Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1629:

Lần này nàng chọn đến không chỉ là nàng nơi chôn cất của cha mẹ mà còn là nơi chôn cất sau này của Phượng thị, dù nàng dự định không gả chồng, nhưng chắc chắn sẽ có hài tử.

Nàng là một người rất truyền thống, bất luận như thế nào nàng đều phải sinh một hài tử họ Phượng, truyền xuống đời tiếp theo.

“Khương Trần ngươi là người thông minh, ta cũng không lấy một bộ giang hồ thuật sĩ kia tới dỗ dành ngươi, cái gọi là phong thuỷ bảo địa cùng lắm chỉ là một phần đất có thành phần thổ nhưỡng đặc biệt, có thể bảo tồn cho hài cốt và quan tài càng lâu, đồng thời sẽ không thuận lợi mấy tên trộm mộ hoạt động.” Lời này của Phù Lâm không chút giấu diếm, Phượng Khương Trần đương nhiên biết rõ Phù Lâm cố ý lấy lòng, chính là…

Thiên hạ này còn có ăn chùa cơm trưa sao?

“Ngươi muốn cái gì?” Bị Phù Lâm đâm sau lưng một lần, nàng không thể lại để cho Phù Lâm đâm sau lưng lần thứ hai, phương pháp chọn nơi chôn cất của Phù Lâm hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nàng, mấy ngày nay nàng vì việc này mà phát sầu.

Nàng muốn chọn cho cha mẹ nàng một nơi đất tốt, để cha mẹ nàng không bị người khác quấy rầy, nàng thật sự chịu không nổi việc hài cốt của cha mẹ nàng lại bị đào ra lần nữa, nhưng mấy ngày nay tìm tới phong thuỷ đại sư miệng đều là thuật ngữ, tất cả đều là lời nói lừa dối người khác , chọn mấy cái nơi nàng cũng không hài lòng.

Nói chuyện với người thông minh hóa ra dễ dàng như vậy, Phù Lâm nói thẳng ra yêu cầu của bản thân: “Ta hy vọng…”

“Ngươi muốn nói chuyện với Cửu hoàng thúc?”

Phượng Khương Trần không nghĩ tới Phù Lâm cư nhiên sẽ đưa ra điều kiện này, thật khiến nàng có chút không rõ ràng, Phù Lâm và Cửu hoàng thúc còn chưa tới nông nỗi không chết không ngừng, không cần phải làm khoa trương như vậy.

Hai tên hồ ly gặp mặt thì có thể nói cái gì chứ?

“Ừ, ta nghiêm túc muốn cùng Cửu hoàng thúc nói chuyện, ta và Cửu hoàng thúc không phải là địch.” Phù Lâm thành khẩn nói, phàm là biết được Cửu hoàng thúc có thủ đoạn, người ở trong tay Cửu hoàng thúc đều sẽ không nguyện ý cùng Cửu hoàng thúc làm địch.

Cửu hoàng thúc chính là một kẻ điên, vì trên người hắn giống như có một bộ gông xiềng, thoải mái tiêu phí, loại cuồng ngạo này khiến người khác phải sợ hãi, danh tiếng của Cửu hoàng thúc làm người ta không thể nói gì, người bình thường cũng không dám lấy ra nhiều tiền bạc như vậy.

Phượng Khương Trần gật gật đầu, cũng không phải tin tưởng như vậy. Phù Lâm nếu không nghĩ làm địch với Cửu hoàng thúc thì sẽ không chọn ngay lúc này đứng ở bên Hoàng Thượng, Phượng Khương Trần có lệ nói: “Ngươi muốn cùng hoàng thúc nói chuyện, tốt nhất là trực tiếp tìm hắn, không cần phải thông qua ta.”

Nàng không muốn làm người trung gian, càng không nghĩ được Cửu hoàng thúc quyết định thế nào.

Phù Lâm cười khổ: “Cửu vương phủ ta vào không được.”

Người của Cửu vương phủ quá đoàn kết, thời gian trước hắn ra vào vương phủ đều rất tự do nhưng từ khi hắn đứng đằng sau Hoàng Thượng, Cửu vương phủ liền không hề để ý hắn, ở trong mắt bọn họ hắn chính là phản đồ.

“Ngươi muốn tìm Cửu hoàng thúc không nhất định phải đi cửu vương phủ, Cửu hoàng thúc hắn ngày thường cũng sẽ ra ngoài.” Cửu hoàng thúc khó gặp như vậy sao? Phượng Khương Trần nghiêng đầu tưởng tượng, phát hiện người bình thường muốn gặp Cửu hoàng thúc thật sự không dễ dàng, còn không đến được trước mặt Cửu hoàng thúc đã bị hộ vệ đuổi đi rồi.

“Cửu hoàng thúc trừ việc vào triều sớm, cơ bản không ngoài ra, mà dù vào triều sớm nhưng ta lại không thể tìm thấy hắn.” Phù Lâm không nói cho Phượng Khương Trần biết Cửu hoàng thúc là nói rõ không muốn thấy hắn.

“Ta giúp ngươi hỏi một chút, ta cũng không thể xác định Cửu hoàng thúc sẽ gặp ngươi hay không.” Phượng Khương Trần biết cũng không nói thẳng, chỉ hàm súc nói Cửu hoàng thúc bận.

Tuy rằng không có người biết Cửu hoàng thúc ngày thường bận cái gì nhưng mọi người đều biết Cửu hoàng thúc giống thần long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường muốn tìm hắn rất khó, ví dụ như Thái Tử.

Từ sau Cửu hoàng thúc ra tù, Thái Tử đã đi đến Cửu vương phủ ba lần, nhưng mỗi lần đều trùng hợp là không có Cửu hoàng thúc, Cửu vương phủ người khách khí mời hắn uống trà, sau đó cung kính tiễn hắn về.

Thái Tử không biết Cửu hoàng thúc bận, chính là không muốn thấy hắn, lần thứ tư đến gặp vẫn như cũ không nhìn thấy Cửu hoàng thúc, Thái Tử nhịn không được trực tiếp nổi giận mở miệng chất vấn: “Nô tài to gan, cư nhiên dám bỏ qua lời chủ tử, còn không mau đi thông báo, bổn cung muốn gặp chủ tử các ngươi.”

“Điện hạ thứ tội, Vương gia thật sự không có ở trong phủ.” Quản gia lộ vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất, Thái Tử nhấc chân chuẩn bị đá thì bên tai lại truyền đến thanh âm thanh lãnh thong thả của Cửu hoàng thúc: “Thái Tử làm sao vậy? Hạ nhân trong phủ bổn vương đắc tội Thái Tử sao?”

Cửu hoàng thúc chỉ vừa hỏi như vậy nhưng Thái Tử lại nghe ra ý trách cứ, Thái Tử vội vàng thu hồi chân, không được tự nhiên xoay người, cười nói: “Ta nói hoàng thúc ở trong phủ, tên nô tài này nói ngươi không có.”