Xuyên Thành Phản Diện Cầm Tù Nam Chính Sống Sao Đây

Chương 3: Quyển tiểu thuyết này thật sự rất độc (Edited)

Tiêu Dư An cầm giấy kiểm tra sức khỏe, đớ người hồi lâu, sau đó quay về giở 233 quyển tiểu thuyết tổng tài rách nát ra xem, mà tìm cũng không ra tổng tài hào hoa phong nhã mắc bệnh nan y rốt cuộc phải làm gì.

Chẳng qua là vô tình trồng liễu, liễu xanh um, Tiêu Dư An vì thế nên tạo được một sở thích.

Đó chính là.

Xem tiểu thuyết! Xem! Tiểu thuyết! Online!

Đường tìm không ra, bệnh trị không hết, cuộc sống bi thảm như vậy thôi thì dùng tiểu thuyết an ủi tâm hồn đi.

Kết quả là vào lúc Tiêu Dư An muốn tìm chút an ủi tâm hồn từ tiểu thuyết, lại bị ông trời hung hăng giáng một bạt tai.

Tiêu Dư An xem một quyển tiểu thuyết trên một danh sách online nọ.

Trên đời này tác phẩm xuất sắc cả ngàn cả vạn, nhưng Tiêu Dư An cứ là phải click vào cái quyển tiểu thuyết xem xong là muốn chôn luôn tác giả này.

Quyển tiểu thuyết này có độc, trong độc giấu shit, trong shit giấu dao, lúc độc giả đang xem đến không ngừng được, lại nhởn nhơ tự tại mà nhét ruồi vào mồm độc giả, mà cứ là ruồi to Tây Ban Nha cơ!

Sau khi xem xong, Tiêu Dư An mở đến mục bình luận của tiểu thuyết, quả nhiên, các độc giả hòa nhã dễ gần đều dồn dập chu đáo thể hiện khả năng chửi người của mình cho tác giả.

(Một quyển tiểu thuyết lịch sử giả tưởng mà con mẹ nó có thể viết thành văn harem fantasy luôn!!! Đậu má aaaa!!)

(Tác giả ông ra điiiii bảo đảm không đánh ông! Lấy đao chặt ông thôi!!!)

(Nửa quyển đầu có thể phong thần, nửa quyển sau muốn gϊếŧ người!! Văn thiểu năng!!!)

Trong số bình luận ngoại trừ mắng tác giả, còn có diss, hơn nữa diss đến là đặc sắc, kinh khủng. Có diss nhân vật, diss tình tiết, diss cốt truyện, fan chân ái lẫn với anti fan, diss trời diss đất, không chỗ nào không diss, đến cùng đại khái cũng không còn biết mình đang diss cái gì nữa.

Tiêu Dư An thấy một bình luận dài khá thú vị, nội dung đại loại như vầy: Là một người yêu thích tiểu thuyết lịch sử, là một người đã từng tâng quyển này thành sách tâm đắc, bây giờ lại phỉ nhổ như kiến cỏ, cảm giác muốn chia sẻ chút.

Có rất nhiều điều muốn chia sẻ!!

Đầu tiên, hãy cùng xem tên quyển sách này: "Tứ quốc sử truyện"

Nghe kìa! Mọi người nghe kìa! Chính thống bao nhiêu! Thanh cao bao nhiêu! Cẩn thận bao nhiêu! Kinh ngạc bao nhiêu!

Hơn nữa quyển tiểu thuyết này ngay từ ban đầu cũng cực kỳ nghiêm chỉnh! Dưới đây tui tóm tắt đơn giản nội dung truyện cho bạn nào chưa xem qua nha.

Nó kể về hoàng tử Nam Yến Quốc bị bắt làm tù binh đến Bắc Quốc, nam chính từng là hoàng tử vàng ngọc ở Bắc Quốc chịu đủ tra tấn, áp bức và ngược đãi, thế nhưng y chịu nhục, sau cùng rốt cuộc trốn khỏi Bắc Quốc.

Thế nhưng quốc gia ngày xưa của y khói lửa không thôi, dân chúng chịu khổ, đất đai cũng bị địch quốc cắt đi, nam chính từ đó trở đi nằm gai nếm mật, dựa vào oán hận cùng tài trí mưu lược, tập hợp các thuộc hạ cũ đầu quân mua ngựa, một phát công phá Bắc Quốc, tự tay xẻo chết quân vương trẻ tuổi Bắc Quốc, nhưng lại ngày càng đi xa khỏi con đường thống nhất thiên hạ.

Các bạn!! Xem đi! Nhìn nhà nước này hưng rồi thịnh, nhìn nhà nước kia phá non sông, quyển tiểu thuyết này khiến nhiệt huyết sôi trào bao nhiêu chứ!

Cơ mà!!!

Từ sau khi tác giả viết xong đoạn nam chính công phá Bắc Quốc, cứ như bị phê thuốc ấy!! Bật mode để bản thân bay cao! Nữ tướng nước Tây Thục, Kỹ nữ xinh đẹp Nam Yến Quốc, 12 ca nữ Đông Ngô Quốc, nam chính cứ như một viên xuân dược biết đi, vừa đánh trận còn vừa thu hậu cung.

Vừa! Đánh! Trận! Vừa! Thu! Hậu! Cung!

Thuộc hạ của y sao còn chưa gϊếŧ y đi!!!

Thật sự là đi đến đâu, mấy cô em cứ như không thu tiền mà bổ nhào đến đó, nam chính thì càng giống như hack, chả hiểu kiểu gì mà thống nhất luôn thiên hạ!

Viết thành văn harem thì thôi không nói, một đêm ngự 10 nàng cũng bỏ đi, tiểu thuyết lịch sử viết thành truyện sεメ nói thật! cũng! kệ! luôn!!

Thế nhưng con mẹ nó hoàn hồn đan là cái quỷ gì??

Sao lại còn có fantasy??

A?

Công chúa Bắc Quốc mặc dù là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, là nữ thần có một không hai trong lòng độc giả, là nữ chính được công nhận không ai bàn cãi.

Thế nhưng! Nàng chết rồi! Nàng bị tác giả ông viết cho chết rồi!

Chết bao nhiêu năm rồi!

Thi thể cũng không phải lạnh nữa, mà mục luôn rồi!!!!

Con mẹ nó hoàn hồn đan!

Hoàn mấy người á!!!

Tác giả à lương tâm ông không cắn rứt hả!!!

Không! Cắn! Rứt! Hả!

Hơn nữa! Nếu nam chính đã trụy lạc như vậy, thế còn viết chi cái đoạn này, miêu tả bộ dáng thâm tình của y vậy??? Thật sự không hiểu nổi!!!

Tiêu Dư An sau khi thấy bình luận này, suy nghĩ một chốc, hồi âm lại ý nghĩ của mình.

(Nam chính hẳn là chỉ thích mỗi công chúa Bắc Quốc thôi, cơ mà công chúa Bắc Quốc chẳng những vì y mà tự sát, còn đến chết không chấp nhận y, cho nên nam chính mới biến thành bộ dáng kia? Nếu mà công chúa Bắc Quốc lộ ra một chút tình ý, tui cảm thấy nam chính sẽ cả đời thâm tình.)