Ăn xong điểm tâm, người một nhà thật chỉnh tề xuất phát.
Cung Tứ và Đông Xuân phụ trách mang theo đồ đạc, Thu Hạ ôm A Cát, cửa cũng không khóa, bọn họ trực tiếp ra cửa tới điểm chờ xe bus.
Toàn bộ trấn Lãnh Thủy chỉ có một chiếc xe buýt, chính là chiếc xe mà hắn kêu Khê Lưu đi lần trước, tuy rằng tài xế bởi vì khi đi khi dừng nên bình thường hay muộn, nhưng cơ bản vẫn có mốc thời gian cố định, ngày hôm nay bọn họ vừa khéo đuổi kịp, vừa đi đến thì xe cũng dừng trước trạm - đây là đến sớm.
" Cung Tứ ~ Đông Xuân~ Thu Hạ cũng đã trở về? Ôi chao? Đứa bé này là đứa em trai mới đến của nhà cháu à?" Làm trấn lái xe trên trấn, hiển nhiên đối với tình huống anh em Cung gia ông cũng rất minh bạch.
" Đúng ạ, đây là A Cát, sau này là lão tứ nhà cháu, ngày hôm nay dẫn nó đi đăng ký hộ khẩu, thuận tiện đi mua một ít đồ đạc." Cung Tứ nói với tài xế xong, tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe buýt trên trấn nhỏ là miễn phí, không lấy tiền.
Người trên xe đã đầy một nửa, toàn bộ là người trên trấn, tất cả mọi người đều biết nhau, Cung Tứ vừa lên xe liền vội vàng chào hỏi, một bên chào hỏi một bên đem A Cát giới thiệu cho mọi người, cứ như vậy, nhà cậu thêm một người liền có thể lan rộng nhanh hơn.
Trấn Lãnh Thủy ít người ít của, ở phân tán, chỗ ở lại phân tán, có vài nơi mọi người cùng nhau là nơi thông báo tốt, xe buýt là một trong những nơi đó.
"Mua đồ và đăng ký hộ khẩu, vậy đích đến của cháu là thung lũng mặt trời ở trung tâm trấn?" Chậm rãi khởi động xe, tài xế cười nói với Cung Tứ.
"Vâng!"
"Được rồi ~ Mọi người ngồi vững, xe khởi động ~" gào to một tiếng, xe buýt lần thứ hai khởi động.
Sau thời gian chào hỏi ngắn ngủi chấm dứt, trên xe khôi phục an tĩnh lần thứ hai.
Đây cũng là đặc sắc của Trấn Lãnh Thủy----
Cư dân ở Trấn Lãnh Thủy kỳ thực đều rất an tĩnh, nhìn thời điểm tan học trường Cung Tứ là biết: Trên đường học sinh về nhà một thân một mình quả thật không ít, nhà dân hầu như cũng không có ở chung hai nhà gần nhau, tất cả mọi người tất cả mọi người quen nếp sinh hoạt có điểm khoảng cách này, bất cứ lúc nào cũng không ngoại lệ.
Giống bây giờ, mọi người ngồi ở trên xe buýt rất phân tán, ngoại trừ lấy gia đình làm đơn vị ngồi chung một chỗ, trên cơ bản đều là một người một hàng, trên xe cũng hầu như không ai nói chuyện phiếm, cũng không phải không ai nói chuyện, chỉ là thanh âm mọi người đều rất thấp mà thôi.
" A Cát phải giữ yên lặng biết không? Không nên làm ồn mọi người." Cung Tứ nhỏ giọng đối với A Cát trong lòng Thu Hạ nói.
Sợ em trai nghe không hiểu, Đông Xuân còn làm thủ thế "Im lặng" với bé, hình như là nhìn hiểu thủ thế của anh ba, nguyên bản A Cát còn đang chi chi nha nha, cư nhiên thanh âm A Cát càng ngày càng thấp. Thu Hạ kín đáo đưa cho bé một núʍ ѵú cao su, bé liền triệt để không có thanh âm.
Tuy rằng niên kỷ còn nhỏ, A Cát đã bắt đầu học tập tu dưỡng của một cư dân Trấn Lãnh Thủy.
Sau đó Xe liền ngừng hai lần, sau đó vẫn không có thêm người lên xe, không cần ghé bến, xe buýt cũ kỹ bắt đầu dđi với tốc độ nhanh nhất hướng về trung tâm thị trấn tiến về phía trước.
Bất quá cũng khó trách không ai dừng, càng đi về phía trước, ven đường càng ít người, càng nhiều ruộng lúa, sau đó , đi tiếp về phía trước hầu như là một mảnh đồng ruộng.
Ở đây muốn nói rõ khái niệm về "trung tâm trấn"
Tài xế trên xe vừa nói "trung tâm trấn" nhưng thật ra là tên một trạm, nếu như từ vị trí địa lý bắt đầu nói, nếu không căn bản không phải trung tâm Trấn Lãnh Thủy, ngược lại, chắc là vùng đất sát biên giới Trấn Lãnh Thủy nhất.
