Trên TV, chương trình phỏng vấn Cổ Băng Băng còn đang tiếp tục, trên màn hình thỉnh thoảng đan xen những hình ảnh ngắt quãng cô biểu diễn trên sân khấu -- Sân khấu rực rỡ, ánh đèn mê huyễn lập lòe, Cổ Băng Băng ra sức ca hát nhảy múa, mị quang bắn ra bốn phía. Mà hiện thực, ánh đèn đã bị thay thế bởi đèn cảnh sát xanh đỏ, tiếng nhạc xập xình đổi bằng tiếng còi cảnh sát thê lương, biểu diễn kí©ɧ ŧìиɧ sục sôi còn rõ mồn một trước mắt, mà sân khấu của cuộc đời đã lặng yên chào tạm biệt. Cổ Băng Băng, đây là những gì cô muốn sao? Giày xéo tự tôn, hiến dâng xá© ŧᏂịŧ, đánh cược thanh xuân, phấn đấu quên mình, thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì một khắc hư vinh ấy, há nào biết, cửa địa ngục đang mở rộng với cô ta.
Khoảng 10h30 đêm đó, một gã bảo vệ tiểu khu Mỹ Uyển vừa đi dạo vừa hút thuốc, ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện cửa sổ một gia đình lầu trên bắt ánh lửa, gã lập tức cảnh giác được đã cháy nhà, vì vậy bấm chuông báo cháy. Vì có một phân đội cứu hỏa đồn trú gần tiểu khu, cho nên chỉ hai ba phút sau nhân viên cứu hỏa đã chạy tới.
Nhà cháy là căn 402 tòa nhà số 40, vì phát hiện kịp thời, thế lửa còn chưa kịp lan tràn, chủ yếu tập trung ở phòng ngủ phía nam. Lửa bắt đầu từ rèm cửa, khuếch tán trong phòng, khi nhân viên cứu hỏa vọt vào, lửa vừa đốt tới bên giường, đuôi giường và khăn trải giường hơn chếch hướng cửa sổ bị đốt, lửa đang phừng phừng bốc lên. Loại thế lửa này đối với nhân viên cứu hỏa kinh nghiệm phong phú mà nói rất dễ dập tắt, chỉ sau mấy hiệp, lửa sáng và lửa ngầm đều đã dập tắt toàn bộ, nhưng từ đó họ phát hiện một vấn đề khó giải quyết. Trên cái giường bị hun đen như mực, lại bị nước và băng khô dội đầy là một người phụ nữ đang nằm. Nữ giới đã mất mạch đập, trên người cột dây trói, đầu nằm hướng về phía bên phải, bày ra một tư thế rất kỳ quái. Nhân viên cứu hỏa lập tức ý thức được đây là một hiện trường gϊếŧ người cố gắng hủy thi diệt tích, lập tức báo cáo đến đội cảnh sát.
Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn và Lâm Hoan chân trước chân sau chạy tới hiện trường, Lâm Hoan nhấc dây cảnh giới ngăn ở cửa vào phòng, lúc Hạng Hạo Nhiên cũng đang muốn nhấc lên, lại chẳng biết bị Quách Đức Thanh từ chỗ nào nhảy ra quát lớn. "Ngại quá, Hạng đội, vụ án hiện giờ đã không thuộc quản lý của anh nữa, phiền anh lập tức rời đi, đừng quấy nhiễu chúng tôi phá án được không?"
Hạng Hạo Nhiên không tức giận ngược lại mặt còn mang ý cười, "Anh vừa nãy còn gọi tôi là Hạng đội, tức nói tôi còn là người phụ trách của chi đội này, vậy tôi đến một hiện trường án gϊếŧ người xem qua chắc không quá phận chứ?"
"Anh..." Quách Đức Thanh nghẹn lời, nhất thời không tìm được lời phản bác, hồi sau thì thẹn quá hóa giận, hắn hung hăng trừng Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn, xoay người hét lên với những người xung quanh: "Nếu ai dám can đảm tiết lộ tình hình của vụ án cho người không liên quan, thì chờ viết đơn nghỉ việc đi!"
