Hồ Sơ Pháp Y

Chương 95: Là Cô Ấy

Chương 95: Là cô ấy?

#hosophapy

#linhlinh

Nghe Tiểu Kiều nói như vậy, tôi không nói nên lời, kết hợp với giọng điệu và biểu cảm của cô ấy khi nói, tôi biết rằng lời nói ban đầu của người phụ nữ kia không giống như những gì Tiểu Kiều đã nói. Thấy Tiểu Kiều không dám nhìn tôi, người mà cô gái kia nhắc đến chắc chắn là tôi.

Thật sự rất lạ, tại sao cô ấy lại biết tên tôi?

Có phải ... Có phải ... Tôi đột nhiên nhớ tới người phụ nữ mà mình nhìn thấy ở cầu Tam Nguyên, tôi hít một hơi không dám nghĩ tới nữa.

"Này, anh sao vậy?" Tiểu Kiều nhận ra có gì đó không ổn.

Tôi giả vờ như không sao, hỏi, "Người phụ nữ đã cứu cô có đặc điểm gì rõ ràng không?"

Tiểu Kiều nhận thấy sự thay đổi trong lời nói của tôi liền ngước nhìn.

Tôi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, cảm thấy xấu hổ, tôi không dám nhìn vào mắt Tiểu Kiều chứ đừng nói là tiếp xúc trực quan với cô ấy.

Tiểu Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, theo tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không nói những điều vô nghĩa nếu không hiểu.

Tuy có chút bối rối nhưng cô ấy vẫn nói: "Tôi biết rằng những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy là rất quan trọng và có thể trở thành chìa khóa để phá án. Dù không biết có thể ra ngoài hay không, nhưng tôi vẫn đặc biệt chú ý. Lúc đầu, tôi không phát hiện ra điều gì. Người phụ nữ rất thận trọng, hơn nữa cô ấy cũng hiểu rõ thói quen xử lý của cảnh sát, hầu như không để lại tin tức hữu ích, nhưng thừa dịp cô ấy không chú ý, tôi vẫn phát hiện ra."

Nói đến đây, Tiểu Kiều cố ý không nói nữa, rất tự đắc. Tôi nhướng mày, nếu lúc bình thường thì tôi không quan tâm nhưng hiện tại tôi đang hoang mang và muốn biết sự thật, nếu thực sự như suy đoán của tôi thì tôi phải đối mặt như thế nào?

Tiểu Kiều thấy tôi không đáp, hơi thất vọng nói tiếp: "Lúc cô ấy không để ý, tôi nhìn thấy một vết bớt đỏ nhỏ ở bên trái gần xương quai xanh, giống như một con bướm nhỏ."

Nghe đến đây, tôi cảm thấy bầu trời như bị sụp đổ, suy đoán đáng sợ nhất trong lòng tôi đã biến thành sự thật. Cô ấy có một vết bớt ở vị trí đó, tôi không thể nhớ nhầm.

Đó thực sự là cô ấy! Sau nhiều năm, cô ấy đã trở lại. Tôi trở thành bác sĩ pháp y và cô ấy trở thành nghi phạm. Cuộc sống đúng là một bộ phim truyền hình!

"Anh sao vậy?" Tiểu Kiều nhìn ra tinh thần của tôi có chút suy sụp, phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ấy. Người cần được an ủi lúc này dường như là tôi!

Tôi hít một hơi thật sâu, Tiểu Kiều có lẽ nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, không thúc giục tôi một mà chờ tôi tự mình nói ra.

Mấy câu nói đè nén trong lòng đã lâu, theo thời gian trôi qua, tôi dần dần quên mất, nhưng với sự xuất hiện của cô ấy, những lời này lại hiện lên trong lòng tôi, cảm xúc bị đè nén quá lâu, tôi thấy mình cần phải nói ra. Trước mặt tôi là một đối tượng tốt có thể tâm sự, dù sao có một số điều tôi cũng nên giải thích rõ ràng với cô ấy.

"Tiểu Kiều, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Vậy thì... vậy anh cứ nói đi!" Có lẽ tôi đã quá trịnh trọng nên khiến Tiểu Kiều sợ hãi.

