói ra chuyện này với đám học trò sao?
– Cô thiếu nợ một câu được không? – Thùy Vy nhìn Ngạo Thiên như nài nỉ.
– Được… Nhưng cô mất quyền lợi được hỏi và khi câu tiếp theo cô không trả lời được… Cô phải thực hiện hình phạt của cả hai câu.
– Vậy nếu cô trả lời được?
– Nếu cô trả lời được liên tiếp hai câu… Tỷ số sẽ quân bình lại, cô không bị phạt.
– Được… Vậy ai hỏi tiếp? – Thùy Vy mím môi.
– Nhi…
Con Nhi nhìn Thùy Vy với ánh mắt áy náy. Con bé đã nghĩ câu hỏi của mình đơn giản, vậy mà Thùy Vy không trả lời được. Con bé ấp úng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi nhỏ:
– Cô có đạt cực khoái khi quan hệ với chồng không?
– Trời ơi… Nhi ơi, em gϊếŧ cô rồi… – Thùy Vy suýt khóc, mặt đỏ đến man tai, gục mặt lên bàn.
– Em hỏi khó quá sao? – Con Nhi ngơ ngác nhìn quanh.
– Không… Không… Không khó đâu…
– Ha ha… Ha ha… – Cả đám cười rộ lên.
– Lần này có show xem rồi… – Thằng Tuân cười toe toét.
– Vậy em hỏi lại câu khác… – Con Nhi hô lên.
– Không được đổi câu hỏi… Em thiên vị à! – Trung gầm gừ.
– Ôi… Em xin lỗi… Cô ráng trả lời đi… Có gì khó đâu… – Con Nhi rối lên, níu tay Thùy Vy.
Thùy Vy không bao giờ muốn mình phải làm chuyện mặc đồ trước mặt ba người khác giới. Nhất là ba người đó lại là học trò của nàng. Nhưng nàng phải trả lời thế nào đây, rằng nàng chưa biết đến cực khoái là gì ư?! Nàng ngàn vạn lần không thể nói ra chuyện đó. Thùy Vy thật sự hối hận vì mình lại bày ra trò chơi quái quỷ này.
– Phạt đi… Phạt đi… Phạt đi…
Đám con trai hùa nhau hô lên từng tiếng, đôi vai Thùy Vy run lên. Nàng chợt nghĩ đến gì đó, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
– Có quy định cụ thể về hình phạt mặc đồ như thế nào không? – Thùy Vy ngẩng đầu lên hỏi.
– Chỉ cần mặt đối mặt, không xoay người, không trốn tránh là được… – Ngạo Thiên nói.
– Được… Cô chịu phạt.
Cả đám tròn mắt nhìn Thùy Vy, đặc biệt Tuấn và Trung đều không chớp mắt. Nàng đứng lên, gương mặt xinh đẹp ửng hồng thật xinh đẹp. Thùy Vy chậm chậm đưa tay lên tháo dây áo choàng. Tim mấy đứa như nhảy khỏi l*иg ngực. Đôi mắt chúng mở lớn như không muốn bỏ qua khoảnh khắc nào. Dây choàng buông lỏng, hai vạt áo hơi mở ra một chút lộ làn da trắng muốt mịn màn.
Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang. Nàng mím môi thắt một gút thật chặt trên sợi dây choàng đã buông lỏng một ít. Sau đó, Thùy Vy đưa tay bên phải nắm lấy cổ tay áo bên trái, chậm chậm rút cánh tay trái vào trong. Sau đó lại, làm ngược lại với tay kia. Khi hai cánh tay đã nằm trong áo, nàng túm chặt hai vạt áo từ bên trong, xoay chiếc áo choàng ngược ra sau lưng. Bây giờ mọi thứ đáng xem trước mắt đám học trò chỉ là cái lưng áo.
– Như vậy cũng được? Đại ca, cô Vy ăn gian…
– Cô không ăn gian… Mà là thông minh. – Ngạo Thiên nhếch mép cười gật gù, tán thưởng.
Thùy Vi mỉm cười thoải mái, bước lùi lại hai bước. Tay đưa ra từ phía sau, hơi khom người nắm chặt hai mẫu đồ lót. Chậm chậm mặc vào. Nếu bây giờ có ai đứng sau lưng sẽ thấy một mảng da trắng ngần từ cổ đến chân của Thùy Vy. Ngay cả cặp mông nàng cũng bị lộ ra giữa hai vạt áo khoát lỏng lẻo. Nhưng cả đám kia chỉ đành nuối tiếc vì quy tắc không được rời chỗ ngồi.