Lão Từ và Phương Vũ đương nhiên hiểu rõ lời này nói cho ai nghe, hai người liếc nhìn nhau, Phương Vũ nhỏ giọng thì thầm, "Đây còn chưa làm gì đã muốn chúng ta nghỉ việc, thật là muốn cho hắn biết tay!" Lão Từ bĩu môi, phụ họa nụ cười cực kỳ khinh thường.
Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn đi vào phòng, đánh giá sơ lược. Đây là một căn nhà hai phòng hai sảnh. Bên trái cửa vào là phòng vệ sinh, bên phải là một nhà ăn nhỏ liền với phòng bếp, bên diện là phòng khách lớn, hai phòng ngủ nam bắc. Trong phòng có mùi khét, gia sản phần lớn được phủ vải trắng, vải trắng của sofa và bàn trà trong phòng khách bị cuộn một bên, xem ra để cho tiện tiếp khách tạm thời. Bên chân sofa đặt một túi xách nữ, là một nhãn hiệu quốc tế. Trên bàn trà xếp vài bộ quần áo phụ nữ, mặc dù đã hơi chút tổn hại nhưng xếp rất chỉnh tề. Bên cạnh quần áo, đặt một USB màu đen, cảnh viên khảo sát hiện trường đang dùng chổi lông ngắn lấy dấu vân tay. Sau khi kết thúc lấy dấu tay, Hạng Hạo Nhiên ra hiệu hắn cắm USB vào máy tính xách tay của cảnh viên điều tra thực địa mang theo, trên máy tính lập tức hiển thị những hình ảnh khiêu da^ʍ khó nhìn.
Giữa phòng ngủ phía nam, bức màn bị đốt sạch chỉ còn lại trụ màn, hai bên vách tường đen thui thủi, mùi khói cháy sém xộc vào mũi. Người chết quả nhiên là Cổ Băng Băng, cô ta nằm trên giường, hai mắt trợn trắng lên trên, mặt dường như còn vệt nước mắt, ngoại trừ vết bỏng rất nhỏ bên phải cơ thể, các phần còn lại hoàn hảo. Thế nhưng, do dập tắt lửa, hiện trường bị hủy hoại rất dữ dội, khảo sát hiện trường rất khó khăn. Hàn Ấn chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu khẳng định với Hạng Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói: "Kinh thư có viết: Phạm tà da^ʍ tội, nam ôm trụ đồng, nữ nằm đất nung. Đây rõ ràng là địa ngục trừng phạt của hung thủ đối với kẻ phạm "Da^ʍ" nghiệp, được gọi là "Địa ngục đất nung"."
Lại nhìn những chi tiết còn lại: Trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nạn nhân, vài đường dây thừng mang tính tượng trưng. Đầu nằm duỗi về phía trên bên phải -- Đây là một góc độ người sống không thể đạt được, phải là chết đi bị hung thủ cứng rắn xoay đến góc độ kia, mục đích việc này đơn giản là để cho mặt cô ta có thể nhìn về phía chiếc gương bàn trang điểm bên giường. Hơn nữa gấp quần áo đặt ngay ngắn cùng với USB vạch tội, những thứ này đều tiến thêm một bước nữa chứng thực phán đoán của Hàn Ấn. Nhưng theo kiểm nghiệm hiện trường của thi thể, nảy sinh vấn đề.
Thời gian tử vong khoảng hai giờ trước, cũng chính là khoảng 9 giờ tối. Dấu vết trên cổ người chết là vết bóp. Lưng có vết bầm, hai bên cánh tay có vết cắt, móng tay tổn hại, hạ thể xé rách. Giấy thử hóa nghiệm hiện trường, trong vật để lại ở âʍ đa͙σ phát hiện thành phần tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng bị vật liệu hóa học dập lửa làm bẩn, sợ rằng không thể nào tiến hành kiểm nghiệm DNA, song trong móng tay phát hiện sợi thịt, hơn nữa khoa kỹ thuật cũng thu nhặt được trong phòng khách vài mẩu dấu tay, trên sofa còn phát hiện vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại, cũng có thể tiến hành giám chứng.
