Chủ tớ ba người đều cười, không để ý có một thiếu niên yếu ớt lẫn trong đám nạn dân, tuy hắn mặc quần áo đơn bạc nhưng lại sạch sẽ, gọn gàng, hai mắt trong veo, sáng ngời, nếu như Phượng Khương Trần nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ra thiếu niên này không giống với những nạn dân khác.
Thiếu niên này có đôi tay cầm bút, có bản lĩnh viết nên truyền kỳ.
Mặc dù tuyết đã ngừng nhưng công tác hỗ trợ thiên tai vẫn phải làm, Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành đùa giỡn xong, sau đó liền đến phòng khám bệnh từ thiện.
Hơn mười ngày cố gắng, cộng với cháo mà bọn người Tô Vân Thanh chuẩn bị được bỏ thêm dược liệu tăng cường sức khỏe, người bệnh ngày càng ít, một số người mắc những loại bệnh cứng đầu lúc này đã có thể xuống giường…
Bởi vì tuyết ngừng rơi rồi nên mọi người đều rất vui vẻ, nguyên một đám người tinh thần phấn chấn, hoàn toàn nhìn không ra đang mang bệnh, Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành thấy thế cũng thức thời, về sớm hơn và để lại phòng khám bệnh từ thiện cho bọn họ.
Không còn cách nào khác, có bọn họ ở đó, những nạn dân sẽ câu nệ, không thể cười nói vui vẻ, hai người cũng khó được hôm về sớm, vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vừa xuống xe ngựa, người gác cổng đến báo Tô Vân Thanh đến tìm nàng.
Hả? Không phải Lam Cửu Khánh xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hẳn là không phải, nếu Lam Cửu Khánh có chuyện gì, Tô Vân Thanh nhất định sẽ đến phòng khám bệnh từ thiện tìm nàng.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần trầm xuống, bước nhanh vào, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Tôn Tư Hành: “Tư Hành, nếu không bận thì đi kiểm tra cho Thôi công tử một lần đi, nếu không có gì thì để hắn ta về nhà tịnh dưỡng, đừng chiếm cứ phòng bệnh của ta.”
“Vâng, sư phụ.” Nghe tin Thôi Hạo Đình sắp rời đi, Tôn Tư Hành không che giấu niềm vui của mình, Phượng Khương Trần thấy vậy cũng không nhắc nhở Tôn Tư Hành, có nhắc nhở cũng vô ích.
Vị tiểu y ngốc này trực tiếp nói ra sự bất mãn với Thôi Hạo Đình, sau đó lại liên tục xin lỗi, nói cái gì mà không nên đem nhân tình vào trong công việc, Phượng Khương Trần suýt tức chết, đây là xin lỗi sao?
Cái này rõ ràng là đang biểu đạt lại sự bất mãn đối với Thôi Hạo Đình, hại Thôi Hạo Đình cảm thấy ngượng ngùng khi ở lại.
Cũng may, Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh đều là quái nhân, Tôn Tư Hành càng như vậy, bọn họ càng thưởng thức, thấy ý của Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh, bọn họ nguyện ý chăm sóc Tôn Tư Hành trong phạm vi khả năng của họ.
Mà như vậy, Phượng Khương Trần cảm thấy rất hài lòng.
Vội vàng cởϊ áσ khoác trắng ra rửa tay, Phượng Khương Trần ôm theo hòm thuốc đi vào phòng khách: “Vân Thanh, ngươi đến lâu chưa? Sao không đến phòng khám bệnh từ thiện, may mà hôm nay ta về sớm, bình thường vào lúc này ta còn đang bận chữa bệnh ở phòng khám bệnh từ thiện.”
Phượng Khương Trần hỏi Tô Vân Thanh , ngụ ý muốn hỏi có phải Lam Cửu Khánh đã xảy ra chuyện gì không.
“Không phải chuyện gấp, vì vậy mới không đến làm phiền ngươi.” Tô Vân Thanh đứng lên, đã khôi phục lại dáng vẻ thương nhân nho nhã, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ luống cuống lúc trước.
Không gấp là tốt rồi.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Trà táo đỏ, mùa này uống rất vừa miệng, sau khi làm dịu cơn khát, Phượng Khương Trần đặt chén trà xuống, thấy sắc mặt Tô Vân Thanh không vui, nàng nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lam Cửu Khánh không sao, còn có chuyện gì có thể khiến Tô Vân Thanh buồn bã như vậy? Phượng Khương Trần khí hiểu.
Thấy dáng vẻ của Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh biết rõ nàng không biết chuyện Hoàng thượng làm lễ tế trời: “Khương Trần, ngươi biết hôm nay hoàng cung đã xảy ra chuyện gì không?”
Giống như Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, Tô Vân Thanh cũng cảm thấy khó chịu, chiêu này của Hoàng thượng quá vô sỉ rồi, không những hái quả đào nửa chừng mà còn đào luôn cả cây đào, thật quá đáng.
“Trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến Cửu hoàng thúc à.” Phượng Khương Trần nhanh chóng ngồi thăng người, vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu được Cửu hoàng thúc ra ngoài, Cửu hoàng thúc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, nếu như… Phượng Khương Trần có xúc động muốn đập vào tường.
“Không liên quan đến Cửu hoàng thúc, là Hoàng thượng, là Hoàng thượng hôm nay không tảo triều, mà là đang ở thánh đài, khẩn cầu tuyết ngừng rơi.”
Làm lễ tế trời cầu tuyết ngừng rơi? Phượng Khương Trần nghĩ đến tuyết đột nhiên ngừng rơi vào buổi sáng, hai mắt trợn to, giật mình nói: “Ngươi đừng nói với ta, Hoàng thượng vừa tế trời thì tuyết đã ngừng lại?” Nếu là như vậy, thần… Hoàng thượng chính là thần!
Tô Vân Thanh trịnh trọng gật đầu: “Như ngươi nghĩ, Hoàng thượng vừa tế trời xong, tuyết liền ngừng rơi, tất cả mọi người đều nói là lòng thành của Hoàng thượng cảm động trời cao.”
Hình tượng của Hoàng thượng ngay lập tức trở nên… vĩ đại! Mà từ đầu, không còn ai nhắc đến sự kiện người thần bí cứu trợ thiên tai nữa.
“Không thể nào, thần kỳ như vậy, đoán chuẩn xác thời điểm tuyết ngừng rơi, còn hữu dụng hơn cả dự báo thời tiết.” Phượng Khương Trần lầu bầu nói, câu cuối càng phi lý, Tô Vân Thanh không nghe rõ, hỏi lại: “Khương Trần, ngươi nói gì vậy?”