Sau hai phút, Thùy Vy thở phào nhẹ nhõm, mặc xong đồ lót. Thật ra, nàng học được chiêu này từ các nữ ca sĩ diễn viên, họ luôn phải thay trang phục ở rất nhiều nơi không đủ kín đáo. Và để bảo vệ danh tiếng của mình, họ luôn phải cẩn thận che chắn để cơ thể của mình không bị đưa lên mặt báo.
Nhưng Thùy Vy đâu biết rằng toàn bộ cảnh nàng thay đồ trong bộ áo choàng trước mặt đám học sinh và cả phần cơ thể trắng nõn lộ ra phía sau đều bị Trung Nghĩa chồng nàng đứng trên ban công tầng 7 của khách sạn, nhìn thấy. Anh nhíu chặt hàng lông mày, rồi lặng lẽ bước vào trong.
– Cô đã đủ rồi… cô không chơi nữa đâu…
– Sao vậy cô… Thôi mà…
Thùy Vy mỉm cười, ôm chiếc váy của mình trước ngực, vui vẻ rảo bước vào trong. Nhưng nàng lại quên mất chiếc áo choàng vẫn đang mặc ngược. Hai vạt áo nới lỏng, phất phơ. Mười cặp mắt mở tròn, ba cái cổ họng khô khốc nhìn theo cặp mông tròn trịa trắng nõn với chiếc qυầи ɭóŧ ren hồng bé xíu từng bước ngúng nguẩy đi vào trong nhà.
Khi Thùy Vy bước ra khỏi phòng tắm, trời đã nhá nhem tối. Bên ngoài vườn khắp nơi là đèn cao áp, làm cả khu vườn sáng rực như ban ngày. Nhưng khi Thùy Vy quay lại thì cả bàn tiệc đã trống không. Cả đám học sinh 5 đứa đều biến mất dạng. Nàng chặt lưỡi, định bụng tự mở cửa đi về… Nhưng chợt phát hiện lối ra chính mình lại không biết. Dù trời có sụp xuống, nàng cũng không bao giờ bước lên cây cầu đá kia một lần nữa.
Thế là Thùy Vy cứ men theo lối đi ngoằng nghèo ven khu vườn. Cho đến lúc thấy được một cây cầu đá hoa cương rộng rãi an toàn bắt qua dãy hồ nước, nàng thở phào. Đột nhiên Thùy Vy nghe được âm thanh gì đó rất lạ, không quá xa, chỉ phát ra sau lùm cây phía trước. Nàng tò mò khẽ bước đến. Khi vén đám lá ra, Thùy Vy chợt cứng đờ.
Trước mặt nàng là một quan cảnh hoang dại không bút mực nào tả hết. Bên mép nước cạn của hồ bơi, bốn cơ thể lõα ɭồ đang dính chặt vào nhau rên siết. Thằng Tuân ôm chặt cặp đùi trần trụi của bé Nhi nằm ngửa trên sàn. Hạ thể nó liên tục nắc những cú thật mạnh làm cơ thể con bé run lên. Thằng Trung đầu bên kia lại bấu chặt eo bé Tình đang bò trên người con Nhi, thúc dươиɠ ѵậŧ căng cứng mạnh mẽ vào cửa mình con bé.
Hai con bé rên ư ử, một ngữa một sấp lại nắn bóp, bú ɭϊếʍ hai bầu vυ' cho nhau. Bốn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bóng nhẫy nước dưới ánh đèn. Từ góc nhìn bên này Thùy Vy còn thấy cả dươиɠ ѵậŧ căng cứng ướt đẫm của thằng Tuân liên tục ra vào âʍ ɦộ đỏ hồng của bé Nhi. Theo từng cú thúc vào của nó, từng dòng nước li ti cứ trào ra từ cửa mình con bé.
– Ưmmmm… Em sướиɠ quá đi mất… Mạnh lên anh ơi… Chơi chết em đi… Ôi…
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của bé Tình làm Thùy Vy nóng mặt. Nàng thậm chí nhớ mình chưa bao giờ dám nói ra những lời như vậy khi ân ái với chồng. Thùy Vy vô thức nắm chặt hai bàn tay đã ướt mồ hôi. Nàng muốn quay người đi. Nhưng cơ thể nàng lại cứng đờ như thuộc về người khác. Hai mắt nàng muốn nhắm lại. Nhưng mí mắt không nghe nàng điều khiển, vẫn cứ mở to nhìn chằm chằm về phía trước.
