Đã Yêu Thương Từ Lâu

Chương 54: Phiên ngoại 1: Bệnh nhân kì lạ (H)

Bé Nguyên Bảo vừa mới qua sinh nhật một tuổi thì bị ông bà nội ôm về nhà tổ họ Cao. Lúc này Cao Đạm cũng đã quay về nề nếp, đến bệnh viện đi làm, thi thoảng ngồi khám xem bệnh.

Hôm nay, anh gặp một bệnh nhân rất kì quái.

"Thân thể chỗ nào không thoải mái?" Vẻ mặt anh hòa ái, bộ dạng dễ gần.

"Gần đây cảm thấy ngực khó chịu, có khi còn bị đau nữa." Cô gái ôm ngực giống như Tây Thi, mềm mại yêu kiều lại yếu ớt.

Anh tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, lấy ra ống nghe bệnh tùy thân "Cởi cúc áo ra, trước tiên tôi nghe nhịp tim của cô rồi chẩn đoán bệnh sau."

"Được." Cô gái không chút do dự, thoăn thoắt cởi cúc áo, bầu ngực lớn không có nội y bảo vệ liền bật ra, nhìn qua ước chừng có vẻ là E-cup.

"Bác sĩ, anh nghe cho tôi một chút đi." Cô gái vừa nói, hai vυ' lớn liền run run theo.

Cao Đạm không chút dao động, thậm chí mắt nhìn thẳng mang ống nghe lên, ống nghe lạnh lẽo hơi chạm vào ngực của cô gái, cô liền phát ra tiếng thở gấp yêu kiều.

"Lạnh quá à, bác sĩ." Cô lại nũng nịu với anh.

Cao Đạm nghe xong, lấy ống nghe về "Không có vấn đề gì cả, thưa cô."

"Nhưng mà vì sao chỗ này của người ta sẽ bị đau nhức nha?" Đôi mắt cô gái quyến rũ như tơ, tay lại ở trên hai vυ' của mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ di động.

"Có lẽ là do cô mặc quần áo quá chật, thử chuyển qua mặc đồ rộng rãi hơn đi."

Cô gái rướn người qua gần sát Cao Đạm "Là như thế này nha bác sĩ, nhưng mà, miệng nhỏ phía dưới của người ta cũng rất ngứa nha."

"Ngứa, có thể là bị viêm, đề nghị nên dùng dung dịch vệ sinh bên ngoài có tác dụng sát trùng."

"Ừm, bác sĩ lại không khám xem cho tôi sao?" Cô gái ngang nhiên ngồi lên bàn công tác của anh, động tác mập mờ "Bác sĩ, anh xem cho tôi nha, thật sự rất ngứa đó, ừm ~"

Cao Đạm trích rớt mắt kính đè đè "Cũng được, cởϊ qυầи lót ra nằm lên giường khám chữa bệnh đi."

Cô gái cực kì nghe lời, lập tức cởϊ qυầи lót ra, nằm trên giường khám chữa bệnh, tựa như là cố ý, anh thấy được cô ấy mặc quần ren chữ T gợi cảm. Anh đeo găng tay plastic, cầm miệng kiềm chờ khám chữa bệnh cùng các công cụ chuẩn bị vào vị trí.

Lúc này cô gái gần như lộ ra hết, áo trên mở hết ra, trên nhũ thịt mềm mại đầy đặn trắng tuyết rủ xuống nhũ tiêm đỏ bừng, phía dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để mặc cho anh tùy ý quan sát.

Cao Đạm chỉnh giường khám và chữa bệnh cao lên, dùng miệng kiềm đã được sát khuẩn tiêu độc chậm rãi mở ra âʍ đa͙σ phụ nữ.

"A ~"

"Màu bên trong âʍ đa͙σ rất hồng, nhìn dáng vẻ thì có vẻ chồng cô rất thương yêu cô nhỉ? "

"Vâng... Đúng vậy..." Cô gái hơi thở hổn hển.

Rút miệng kiềm ra, anh mang theo găng tay plastic dò vào dũng đạo của cô, mị thịt cực kì chặt chẽ lập tức gấp gáp nuốt ngón tay anh "Độ ấm của âʍ đa͙σ rất cao, chồng cô nhất định rất hưởng thụ. "

"Đó... Đó là đương nhiên... Ừm ~" Thân mình cô gái không chịu được, nhè nhẹ run rẩy, tay cũng không tự chủ được nắm chặt hai bên giường.

"Chồng cô không làm cô thoả mãn sao?" Trong dũng đạo đã có thể nuốt chứa bốn ngón tay.

"A... Ừ..."

"Ha ha, chồng cô biết cô ở bên ngoài gạ gẫm bác sĩ sao, hửm?"

"Vậy anh làm, chồng tôi đi, tôi sẽ làm anh rất thoải mái ~"

"Phải không!"

Cao Đạm rút ra ngón tay, trên găng tay plastic đã dính dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp của cô gái.

Không lâu sau, cô rõ ràng cảm thấy có một vật cứng ấm áp ở miệng huyệt của mình loanh quanh nghiền mài.

"A... Tiến vào nha... Cao Đạm ~"

"Thế nào, không chơi nữa hả, mèo hoang nhỏ của anh?" Cao Đạm cười tà, bôi dâʍ ɖị©ɧ trên găng tay plastic lên môi cô cùng đầṳ ѵú đang đứng thẳng.

