Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1632:

Khụ khụ… Cửu hoàng thúc bị Phượng Khương Trần nhìn đến mất tự nhiên, quay mặt đi nói: “Nói đi, tìm bổn vương có chuyện gì? Đừng nói nhớ bổn vương, cái lý do này ngươi nói không nên lời, mà dù có nói ra bổn vương cũng không tin.”

Nói xong, Cửu hoàng thúc giơ lên tỏ ý muốn Phượng Khương Trần phối hợp một chút, nói một câu nhớ hắn. Lời nàng muốn nghe hắn đã nói rồi, hắn cũng muốn nàng nói một câu giúp giảm giảm bớt bực bội mấy ngày qua.

Đáng tiếc, Phượng Khương Trần chưa bao giờ là một người am hiểu tâm tư nữ nhi, nàng gật đầu: “Vẫn là Cửu hoàng thúc ngươi hiểu ta, ta đương nhiên không thể vì nhớ ngươi mà tới tìm ngươi, ta đây là có người gửi gắm không thể không tới cửa.”

Nàng nếu không đáp ứng Phù Lâm, đoán chừng hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Cửu hoàng thúc nghiến răng: “Ý của muội là nếu không phải có người ép muội, muội khẳng định sẽ không tới tìm huynh?”

Phượng Khương Trần không phối hợp lại còn dám nói “không thể không tới cửa”, Cửu vương phủ hắn làm người ta chán ghét như vậy sao?

“Huynh muốn nói thế thì ta sẽ không phản bác.” Phượng Khương Trần hôm nay là tới khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của Cửu hoàng thúc.

Không có cách khác, cho dù là ai bị người ta lấy việc hạ táng cha mẹ ra uy hiếp đều sẽ không dễ chịu, Phượng Khương Trần ở trước mặt Phù Lâm biểu hiện không tốt cho nên Cửu hoàng thúc tự nhận xui xẻo đi.

Kết quả, Cửu hoàng thúc không chỉ không giảm buồn bực trong lòng, ngược lại càng thêm tức giận nói: “Phượng Khương Trần, đừng bắt bổn vương đuổi nàng ra ngoài, có việc mau nói, nói xong cút đi.”

“Được được được, ta nói ta nói, Phù Lâm tìm ta nói muốn gặp ngươi nói chuyện, có thể hoà giải hay không, hắn không nghĩ hắn với huynh là địch.” Nói xong Phượng Khương Trần liền đứng dậy chạy giữ lấy người.

“Quay trở về đây!” Cửu hoàng thúc còn chưa kịp tiêu hóa xong lời nói của Phượng Khương Trần liền phát hiện nàng đã chạy mất, tức giận hét.

“Rất xin lỗi, lăn xa rồi sẽ không lăn trở lại.” Phượng Khương Trần xoay người, nghịch ngợm tiếp tục đi ra ngoài, nào ngờ mới vừa thêm vài bước liền nghe “Cạch” một tiếng…

Cửa đóng lại!

Thiếu chút nữa kẹp lấy mũi Phượng Khương Trần làm nàng hoảng sợ vội vàng lùi về sau: “Huynh giết người!”

“Muội không chết.”

“Ta cảm thấy vậy.” Đi không được, Phượng Khương Trần ngoan ngoãn “Lăn” trở về chỗ ngồi.

“Không ai muốn muội chết, muội có chuyện gì? Ai chọc muội?” Cửu hoàng thúc rốt cuộc phát hiện Phượng Khương Trần có điểm không thích hợp.

“Nhiều người chọc ta, Nam Lăng Cẩm Phàm muốn ta hai ngày này cùng Tô Quán tỷ thí, Phù Lâm lấy nơi hạ táng cha mẹ uy hiếp ta, tên hỗn đản Dạ Diệp kia còn không chịu tới dập đầu trước cha mẹ ta.” Phượng Khương Trần tuyệt đối không thừa nhận nàng đang cáo trạng, nàng chỉ là tìm một người để nói thôi.

Hóa ra là những việc này, Cửu hoàng thúc nhẹ nhàng thở ra:

- Nam Lăng Cẩm Phàm ngươi không cần lo lắng, bổn vương đã thay ngươi từ chối hắn, Thái Tử sẽ đi xử lý chuyện này, ngươi đừng để ở trong lòng.

- Đúng rồi, ngày mai Chu Hành hội tới Đông Lăng, đến lúc đó ngươi có thể để cho Chu Hành để ý Nam Lăng Cẩm Phàm, đừng để hắn nơi nơi cắn người.

Cửu hoàng thúc có chút vui mừng, Phượng Khương Trần cuối cùng cũng nói cho hắn biết phiền toái, tuy rằng đều không phải đại sự gì nhưng so ra còn hơn không nói gì.

“Chu Hằng? Muội nói chính là Nam Lăng Cẩm Phàm?” Phượng Khương Trần cười tự giễu, nàng cảm thấy Chu Hằng là một hài tử tốt, kết quả hoàn toàn là nuôi không công một gia hỏa, vừa chạy về Nam Lăng liền quên sạch nàng, một tin tức cũng không có đưa tới.

Nếu không phải Cửu hoàng thúc nói cho nàng, nàng còn cho rằng Chu Hằng đã chết.

“Muội chiếm tiện nghi, bắt hắn gọi ngươi là tỷ tỷ.” Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không giúp Nam Lăng Cẩm Hành.

“Nam Lăng hoàng tử gọi ta là tỷ tỷ, ta tự nhận đã chiếm tiện nghi.” Phượng Khương Trần tự giễu nói.

Nhớ trước đây Chu Hành quả thạta là một hài tử tốt, sau khi trở lại Nam Lăng tựa như cá ở trong biển rộng, một chút tin tức cũng không có, vẫn là Cửu hoàng thúc nói cho nàng, nàng mới biết Chu Hành chính là Nam Lăng Cẩm Hành.

Thật là người không có lương tâm, không biết tiểu Tư Hành ngốc đi rồi có thể còn nhớ sư phụ là nàng không.

Đột nhiên, Phượng Khương Trần cảm thấy hơi tịch mịch, bởi vì nàng đến một người thân ở bên cạnh cũng không có, từng người từng người rời đi.

Tất cả mọi người đều nói nàng ở bảo vệ Tôn Tư Hành, Tôn Tư Hành không rời xa nàng, là Tôn Tư Hành vẫn luôn bên nàng, nàng yêu cầu một người nhà, yêu cầu một người có thể làm nàng toàn tâm tin tưởng, mà Tôn Tư Hành là nàng muốn người nhà.

Tưởng tượng tới lúc tiểu ngốc Tư Hành rời đi, Phượng Khương Trần liền cảm thấy khó chịu.

Nàng cũng là con người!