"Tôi có một người bạn gái khi còn học đại học, vì cô ấy mà tôi quyết định theo ngành pháp y ..." Tôi kể cho Tiểu Kiều nghe về quá khứ của mình, cô ấy rất bối rối, nhưng vẫn lắng nghe rất cẩn thận, cũng không ngắt lời tôi, để cho tôi nói ra hết.

Phải mất một tiếng đồng hồ, tôi mới nói xong chuyện quá khứ, Tiểu Kiều rất nghiêm túc lắng nghe, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, còn có chút ghen tị, thậm chí là một chút nghi ngờ, cô ấy không hiểu tại sao tôi lại nói điều này vào lúc này. Thứ cần thảo luận lúc bấy giờ phải là vụ án mới đúng.

"Bạn gái cũ của tôi có một vết bớt hình con bướm nhỏ trên xương quai xanh bên trái!" Tôi nói thật.

Tiêu Kiều hít vào một hơi, kinh ngạc há to miệng, một lúc sau mới nói: "Ý của anh là, chính bạn gái cũ của anh thả tôi ra?"

Tôi gật đầu nói: "Tại cầu Tam Nguyên, tôi nhìn thấy một bóng lưng rất giống cô ấy, lúc đó tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm. Bây giờ tôi đã có thể chắc chắn đó là cô ấy!"

"Cô ấy biến mất như thế nào?"

"Không có dấu hiệu gì, cứ vậy mà biến mất. Bạn cùng phòng của cô ấy nói rằng cô ấy đã nhận được một phong bì màu đen vào một vài ngày trước khi cô ấy mất tích. Nó giống với phong bì màu đen mà chúng ta đã thấy trong trường hợp của Lý Hạo. "(chắc mọi người quên mất anh Hạo của toiii rồiii)

" Phong bì màu đen? "Tiểu Kiều nói với ngữ khí không được tự nhiên, ánh mắt của cô ấy cũng trở nên lảng tránh, tôi nhận ra rằng cô ấy có thể biết nhiều hơn tôi. Dù sao, cha cô ấy có quyền cao và cả đời đã là cảnh sát.

Tôi vội vàng nói: "Hãy nói cho tôi những gì cô biết!"

Trước yêu cầu mạnh mẽ của tôi, Tiểu Kiều cuối cùng cũng nói ra. "Tôi cũng không biết gì nhiều, chỉ biết một chút từ cha. Phong bì đen hình như có liên quan đến một nhóm tội phạm lớn, còn nhiều thông tin nữa nhưng bố tôi không chịu nói. Vụ án này do một nhóm người đặc biệt phụ trách, nhưng có vẻ như là ngay cả bố tôi cũng không biết ai đang theo dõi. Đó có thể là người của chính quyền tỉnh, hoặc thậm chí là bộ phận chuyên nghiệp nào đó. "

Thế lực sau phong bì đen lớn như thế nào mà ngay cả Tiểu Kiều là con gái cưng Cục trưởng Kiều cũng chịu tiết lộ cho cô ấy biết. Tiểu Kiều nói rất mơ hồ, nhưng tôi biết, nếu muốn có manh mối, tôi phải tự mình đi tìm. Nếu có thể tìm thấy bạn gái cũ, tôi sẽ biết được nhiều thông tin quan trọng từ cô ấy.

Vẫn phải quay lại vụ việc.

"Tiểu Kiều, suy nghĩ kỹ đi, cô bị nhốt ở chỗ nào, chuyện này rất quan trọng!"

"Còn cần anh phải hỏi!" Tiểu Kiều trừng mắt nhìn tôi nói: "Trước khi anh vào, tôi vẫn luôn nhớ kỹ chuyện đó. Nơi này hoàn toàn tối. Tôi không nhìn thấy ánh sáng khi ở đây. Nơi đó rất ẩm ướt, như thể ở dưới lòng đất và có một số ống sắt có mùi rỉ sét."

Theo mô tả của Tiểu Kiều, cộng thêm địa điểm cô ấy xuất hiện. Suy nghĩ của tôi dần trở nên rõ ràng, tôi nghĩ đến một nơi, hẳn là chỗ đó.

"Anh nghĩ ra gì rồi sao, nó ở đâu?" Tiểu Kiều háo hức nhìn tôi.