Đối mặt với kết quả như thế, Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn đều rơi vào trầm tư thật sâu. Bóp cổ chứng tỏ hung thủ mặt đối mặt với người bị hại, thường là phương thức hành hung của người quen. Quần áo bị xé nát, cánh tay móng tay cắt bị thương, âʍ đa͙σ bị tổn hại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sót lại trên sofa, chứng tỏ trước khi người hại chết từng bị cưỡиɠ ɧϊếp. Vậy trở lại tình cảnh xảy ra vụ án: Hung thủ rất có khả năng do đòi yêu không được, tức giận ấn ngã Cổ Băng Băng trên sofa cưỡиɠ ɧϊếp, trong quá trình cưỡиɠ ɧϊếp lỡ tay, hoặc là sau khi xảy ra chuyện ý đồ diệt khẩu, bóp chết cô ta. Đây là kí©ɧ ŧìиɧ gϊếŧ người điển hình, có bản chất bất đồng với tám vụ án sát nhân liên hoàn tỉ mỉ dự mưu trước đó, nhưng mà, tại sao về sau lại xuất hiện nghi thức giống nhau? Là bắt chước sao? Cục diện mất cân bằng, không khống chế được tâm tình, tạm thời nảy lòng cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, sau đó để quấy nhiễu cảnh sát, bắt chước sát thủ liên hoàn bố trí hiện trường, ý đồ che mắt cảnh sát. Nhưng nếu như vậy, thì tại sao lại để lại dấu tay, để lại rất nhiều chứng cứ có thể điều tra ra? Là do vốn tưởng rằng lửa lớn sẽ hủy diệt tất cả chứng cứ sao? Thế thì lại vòng về, nếu muốn nhờ hỏa hoạn tiêu diệt chứng cứ, cần gì phải bắt chước chứ? Còn hai vấn đề khó giải thích: Thứ nhất, chi tiết cụ thể về nghi thức cảnh sát chưa bao giờ công bố ra ngoài, hung thủ từ đâu biết được. Thứ hai, nếu tạm thời bắt chước, sao có thể làm được chuẩn xác như thế? Còn có sợi dây và USB vạch tội, chẳng phải đã chuẩn bị sẵn trước đó rồi sao? Chẳng lẽ là người nội bộ gây án? Khi xảy ra vụ án Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn luôn ở cùng nhau chưa từng tách ra, có loại trừ tình nghi, nhưng cho dù là cảnh sát khác, làm sao có thể không có ý thức phản điều tra mà để lại một đống chứng cứ vậy chứ? Đúng, lửa lớn có thể thiêu hủy chứng cứ...
Vòng tới vòng lui, mâu thuẫn chồng chất, chẳng hiểu ra sao, đầu có chút xoay mòng. Lần đầu tiên Hàn Ấn cảm giác đầu mình không thể suy nghĩ độc lập nữa, đành phải dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Hạng Hạo Nhiên. Dù sao Hạng Hạo Nhiên lăn lộn sa trường, kinh nghiệm phong phú, thời khắc mấu chốt có thể bình tĩnh được.
Sau khi cân nhắc nhiều lần các chứng cứ ở hiện trường, y tỉnh táo nói: "Đừng gấp, chứng cứ tự mâu thuẫn, quả thật rất loạn. Chúng ta đừng vội kết luận, liệt kê tất cả các tình huống có khả năng trước, đầu mối sẽ lần lượt xuất hiện."
Y dừng lại một chút, mắt đảo qua thi thể, "Chỉ nhìn chứng cứ hiện trường, phân tích tương đối trực quan là, hung thủ bị Cổ Băng Băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lúc xúc động cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, sau đó vì trốn tránh đuổi bắt, liền bắt chước sát thủ liên hoàn bố trí hiện trường. Khả năng thứ hai, Cổ Băng Băng bị gϊếŧ là do sát thủ liên hoàn gây ra, là tiếp diễn của vụ gϊếŧ người liên hoàn. Có thể xuất phát từ vài nguyên nhân, hoặc là xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn thay đổi phương thức gϊếŧ người. Chẳng qua thay đổi có hơi lớn..."