Trung tâm Trấn Lãnh Thủy chắc là trường học của bọn Cung Tứ mới đúng, nhà Cung Tứ cũng ở trong phạm vi trung tâm thị trấn.
Mà trạm xe bus "trung tâm trấn" còn là một khái niệm rộng hơn, bao quát bên trong cả phạm vi phụ cận các trấn xung quanh.
Ách... Từ vị trí địa lý mà nói. là chu vi dải đất sát biên giới ~
Trấn Lãnh Thủy quá nhỏ, người cũng ít, ở trấn nhỏ như vậy buôn bán gì đó thành thật mà nói thực sự không có lợi nhuận gì, nghĩ muốn làm lớn cũng thường thường đóng cửa, không có biện pháp, nhân số thực sự không nhiều!
Tình huống như vậy không chỉ có xuất hiện ở Trấn Lãnh Thủy, những trấn nhỏ khác cũng gặp phải vấn đề như Trấn Lãnh Thủy,
Cuối cùng mấy người trên trấn hợp lại tính kế, mỗi cuối tháng đơn giản cố định ở giải đất tiếp giáp làm chợ, nào ngờ họp chợ một lần là nổi tiếng, từ lúc ban đầu mỗi tháng một lần đến hai tuần lễ một lần rồi đến mỗi tuần một lần, cuối cùng dứt khoát cố định xuống, ở bên cạnh tạo thành một dải đất thương nghiệp phồn vinh, rạp chiếu phim, cửa hàng tổng hợp lớn, khu vui chơi... đủ loại buôn bán khác nhau thành lập ở chỗ này, cuối cùng nhiều cơ quan làm việc cũng rời tới đây.
Cứ như vậy, mảnh đất vắng vẻ chim không thèm đẻ lại trở thành nơi có giá đất cao nhất!
Thật nhiều người đều nói chủ nhân mảnh đất này thành đại gia giàu to rồi ~
Mà đối với điều này mọi người cũng không có ước ao đố kị cái gì. Lúc ban đầu mở phiên chợ vốn là một thung lũng ngập nắng phơi ngũ cốc, chung quanh tất cả đều là đồng ruộng, chủ nhân luyến tiếc san bằng đồng ruộng để sử dụng làm chợ, liền lấy một mảnh không người trồng, nguyên nhân cũng không phải cái gì khác, mà là đất đai cằn cỗi, chủ nhân nó cũng không lấy tiền, trái lại lấy địa phương trống không làm nơi phơi ngũ cốc, sau đó lại cho mọi người mượn để mở chợ miễn phí.
Mọi người đều nói đây là người tốt có hảo báo.
Bây giờ nghe nói miếng đất này còn không có bán, chỉ là chủ sở hữu mảnh đất này trở thành chủ cho thuê của mọi người kinh doanh ở đây.
Hơn nữa bởi vì miếng đất này vốn là nơi phơi ngũ cốc, nên các cụ già ở phụ cận đều gọi đây là "thung lũng mặt trời" ~
Trung tâm trấn thung lũng mặt trời đã đến! Mời Các vị hành khách xuống xe! Xe bus Cuối cùng quay về là 6 giờ tối, xin không nên bỏ qua điểm trở về~ " Ngay khi tới đích, tài xế dừng hẳn xe, sau đó xoay người hướng hành khách sau lưng gào to.
" Cảm ơn A Thôi"
"Hẹn gặp lại"
"Cảm ơn."
.
.
Các hành khách đứng xếp hàng xuống xe, lúc xuống xe lần lượt hướng tài xế ngỏ lời cảm ơn, mà tài xế cũng hào phóng nhận lấy
Tuy rằng rất chú ý không gian cá nhân, bất quá trên trấn vẫn rất có tình người mà ~
Anh em nhà họ Cung cũng xuống xe.
Nhìn Thu Hạ ôm A Cát, Cung Tứ trong lòng suy nghĩ: Còn phải mua một địu em bé.
Cậu đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía trước truyền tới một tiếng bắt chuyện.
"Cung Tứ!" Nhìn Theo thanh âm, cậu liếc mắt liền thấy được Khê Lưu cười đến vui tươi.
Dường như sợ hắn nhìn không thấy, đối phương còn ra sức quơ cánh tay lên không trung.
Cung Tứ vừa nhìn bên cạnh hắn: Một đám nữ sinh không chỉ nữ sinh cùng lớp, còn có khác lớp thậm chí khác năm học.
Một đoàn con gái đem Khê Lưu bao quanh ở giữa.
Cung Tứ mắt lạnh nhìn Khê Lưu cúi đầu nói với những nữ sinh kia, cũng không biết hắn nói gì, những nữ sinh kia cuối cùng tránh ra một con đường, Khê Lưu liền nhẹ nhàng mà hướng về phía cậu chạy chậm tới.
Và cùng đi đến còn có vô số ánh mắt sắc như dao của mấy cô bé đó.
Cung Tứ: "Cậu lại nói gì với các nàng?"