"Nó hẳn là một đường ống bị bỏ hoang, dưới nền nhà, gần chỗ móng nhà." Nói cách khác, khi chúng tôi tìm thấy tiếp viên hàng không đầu tiên thì những nạn nhân khác có thể đã bị nhốt dưới chân chúng tôi. Ý nghĩ này khiến tôi có chút phát điên.

Không được, tôi phải quay lại hiện trường để xem xét, có thể cô ấy vẫn ở đó!

"Để tôi đi với anh!" Tiểu Kiều không cho tôi đi một mình. Nhưng cô ấy mới thoát khỏi miệng cọp, tôi không thể lại đưa cô ấy vào nguy hiểm, hơn nữa, anh Ba và những người khác vẫn đang chờ để phỏng vấn Tiểu Kiều. Nếu giờ đưa Tiểu Kiều theo, về sau sẽ lại có thêm nhiều rắc rối.

"Không được, anh không được tự mình đi!" Tiểu Kiều chặn cửa không cho tôi đi ra ngoài.

Thời gian là quý giá, mỗi phút, thậm chí mỗi giây đều vô cùng quan trọng, tôi không muốn nhiều lời với Tiểu Kiều ở đây nên đành phải thỏa hiệp. Tôi lấy điện thoại ra, nói: "Tôi sẽ gọi điện cho Lôi Chính Long bảo anh ấy đi cùng."

Cuối cùng Tiểu Kiều cũng gật đầu đồng ý, cô ấy hiểu rõ khả năng của Lôi Chính Long. Để Lôi Chính Long đi cùng tôi có lẽ sẽ ổn hơn.

Điện thoại vừa kết nối, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Vẻ mặt của Tiểu Kiều lập tức thay đổi, khi cô ấy ra mở cửa đã thấy Lôi Chính Long đang đứng ở đó tay cầm điện thoại di động. Nhìn thấy nụ cười ngượng nghịu của Tiểu Kiều, anh ta xua tay nói: "Heyy! Lại gặp rồi!"

Tôi tức muốn nôn ra máu, không biết hắn đã đứng ngoài nghe chúng tôi nói chuyện được bao lâu rồi. Cũng có thể toàn bộ cuộc nói chuyện đã bị tên này nghe thấy.

"Anh... Anh ở đây bao lâu rồi?" Tiểu Kiều hỏi.

"Không lâu lắm!" Lôi Chính Long ác ý nói: "Chắc là từ lúc hai người đang ôm nhau!"

Lôi Chính Long không chỉ nghe trộm, mà còn nhìn trộm.

"Tôi dám chắc anh sắp bị xử đẹp rồii!" Tiểu Kiều trực tiếp vào chế độ đuổi đánh.

Lôi Chính Long vẫy kịp vẫn tay với tôi trước khi chạy, tôi đuổi theo anh ta ra ngoài. Xe dừng ở cửa, sau khi lên xe chúng tôi liền rời khỏi.

Xe lái ra khỏi đồn cảnh sát tôi liền hỏi: "Sao anh đến sớm vậy?"

"Hahaha..." Lôi Chính Long cười thật tươi nói, "Vậy là hai người thật sự ôm nhau rồi sao, khi nãy tôi chỉ đùa thôi thực ra tôi mới đến không lâu! "

Tôi cứng họng.

Lôi Chính Long lại lái xe trở lại ngôi biệt thự bỏ hoang, chúng tôi dễ dàng tìm thấy lối vào của đường ống ngầm, tôi cùng Lôi Chính Long mở nắp cống.

Tôi do dự một chút, đường hầm dưới lòng đất mở rộng ra tứ phía, chỉ hai chúng tôi thôi, không biết có ổn không nữa.

"Đừng lo!" Lôi Chính Long vỗ ngực nói: "Tiểu Kiều không thể đánh bại kẻ tình nghi, tôi thì khác, chỉ cần một đấm là có thể đánh bại hắn rồi! Cậu phải tin tôi."

Lôi Chính Long nói cũng có phần đúng, Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhảy xuống đường ống chưa được bao lâu, tôi phát hiện một đồ vật treo ở đó - một phong bì màu đen!