Bốn đứa học sinh của nàng lại đổi tư thế. Tuân Trung nằm ngữa xuống sàn hồ bơi lấp xấp nước. Hai cái dươиɠ ѵậŧ dựng đứng như cột buồm phơi bày trước mặt Thùy Vy. Dưới ánh đèn sáng trưng, nàng còn thấy rõ cả những mạch máu căng phồng nổi cộm trên chúng. Tim nàng đập thật nhanh. Ngoài dươиɠ ѵậŧ của chồng, hôm nay lần đầu tiên nàng lại thấy hai cái dươиɠ ѵậŧ khác. Chúng to lớn bất thường, lại thuộc về hai đứa học trò nam của nàng. Bé Tình và con Nhi đổi chỗ cho nhau. Bé Tình sang bên Tuân, bé Nhi lại đổi sang Trung. Hai con bé quỳ gối bên hông bạn tình, tay cầm dươиɠ ѵậŧ hướng vào cửa mình, chậm chậm ngồi xuống.
– Ôi…
– Ưmmmm…
Thùy Vy mặt mũi nóng bừng. Khoảnh khắc hai con bé ngồi xuống cho hai cái dươиɠ ѵậŧ đi sâu vào. Hạ thể nàng chợt truyền đến cảm giác ray rứt trống vắng. Thùy Vy vô thức khép chân lại, một cảm giác ươn ướt lạnh lạnh làm nàng rùng mình. Mắt nàng không rời được cảnh hai con bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhúng nhẩy trên mình Tuân và Trung. Hai bầu vυ' căng tròn mơn mởn nảy tưng tưng liên tục. Tai Thùy Vy như ù đi… Mọi âm thanh bên ngoài như tách rời ra, nàng chỉ nghe được tiếng hổn hển rêи ɾỉ liên miên không dứt.
– Em ra… ôi…
– Ahhh… Ôi…
Bé Nhi ngã sấp xuống người Trung… Cửa mình con bé còn ngậm kín dươиɠ ѵậŧ của nó. Thùy Vy thấy rõ những tia nước li ti bị chèn ép phun trào ướt đẫm. Dươиɠ ѵậŧ Trung tuột ra… Vung vẫy tung tóe một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa khắp lưng con Nhi. Thùy Vy ánh mắt đỏ lên. Nàng vừa chứng kiến một cơn cực khoái mà bản thân nàng chưa được biết.
– Ôi… Em sướиɠ quá… Ôi…
Bé Tình ưỡn cong người, hai bầu vυ' nhạo nặn méo mó trong tay Tuân. Con bé ngữa người ra sau, cặp đùi mở rộng hẩy hẩy đến trước liên tục. Thùy Vy thấy cả hai mép âʍ ɦộ đỏ mọng của con bé không ngừng nuốt ra nuốt vào khúc thịt to lớn của thằng Tuân. Cả người bé Tình run rẩy, con bé ngã ngữa xuống chân thằng Tuân. Dươиɠ ѵậŧ nó tuột ra khỏi âʍ ɦộ con bé, bật tung đung đưa dựng đứng… Con Nhi bên cạnh chợt bò qua… Há miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ bóng nhẫy nước của Tuân… Tay có bé sục sục liên tục… Thằng Tuân hít hà, tay đặt lên đầu con Nhi. Thùy Vy há hốc nhìn cổ họng con bé đang từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống. Một dòng sữa trắng trào ra khóe miệng, con bé dùng tay quét quét cho vào miệng nút sạch. Quan sát hành động thèm khát mãnh liệt của bé Nhi, Thùy Vy không hề biết bàn tay mình từ lúc nào đã nằm giữa hai chân, kẹp chặt.
Sau vài phút định thần, Thùy Vy mím môi quay đi… Bước chân nàng xiêu vẹo bước qua cây cầu để ra cổng chính. Đầu óc nàng vẫn mông lung đầy hình ảnh hoang dại vừa rồi. Nàng không hề biết có một đôi mắt sáng từ trong bóng tối ánh lên vẻ ranh mãnh.
…
Đêm đó, khi Thùy Vy trở về nhà. Mọi chuyện vẫn như bình thường. Trung Nghĩa không hề đề cập gì về việc anh đã chứng kiến. Anh quá sĩ diện để thừa nhận rằng mình đã theo dõi nàng. Thùy Vy có một đêm trằn trọc mơ màng. Gương mặt xinh đẹp của nàng lúc ửng hồng, hàng lông mày cong vυ't nhíu lại rồi dãn ra, khóe miệng nàng lúc tươi cười lúc hé mở… Tất cả biểu hiện đó đều bị Trung Nghĩa quan sát không bỏ sót một chi tiết.