"Đúng, thay đổi quả thực rất lớn." Hàn Ấn tiếp lời, "Phương thức hành hung thay đổi, còn thêm cưỡиɠ ɧϊếp, hơn nữa để lại chứng cứ có thể điều tra được. Việc này chưa từng xảy ra trong lúc hắn gây án trước kia. Nhưng từ góc độ tâm lý phân tích cũng có thể hiểu , cưỡиɠ ɧϊếp chủ yếu liên quan đến tìиɧ ɖu͙© và khống chế, mà đối với kẻ biếи ŧɦái chủ yếu theo đuổi khống chế, hung thủ đột nhiên thay đổi phương thức gϊếŧ người, rất có khả năng là vì phương diện này đã trộn lẫn tình cảm đặc biệt nào đó, có lẽ Cổ Băng Băng giống Thạch Thiến, đều là một trong các nhân tố khiến hung thủ hình thành nhân cách biếи ŧɦái. Mà hung thủ vứt đi sự cẩn thận lúc trước, để lại một đống chứng cứ lớn, có lẽ vì kế hoạch gϊếŧ người của hắn đã gần kết thúc, hắn đã không còn để ý việc mình bại lộ, hơn nữa hoàn toàn tự tin vào lần gϊếŧ người cuối cùng."
"Có lẽ... Còn có... một loại khả năng khác." Hàn Ấn do dự một chút tiếp tục nói, "Sát thủ liên hoàn đã sớm khóa mục tiêu vào Cổ Băng Băng, theo dõi cô ta đến lúc này, tìm thời cơ gây án bất kỳ lúc nào, song không ngờ Cổ Băng Băng lại bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ chết. Hắn đã tận mắt thấy cả quá trình cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, sau khi kẻ cưỡиɠ ɧϊếp hoảng loạn chạy trốn, theo kế hoạch của mình bố trí nghi thức hiện trường. Như vậy thì lợi rồi, cứ dựa theo nó mà hoàn thành kế hoạch gϊếŧ người của mình, lại có thể nhiễu loạn tầm mắt cảnh sát." Hàn Ấn thở dài một hơi, híp mắt nhìn xa xa, "Nếu thật sự là vậy, hung thủ chắc chắn sẽ từ đó lấy cảm giác thỏa mãn vì đã lừa gạt được cảnh sát, kế tiếp sẽ xảy ra gì nữa sẽ càng khó đoán trước."
Loại giả thiết cuối cùng của Hàn Ấn khiến ánh mắt Hạng Hạo Nhiên sáng lên, y suy tư chốc lát gật đầu, "Ừ" một tiếng nói: "Loại giả thiết này tính khả năng vô cùng lớn, cũng có thể giải thích tại sao gϊếŧ người và bố trí hiện trường lộ ra hai loại tâm tính hoàn toàn bất đồng, một là bối rối, một là tỉnh táo."
"Vậy Cổ Băng Băng bị ai gϊếŧ? Cả buổi tối cô ta gặp mặt ai ở đây?" Phương Vũ chẳng biết khi nào đã trốn phía sau nghe hai người nói chuyện, đột nhiên chen lời.
Đúng vậy, sẽ là ai đây? Hạng Hạo Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lại hướng ngoài phòng tìm kiếm vị trí của Quách Đức Thanh. Phương Vũ khoát tay, "Không sao đâu, hắn ở bên ngoài hết sức chuyên chú gọi điện thoại rồi, phỏng chừng đang mách lẻo với lãnh đạo. Lại nói, quan tâm hắn làm gì? Cùng lắm thì tạm đình chỉ công tác thôi, cho ông đây về hưu, hắn có cái ấy..."
"Đừng nói nhảm nữa." Hạng Hạo Nhiên cắt lời hắn, hạ giọng nói, "Mau kể tình hình cụ thể."
Phương Vũ nghiêm túc nói: "Lúc hai anh tiến vào nhìn thấy bên cạnh sofa có một túi xách nữ không?"