"Sinh nhật của anh, người ta tặng quà cho anh đó!" Cô vươn cánh tay như ngó sen, trắng trẻo mịn màng, muốn ôm anh một cái.

Anh lại không cho cô ôm, cởi bỏ cà vạt trói tay cô khép lại đặt lêи đỉиɦ đầu "Ồ, chồng của em - anh không làm em thỏa mãn?" Anh cởi bỏ găng tay ra, ngón tay ấm áp xẹt qua trước ngực cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô từng đợt run rẩy.

"Nào... Nào có... Người ta tùy tiện nói thôi mà!"

"Tùy tiện nói? Bé con không nghe lời đúng là phải chịu phạt! "

Lúc này, An Hân Phỉ: cánh tay bị trói, hai chân bị gập cong mở thật rộng, eo mông gần như bị cố định trên giường, khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra tầng ửng đỏ, cắn môi, vành mắt rưng rưng nhìn chồng.

"Bé hư!" Cao Đạm cúi đầu, dịu dàng nâng lên một chân trần trụi trắng nõn, mở miệng mυ'ŧ ngón chân mượt mà của vợ cưng vào trong miệng.

"Không... Ưʍ..."

Cao Đạm không "cho" cô ngay, đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt dọc theo chân cô dò xuống vùng đất bí mật đang trào xuân thuỷ giữa hai đùi, đầu lưỡi tách mở cánh thịt béo mập, dùng lực chậc chậc mυ'ŧ mật dịch.

"Cao Đạm ~" An Hân Phỉ miệng nhỏ khẽ mở, ê a khẽ khàng da^ʍ kêu.

Khi anh một lần cố ý mυ'ŧ thịt đế thật mạnh, cô kêu to, tiết ra ở trong miệng anh. Ai đó hết sức da^ʍ sắc nuốt xuống, xong lại đứng dậy cùng vợ nhỏ hôn môi, đến khi nước bọt của hai người không nuốt kịp, nhỏ giọt trên mặt đất mới bằng lòng bỏ qua.

Hai tay anh phủ lên đồi núi mềm mại trước ngực cô, nhẹ nhàng bóp nắn "Thật nhớ lúc chỗ này tiết ra sữa mà!" Cao Đạm nói chính là lúc con trai vừa mới sinh ra, sữa của cô rất đầy đủ, bình thường con trai uống không hết, còn thừa sữa tươi đương nhiên có hời cho cái vị làm cha này rồi.

Anh vùi đầu ở giữa bầu nhũ thịt to tròn trắng nõn, chóp mũi dường như còn có thể ngửi thấy hương sữa thanh ngọt, tay nhanh nhẹn lui cởϊ qυầи ra, dươиɠ ѵậŧ đã sớm trướng cứng dưới háng trực tiếp đập đập vào huyệt nhỏ của cô "Bé cưng, anh muốn đi vào."

"Ư... Tiến... Tiến vào..."

Cao Đạm tuân lệnh, "lưỡi thương" thô dài sắc bén phút chốc chọc thửng thịt môi trở ngại, dứt khoát đâm vào.

"A!" Thật lớn, nhưng mà, rất thoải mái!

Trong nháy mắt, anh cũng kêu lên sảng khoái, trong dũng đạo của cô, tường thịt ấm áp chặ chẽ bao lấy dươиɠ ѵậŧ anh, khiến cho anh không kìm được mà càng đâm vào sâu thêm.

An Hân Phỉ thoải mái, chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, dươиɠ ѵậŧ Cao Đạm trong hoa huyệt của cô thọc vào rút ra ma sát nghiền nát, mỗi lần đều thẳng tới tử ©υиɠ. Cô muốn ôm ôm anh, nhưng cánh tay lại bị trói, liền không thuận theo tủi thân kêu "Cao Đạm... Ông xã... Ôm ôm cơ..."

Cao Đạm vừa luật động vừa cởi trói cho cô, để cô vòng qua cổ mình cùng nhau ôm ấp.

Bạch bạch bạch tiếng thân thể dâʍ ɭσạи va chạm cùng tiếng nước dính nhớp từ môi lưỡi quấn quít chụt chụt tràn ngập trong căn phòng, làm cho người nghe mặt đỏ, tim đập dồn dập.

Không nhớ rõ trận tình chiến này kéo dài bao lâu, chỉ là đến cuối cùng An Hân Phỉ vẫn không chịu được xin tha "Chồng ơi... Tha cho em đi mà... Ưm ~" Cô chỉ cần hơi cúi đầu là thấy được tính khí thô dài dưới háng của anh không chút nhẹ nhàng ở trong nhục huyệt của cô ra ra vào vào, mặt nhỏ không khỏi đỏ lên.

"Bé cưng không phải nói tặng quà sinh nhật cho anh sao, còn chưa tới giờ mà." Dứt lời, dươиɠ ѵậŧ lại hung hăng cả căn hoàn toàn đi vào.

An Hân Phỉ nức nở rêи ɾỉ, giương mắt nhìn lên, chỉ mới 8 giờ thôi, cách 12 giờ còn bốn tiếng nữa! Lại nhìn người đàn ông đang "lật mây đổ mưa" trên người cô, xem ra tính phúc tuổi già của cô không cần lo lắng rồi.

— phiên ngoại một xong —