"Tớ nói chúng ta hẹn nhau, tớ vừa một mực chờ cậu, mà cậu..." So sánh khoảng cách giữa hai người, Khê Lưu cười cười: " Cậu không phải là rốt cuộc đã tới sao?"
Cung Tứ: ....
" Chúng ta có hẹn sao?" Cậu tức giận nói.
Vì vậy Khê Lưu lại chớp chớp mắt nhìn, hắn nói với Đông Xuân bên cạnh Cung Tứ: "Đông Xuân, ngày hôm qua em không phải nói muốn ăn trà sữa, bánh ga-tô trong tiệm mới mở ở trung tâm trấn sao? Anh mời em ăn được chứ?"
" Được được được!" Đông Xuân kích động đều giơ cả hai tay lên.
Khê Lưu liền đối với Cung Tứ nói: "Hiện tại có."
"Tớ và Đông Xuân hẹn cùng nhau uống trà sữa, ăn bánh ga-tô."
Cung Tứ: "...."
Khê Lưu đối với các nữ sinh bên kia vẫy vẫy tay lần thứ hai, sau đó liền mỉm cười bị Đông Xuân lôi kéo đi về phía trước.
Bởi Khê Lưu mạnh mẽ xen vào một chân, anh em Cung gia hành trình liền cấp tốc từ quán trà sữa bắt đầu.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Nghĩ đến một màn vừa rồi, Cung Tứ một bên uống trà sữa một bên hỏi Khê Lưu.
" emmmmm... Có điểm ngọt, nhưng cơ bản cũng không tệ lắm."
Đánh gia xong thức ăn, lúc này hắn mới bắt đầu trả lời vấn đề của Cung Tứ: "Tớ đi đánh điện tử, kết quả vừa vặn đυ.ng phải nữ sinh ở trường học, nhìn thấy lại không thể không chào hỏi, kết quả là bị vây."
"Tớ đang lo lắng làm thế nào để rời khỏi, kết quả là thấy cậu."
"Cậu tới thật đúng lúc! Vươn ngón cái, Khê Lưu hướng Cung Tứ tán thưởng.
" Kế tiếp mấy cô ấy nghe nói là muốn đi hát Karaok, hát k ấy... Kỳ thực cũng không sai..." Hít một hơi trà sữa, Khê Lưu nhìn phương hướng phía trước: "Chúng ta người ở đây cũng không ít, thế nào, có muốn hay không lát nữa dứt khoát cùng một chỗ hát K?
Hai tay nâng, dùng ống hút hút trà sữa trong ly thủy tinh, mặt không chút thay đổi Cung Tứ nói: "Không được, karaok là nơi bộc lộ tuổi tác chân thực nhất, tớ hát không giống như mọi người thường hát bây giờ, sẽ bị cười chê."
"A ~ như vầy thật không?" Khê Lưu nhướng mày, lại chuyên tâm hút trà sữa.
" Một lát chúng ta phải chia hai đường, Thu Hạ và Đông Xuân đi mua đồ ăn, anh mang theo A Cát đi đăng ký."
Cung Tứ lại bắt đầu phân công nhiệm vụ.
"Này?! Một mình anh mang theo A Cát được không? Vạn nhất cần xếp hàng, A Cát lại cần thay tã..." Thu Hạ chỉ chỉ Đông Xuân : " Hãy để cho Đông Xuân theo anh đi."
" Không cần, Đông Xuân muốn mua áo đá bóng mới, để em ấy tự đi chọn, bên này anh không cần lo lắng, có cậu ấy rồi." Cung Tứ nói, chỉ chỉ Khê Lưu bên cạnh.
"Ơ?!" Khê Lưu Bị điểm danh sửng sốt.
" Đừng tưởng rằng cậu luôn bắt tớ làm tráng đinh, thỉnh thoảng cũng phải bị bắt một lần." Cung Tứ liền hướng hắn tặng một ánh mắt.
Khê Lưu liền không sao cả cười cười, đợi cho mọi người uống xong trà sữa, lúc chuẩn bị chia nhau đi, hắn móc ra từ trong túi một cái thẻ đưa Cung Tứ: "Cầm tấm thẻ này, mua đồ ở cửa hàng chỗ này đều có thể giảm sáu phần."
"Hả?" Cung Tứ ngây ngẩn cả người, ngay cả Thu Hạ cũng nhìn hắn một cái.
Khê Lưu liền hướng hắn chớp chớp mắt: "Tớ chưa cùng cậu nói sao? mảnh đất này, vốn là phơi ngũ cốc, là nhà của tớ."
Cung Tứ: ....
Khê Lưu lại đem vật cầm trong tay hướng Cung Tứ buông lỏng một chút.
Một tay lấy tấm thẻ nhét vào trong tay Thu Hạ, Cung Tứ tức giận nói với Khê Lưu: "Việc thế này phải sớm nói chứ ~"
"Danh sách vật cần mua đều nhiều hơn." Những lời này là Cung Tứ nói với Thu Hạ.
Nói xong, cậu liền lôi kéo Khê Lưu ly khai.
---------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khê Lưu: Ta có rất nhiều bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ~
Từng bước từng bước nói cho bạn biết ~