“À… Ngươi mà không nói thì ta đã quên, Cửu hoàng thúc để cho ta tới cũng là muốn nhắc nhở ngươi, kết thúc phòng khám chữa bệnh từ thiện, quan phủ đương nhiên sẽ tiếp quản những nạn dân đó.” Tô Văn Thanh vỗ đầu, ảo não nói.
Cũng may Phượng Khương Trần biết rõ ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngàn vạn lần đừng bao giờ đoạt công lao của Hoàng Thượng, khiêm nhường là cung cách của bậc đế vương, hiện tại tính độc đoán của Hoàng Thượng đang rất mãnh liệt, bọn họ mà đυ.ng phải, may mắn không chết thì cũng là bị lột một lớp da.
Rất bị động, rất uất ức, nhưng bọn họ lại không thể không tránh, chỉ có một cái mạng, hào quang của Hoàng Thượng đang phát huy chiếm hết ưu thế, nếu bọn họ vẫn một mực lao về phía trước thì đó chính là kết thúc của họ.
Quay đầu lại Tô Văn Thanh đề nghị Phượng Khương Trần nói cho Cửu hoàng thúc sau, vốn tưởng rằng Cửu hoàng thúc sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Cửu hoàng thúc suy ngẫm rồi gật đầu đồng ý: “Theo những gì Khương Trần nói, chúng ta sẽ trợ giúp Hoàng Thượng giúp một tay, đẩy Phù Lâm lên tế đàn.”
Đúng vậy, là bàn thờ.
Bàn thờ thần linh chỉ có thần có thể ngồi, người ngồi ở trên bàn thờ lúc ban đầu sẽ hưng phấn, nhưng thời gian lâu rồi sẽ cô đơn lạnh lẽo, sẽ đứng ngồi không yên.
“Ngộ nhỡ mười năm, tám năm không có thiên tai thì làm sao bây giờ? Đó không phải là dùng bùa hộ mệnh rẻ tiền một cách vô ích sao?”
Tô Văn Thanh khó chịu, cú đánh tuyệt đẹp của Hoàng Thượng đều là công lao của Phù Lâm, nếu không phải có cây gậy thần Phù Lâm này, bọn họ cũng sẽ không bị động như vậy.
“Không có lợi ích nào là vô ích trong thiên hạ này, không có thiên tai thì chúng ta sẽ tạo ra thiên tai cho hắn, thiên hạ này không thiếu những dân chúng nghèo khổ. Chờ khi kết thúc cuộc tỷ thí của Phượng Khương Trần Tô gia, mang theo số tiền được dùng để cứu giúp người nghèo giao cho Phù Lâm, bổn vương muốn hắn làm một người tốt bụng lương thiện được mọi người trong thiên hạ biết đến.”
Cửu hoàng thúc không chỉ có đồng ý với đề nghị của Phương Khương Trần mà còn thêm một ý tưởng.
“A? Chúng ta đây là muốn giúp Phù Lâm? Hoàng Thượng sẽ tin sao?” Tô Văn Thanh cái này thật sự không rõ.
“Là giúp hắn cũng là trói chặt hắn, đối phó “Thần” thì phải dùng biện pháp của thần. Mục tiêu của Phù Lâm chính là giúp gia tộc của hắn trở về Cửu Châu đại lục, làm Hoàng Thượng lần thứ hai thành lập thần miếu để hỗ trợ nuôi dưỡng gia tộc Phù Thị, vì cái mục tiêu này.
Hắn nhất định sẽ vì Hoàng Thượng bày mưu tính kế, trở thành tâm phúc của Hoàng Thượng.
Bản thân Phù Lâm không có thế lực lớn, việc hắn có thể làm chính là dựa vào hoàng quyền, hiện tại điều chúng ta cần phải làm là đặt lên người hắn danh tiếng của một người tốt bụng nhân từ, dùng cái này trói chặt lên người hắn, đồng thời cũng cho hắn cơ hội thành lập thế lực cho chính mình, ly gián hắn với Hoàng Thượng, đừng quên người Phù Lâm gặp gỡ trước Phượng Khương Trần và ta, dựa vào điều này nhất định sẽ làm cho Hoàng Thượng chỉ biết dùng hắn mà sẽ không tin hắn.”
Cho dù ngôi đền hình mạnh đến đâu thì cũng cần phải dựa vào hoàng quyền, không có hoàng quyền chống đỡ thì dù ngươi có là thần thánh cũng không có không gian để thể hiện, bản thân Phù Lâm cũng không có đáng giá coi trọng địa phương, hắn cũng không khác những quan viên kia là mấy, tất cả bọn họ đều là học được cách bán văn nghệ với đế vương gia.
“Được rồi, dù sao lúc trước tổn thất cũng đủ nhiều, lại tổn thất một chút như vậy cũng không tính là cái gì, ta sẽ đánh cược một phen.” Đánh cược Phù Lâm không chịu nổi áp lực của “Thần”, thế gian này ngoại trừ Hoàng Thượng, không ai có thể chịu được thanh danh của “Thần”.
Từ trước đến nay bậc đế vương có lòng nghi ngờ rất nặng, Hoàng Thượng có thể tin Phù Lâm một lần, có thể tin hắn trăm lần sao?
Tốt thôi, Tô Văn Thanh thừa nhận, hắn không thể nhìn xa trông rộng như Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc, chẳng qua là…còn ngân lượng nha!
Tô Văn Thanh khuôn mặt chua xót, Cửu hoàng thúc không cần nhìn cũng biết hắn đau khổ cái gì, nghĩ nghĩ Cửu hoàng thúc mở miệng nói: “Ngươi thiếu ngân lượng thì hãy lấy tấm gương kia mang đi bán.”
“Cái gương kia có thể bán?” Tô Văn Thanh vừa nghe, tinh thần lại vực dậy.
Giá trị của cái gương kia hắn là người biết rõ, một khi cái gương này vừa ra mắt khẳng định sẽ càn quét toàn bộ vòng vây của các quý cô, hơn nữa dù đắt đến đâu thì những cô nương đó cũng sẽ mua một chiếc, dù sao mấy người kia cũng không thiếu tiền.
“Có thể.” Gương không lợi dụng được nhiều, thay vì giữ lại trong tay không bằng bán đi lấy bạc.
Bây giờ bọn họ đang thiếu ngân lượng.
“Ta sẽ đi sắp xếp việc này, nhất định lần này sẽ kiếm lại được ngân lượng bù vào khoản thua lỗ vừa rồi.” Nếu đấu tranh thất bại thì trên thương trường phải có lợi nhuận, bằng không thật sự xin lỗi trái tim mong manh này.
“Ừ. Quay lại thông báo cho Bộ Kinh Vân, mười ngày sau bổn vương sẽ đích thân tới Huyền Tiêu Cung.” Cửu hoàng thúc lại lần nữa thả xuống một quả bom tấn.