Về phần vết thương trên mặt, cốc chủ Huyền Y cốc nói rằng nắm chắc tám phần có thể khôi phục giúp Huyên Phi như lúc ban đầu, để cho nàng ta thông hơi, trong lúc chữa trị, cốc chủ Huyền Y cốc không cho phép Huyên Phi nói chuyện, không cho phép Huyên Phi nổi giận, cũng không cho phép gương mặt Huyên Phi có biểu cảm gì.
Không cho phép nàng ta làm những chuyện này đã hành hạ Huyên Phi đến sắp điên rồi, đại tiểu thư tính tình như nàng ta làm sao có thể làm được ba điều trên, nhưng vì muốn bản thân xinh đẹp, nàng ta phải nhịn.
Vậy nên, trong lúc Huyên Phi dưỡng thương, thị nữ của nàng ta rất xui xẻo, không cho nói, nổi giận, không cho mặt có biểu cảm, nhưng không có người nào quy định nàng ta không được ngược đãi đầy tớ, khi tức giận liền giày vò hạ nhân, toàn bộ Huyền Tiêu cung gà bay chó sủa, cốc chủ Huyền Y cốc hận không thể lập tức xuống núi.
Thời gian vừa đến, cốc chủ Huyền Y cốc không đợi người của Huyền Tiêu cung thúc giục đã đến tháo băng vải cho Huyên Phi, theo băng vải mở ra từng vòng từng vòng, vầng trán trơn bóng của Huyên Phi lộ ra, người trong phòng, ngoại trừ cốc chủ Huyền Y cốc, mỗi người đều lo lắng và chờ mong.
Cung chủ phu nhân nắm thật chặt tay của cung chủ: “Phu quân, mặt của Phi nhi sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Nhìn kĩ sẽ phát hiện cung chủ phu nhân và Phượng Khương Trần rất giống nhau, nhất là con ngươi lạnh lẽo và nét mặt lạnh lùng xinh đẹp, nhưng tinh tế xem xét sẽ phát hiện khác biệt một chút, phu nhân lạnh lùng xinh đẹp này còn thiếu một phần khí phách, cụ thể cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy thiếu một chút hương vị, sinh ra suy nghĩ muốn phạm tội.
“Phu nhân yên tâm, Phi nhi sẽ không có chuyện gì.”Cung chủ vỗ vỗ tay của cung chủ phu nhân, tình cảm trong ánh mắt vẫn êm dịu như ngày thường làm cung chủ phu nhân thấy ấm áp, lén lút di chuyển một bước, hai người càng sát lại gần.
Mà lúc này, băng vải trên mặt Huyên Phi cũng được tháo ra nhanh chóng, cung chủ, cung chủ phu nhân và nhị ca của Huyên Phi nín thở, không dám lộn xộn, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt của Huyên Nhi, chỉ sợ bỏ lỡ.
Huyên Nhi không dám có biểu cảm gì, chỉ có thể nắm chặt áo ngủ bằng gấm của người thân ở bên cạnh, vừa chờ đợi vừa sợ hãi.
“Tốt lắm.” Theo lời của cốc chủ Huyền Y cốc, lớp băng vải cuối cùng trên mặt Huyên Phi rơi xuống.
“Mặt của ta được rồi?” Huyên Phi vuốt mặt mình, muốn cười lại chỉ kéo lên một vòng cứng ngắc, một nụ cười vô cùng mất tự nhiên, nhưng Huyên Phi đã đắm chìm trong vui sướиɠ lại không phát hiện ra, đến nhị ca của Huyên Phi cũng không phát hiện: “Phi nhi, mặt của muội khỏi rồi, hoàn toàn khỏi rồi, một chút vết thương cũng không có.”
Băng vải hạ xuống để lộ một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, da thịt trơn bóng trắng noãn, nhìn không ra từng bị thương, ngũ quan xinh đẹp dường như càng thêm động lòng người so với trước, mặt của Huyên Phi không thay đổi hình dạng lại càng giống Phượng Khương Trần hơn, đứng chung một chỗ thật giống như một đôi tỷ muội song sinh, khác biệt duy nhất là hai mắt.
Ánh mắt của Huyên Phi không có sự sống động và sáng rực của Phượng Khương Trần.
“Dĩ Mạt?” Cung chủ Huyền tiêu cung nhìn gương mặt của nữ nhi mình, ôm chặt cung chủ phu nhân ở bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ: “Dĩ Mạt, nàng nhìn nữ nhi của chúng ta xem có đúng là giống hệt nàng lúc còn trẻ hay không?”
Lúc hai chữ “Dĩ Mạt” được nói ra, thân thể của cung chủ phu nhân cứng lên một chút, lập tức làm như không có chuyện gì, gật đầu: “Phu quân nói cái gì thế, Phỉ nhi vốn là lớn lên giống ta.”
Cung chủ lại không cho là như vậy: “Ngũ quan của Phỉ nhi rất giống nàng, nhưng tính tình và khí chất lại không giống nàng lúc còn trẻ, bây giờ xem ra đã có vài phần khí phách của Dĩ Mạt nàng.”
Cung chủ Huyền Tiêu cung rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, phu nhân của ông ta càng lớn càng khác lúc trước làm cho ông ta có một cảm giác rất ngạc nhiên, hôm nay thấy dáng vẻ của Huyên Phi, dường như ông ta được thấy lại sắc mặt không chút biểu cảm của Lục Dĩ Mạt năm đó.