Hai người gật đầu tỏ vẻ nhìn thấy. Phương Vũ hạ giọng nói: "Lão Từ cố ý cho các anh em khi khám nghiệm hiện trường thả chậm tốc độ, là muốn cho hai anh nhìn thấy đủ tình hình hiện trường. Chúng tôi ở trong túi xách đó của Cổ Băng Băng tìm thấy giấy chứng minh, sau khi đối chiếu đã xác nhận thân phận của cô ấy. Sau đó trong lớp kép của túi lại tìm được một thẻ ra vào khách sạn năm sao, thông qua khách sạn liên lạc với người quản lý của cô ấy, người quản lý đang trên đường tới đây, hy vọng hắn có thể nói rõ ràng Cổ Băng Băng vì sao tới đây. Hỏi gia đình nhà đối diện, nói căn phòng này đã lâu không có ai ở. Đúng rồi..." Phương Vũ quan sát vị trí của Quách Đức Thanh, ép giọng thấp hơn nữa nói, "Trong túi còn phát hiện mười vạn đồng tiền giấy."
"Mười vạn đồng?! Hơn nửa đêm Cổ Băng Băng ra ngoài mang theo nhiều tiền như vậy để làm gì? Mà sao hung thủ không mang mười vạn đồng này đi?" Hạng Hạo Nhiên nhíu mày nói.
Hàn Ấn hỏi ngay: "Nghe nói người chứng kiến đã rất kịp thời phát hiện tình hình hỏa hoạn, vậy hắn có để ý xung quanh có kẻ khả nghi không?"
"Không. Theo nhân viên cứu hỏa phân tích dựa theo tro tàn, kẻ châm lửa chồng rèm cửa trên bệ cửa sổ, trên đó đặt bó nhang, chính là loại nhang công đức dùng lạy thần ở chùa miếu, khi đốt nhang chắc chắn phải có thời gian nhất định mới cháy được bức màn. Như vậy hắn có đủ thời gian thoát khỏi hiện trường."
"Thế thì phóng hỏa là có dự mưu." Hạng Hạo Nhiên nhìn Hàn Ấn nói, "Xem ra loại giả thiết cuối cùng của cậu quả thực thành lập, xúc động gϊếŧ người không có chuẩn bị và gϊếŧ người rồi bố trí hiện trường có lẽ là hai người thật."
Chính vào lúc này, cửa vang lên một tràn tiếng ồn ào. Hóa ra người quản lý của Cổ Băng Băng đã tới. Xem chừng là một nam giới, nhưng trang phục và cách nói đều có chút nữ tính. Hắn xông vào muốn nhìn thi thể của Cổ Băng Băng trước, tranh chấp một hồi, Quách Đức Thanh thấy người quản lý bắt đầu khóc lóc om sòm, bất đắc dĩ, phất tay với thủ hạ, ý bảo để hắn vào xem.
Người quản lý chạy vào phòng ngủ nam, cong tay che lấy mũi liếc mắt đánh giá trên giường, liền bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói: "Băng Băng cô sao thế này...? Ai lại hại cô thành như vậy...? Cô bảo tôi phải ăn nói thế nào với công ty đây...?"
Khóc một hồi, hắn dường như chợt nhớ ra gì đó, đứng thẳng dậy, nhìn bên tay phải Cổ Băng Băng, tiếp theo liền xoay người túm Quách Đức Thanh the thé réo, "Chắc chắn là gϊếŧ người cướp của! Nhẫn kim cương của Băng Băng không thấy đâu nữa! Cái đó trị giá hơn một trăm vạn đấy!"
"Anh có thể chắc chắn cô ấy có mang nhẫn kim cương ra đeo." Quách Đức Thanh truy hỏi.
"Có thể." Người quản lý ra sức gật đầu.
Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút phức tạp. Tình huống vừa nãy còn chưa sắp xếp đầu mối rõ ràng, bấy giờ lại thêm chuyện mười vạn đồng và nhẫn kim cương trị giá trăm vạn, thật sự càng ngày càng loạn. Quách Đức Thanh sau đó kéo người ra khỏi phòng ngủ tiếp tục gặng hỏi, hiển nhiên không muốn để Hạng Hạo Nhiên biết thêm chi tiết, song có Lão Từ và Phương Vũ ở đây, làm sao có thể giấu giếm được?